Chuyển ngữ: Pussycat
“Anh thật sự muốn dẫn cô ấy đi?” Lăng Tuyết nhìn Phương Úc Vấn, cảm thấy rất ngạc nhiên đối với quyết định này của anh. Mặc dù cô hiểu rõ lòng Phương Úc Vấn luôn chỉ có Thu Ý Hàm, nhưng mà bây giờ cô ấy đã là vợ của người khác, không phải là anh muốn làm gì cũng được.
Phương Úc Vấn không ngừng quay cây bút máy trong tay, không muốn trả lời câu hỏi của Lăng Tuyết. Miễn là Hàm nhi không hạnh phúc, anh nhất định sẽ dẫn cô đi, đây là giao hẹn của anh và Trọng Lâm hồi đó.
“Anh thấy rằng cô ấy sẽ tự nguyện đi theo anh sao? Người cô ấy yêu không phải là anh.” Lăng Tuyết muốn giúp anh nhận rõ sự thật. Cho dù anh là anh hai của cô ấy nhưng không có quan hệ huyết thống, hơn nữa, đã mười mấy năm không gặp, làm sao anh có thể so với tình cảm của Thu Ý Hàm và Trọng Lâm đã trải qua.
“Em nhiều chuyện quá! Ra ngoài đi!” Phương Úc Vấn đã quyết định, ở đây Hàm nhi lúc nào cũng bị tổn thương, anh nhất định phải dẫn cô đi khỏi nơi đầy đau lòng này.
Mấy ngày nay Trọng Lâm đều ở căn cứ của Ám Môn, tốc độ lan truyền xa của tin tức còn nhanh hơn so với tưởng tượng. Kế hoạch ban đầu là trong một ngày giải quyết tất cả các vấn đề, nhưng lại đến ba ngày, bởi vì chuyện này mà Trọng Lâm đã ba ngày ba đêm không được nghỉ ngơi.
“Ai vậy?” Thu Ý Hàm đang nằm nghỉ ở trên giường, phát hiện có người xông vào từ cửa sổ, định kêu cứu thì bị người đó bịt kín miệng.
“Hàm nhi, là anh!” Phương Úc Vấn nói ra thân phận của mình để cho Thu Ý Hàm không bị sợ, sau đó buông tay ra.
“Anh hai…” Thu Ý Hàm không ngờ gặp được anh hai ở đây, hẳn là bên ngoài có rất nhiều người của Trọng Lâm canh giữ, anh hai vào đây như thế nào?
“Anh vào bằng cách nào?” Anh hai xuất hiện ở đây lúc này, chẳng lẽ là anh xảy ra chuyện gì sao? Thu Ý Hàm không khỏi lo lắng cho anh: “Anh xảy ra chuyện gì sao?” Bây giờ, Thu Ý Hàm quên rằng đây là phòng của cô, cho dù cử chỉ của hai người rất bình thường cũng sẽ có vẻ thật mờ ám.
“Anh không sao, anh đến dẫn em đi.” Phương Úc Vấn sờ sờ đầu Thu Ý Hàm, thế nhưng anh cũng không thể chắc chắn là Hàm nhi có bằng lòng rời đi hay không, anh muốn hỏi thử ý của cô, “Em có muốn rời đi không?”
Nghe anh hai hỏi như vậy, trong lòng Thu Ý Hàm cũng không có câu trả lời, đến tột cùng cô có nghĩ tới có một ngày phải rời khỏi Trọng Lâm hay không? Khi đó lấy anh có chút tự nguyện nào hay không?
Phương Úc Vấn thấy Thu Ý Hàm suy nghĩ lâu như vậy, trong lòng đã có đáp án. Đang tính rời đi thì bị Thu Ý Hàm gọi lại: “Anh hai, em muốn rời đi!”
Thu Ý Hàm mệt mỏi rồi, cô thầm muốn nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu thật sự có một ngày như vậy, cô sẽ lựa chọn đối mặt với Trọng Lâm giao đấu, quang minh chính đại lấy lại toàn bộ Tập đoàn Thu thị.
Phương Úc Vấn không nghĩ là cuối cùng cô sẽ nói ra câu trả lời này, bất quá, chỉ cần là sự lựa chọn của Hàm nhi, anh đều ủng hộ vô điều kiện.
“Sau khi anh chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thì sẽ đón em. Chờ anh!” Phương Úc Vấn nói dứt lời thì trở mình ra ngoài cửa sổ. Lần này anh vào ngoài muốn hỏi ý kiến của Thu Ý Hàm ra, thì còn đến thám thính tình hình canh phòng nơi này.
Tuy rằng Trọng Lâm không có bối cảnh hắc đạo, nhưng có thế lực của hắc đạo, anh phải chuẩn bị chu đáo mới có thể ngang nhiên cứu Hàm nhi đi. Lúc đột nhập vào nơi này, khi thấy có rất nhiều bảo vệ canh giữ xung quanh nhà, anh liền đoán ra là Hàm nhi bị Trọng Lâm giam lỏng, chuyện này càng làm cho anh kiên quyết muốn dẫn Hàm nhi đi.
Mà khi anh ta từ cửa sổ phòng Thu Ý Hàm ở lầu hai đi ra, ngay khoảnh khắc lái xe rời đi thì bị Trọng Lâm nhìn thấy. Trọng Lâm ở trong xe, giận dữ đập vào vô lăng, anh vất vả ở bên ngoài mấy ngày nay là muốn dọn sạch tất cả các tin tức không tốt đối với cô, không nghĩ đến cô lại ung dung hẹn hò nhân tình ở chỗ này.
Anh cố nén giận trong lòng, anh phải phái tất cả các người đang ở đây hôm nay đi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, xem ra là đã lâu lắm rồi bọn họ không được rèn luyện, cư nhiên để cho người khác đột nhập trước mắt bọn họ.
“Tiên sinh, anh rốt cuộc đã về.” Khi A Li thấy Trọng Lâm trở về, trong lòng thật vui vẻ, muốn kể cho anh tình hình của phu nhân mấy ngày nay, hy vọng anh không còn lạnh nhạt với phu nhân như vậy nữa. Nhưng mà, Trọng Lâm giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô, mặc kệ cô đang nói cái gì, trực tiếp lướt qua người cô, đi lên lầu. Có điều thấy tiên sinh đi vào đúng phòng của phu nhân, trong lòng cô yên tâm, cũng không để ý tới chuyện tiên sinh không đếm xỉa đến cô. Dù sao, dụng ý của cô cũng chỉ là muốn giữa phu nhân và tiên sinh có thể tốt đẹp mà thôi.
Trọng Lâm biết rõ sắc mặt rất khó coi, sau khi vào phòng Thu Ý Hàm, thiếu chút nữa là phát cáu với cô: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Trọng Lâm đến trước mặt Thu Ý Hàm, hy vọng cô có thể giải thích chuyện ngày hôm nay.
“Anh đã về.” Thu Ý Hàm cảm thấy hôm nay Trọng Lâm rất lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, là anh suốt vài ngày không về, cô lại không làm ra chuyện gì thật có lỗi với anh, anh muốn nhốt cô, cô cũng nghe lời ở suốt trong phòng.
“Lẽ nào em không muốn nói với anh chuyện gì khác?” Trọng Lâm vẫn muốn tự cô nói với anh chuyện cô lén gặp anh hai, hơn nữa nói với anh rằng trong mấy ngày qua, bọn họ cũng chỉ có gặp nhau lần này, ngày hôm nay.
Thu Ý Hàm không để ý đến anh nữa, nằm lại trên giường, nhắm mắt, ngụ ý cho Trọng Lâm biết bây giờ cô mệt chết được, không muốn nói chuyện với anh.
Thái độ này của cô hoàn toàn chọc giận Trọng Lâm, anh vốn muốn kéo cô từ trên giường dậy, nhưng cuối cùng Trọng Lâm vẫn không làm như vậy.
Ban đầu, A Li nghĩ hôm nay tiên sinh và phu nhân có thể giảng hoà, thế nhưng lại thấy tiên sinh uống rượu giải sầu một mình ở phòng khách. Aiz, bọn họ thật là khó hiểu, lần trước là phu nhân uống, lần này ngược lại là tiên sinh.
A Li thật sự không hiểu bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng mọi người có chuyện thì nói ra đi, luôn nín thinh như vậy, chắc chắn là có ngày sẽ nghẹn chết.
Nhưng cô chỉ là một cô giúp việc nho nhỏ, vẫn nên tự lo chuyện của mình là được, trở về phòng của cô giúp việc nho nhỏ này, đắp kín chăn, khiến cho bản thân mình không nghĩ đến chuyện gì, để tâm tình vui vẻ mà ngủ ngon.
Thu Ý Hàm nằm ở trên giường mãi vẫn không ngủ được, cô chung quy cảm thấy trong lòng Trọng Lâm có chuyện gì đó, đứng dậy xuống giường muốn tìm Trọng Lâm nói chuyện cho rõ.
Thế nhưng, bây giờ Trọng Lâm đã say bất tỉnh nhân sự, mà Thu Ý Hàm không muốn cứ để anh ngủ ở phòng khách như vậy, chắc chắn sẽ ngã bệnh.
Khoát tay Trọng Lâm lên vai mình, cô cẩn thận đỡ anh đến phòng cho khách gần nhất ở lầu một, lúc đưa anh tới giường, Thu Ý Hàm không có nghĩ tới là sẽ ngã xuống theo. Vừa định đứng lên lại bị Trọng Lâm ôm lấy, anh rõ ràng đã say thành như vậy cư nhiên còn có sức lực, cô muốn vùng ra lại bị anh ôm chặt hơn.
Trọng Lâm nằm mơ, mơ thấy lần đầu tiên cùng Thu Ý Hàm buổi tối hôm ấy, lúc đó anh thật sự rất hạnh phúc, anh rất muốn đối xử với cô thật tốt, không biết sao lại toàn là tổn thương cô. Anh thích hôn cô, hôn bao nhiêu cũng không đủ, anh muốn nhiều hơn nữa.
Thu Ý Hàm cảm thấy giờ Trọng Lâm càng ngày càng không an phận, vì ngoại trừ anh mới cưỡng hôn cô ra, tay anh bây giờ đang cởi bỏ quần áo của cô. Bây giờ anh đang say, chẳng lẽ anh còn muốn…? Nghĩ tới chuyện có thể sẽ xảy ra sau đó, mặt của Thu Ý Hàm đỏ lên. Để cô thuận theo lòng mình một lần đi, bởi vì cô đã quyết định sẽ ra đi, cũng là lúc bỏ xuống đoạn tình cảm này, nhưng có thật sự bỏ xuống được không? Thu Ý Hàm không chắc chắn.
Bên cạnh rốt cuộc truyền đến tiếng hít thở sâu của Trọng Lâm, Thu Ý Hàm vội vã mặc quần áo, về lại phòng của mình. Suốt cả đêm, tâm tình của cô vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Bởi vì đã vài ngày Trọng Lâm chưa được nghỉ ngơi, lại còn uống rượu, giấc ngủ này ngủ đến chạng vạng ngày thứ ba. Chuyện đầu tiên khi anh tỉnh lại là tìm Thu Ý Hàm, bởi vì anh vừa mơ một giấc mơ, thấy Thu Ý Hàm nói tạm biệt với anh. Loại cảm giác này không tốt một chút nào, anh không muốn cô rời bỏ anh, anh cũng không cho phép.
Nhưng anh tìm tất cả các phòng đều không thấy bóng dáng Thu Ý Hàm: “A Li, có thấy phu nhân không?” Anh không hy vọng linh cảm của anh là sự thật.
“Phu nhân vẫn luôn ở trong phòng ạ!” A Li cảm thấy câu hỏi này của tiên sinh thật sự kỳ lạ, cô vẫn luôn thấy phu nhân ở trong phòng mà, chẳng qua lần trước đi gặp phu nhân đã cách đây chừng một giờ.
“Cô ấy thật sự đi rồi.” Trọng Lâm cười khổ. Cô ấy thật sự không cần anh sao? Nhưng mà, anh sẽ không để cho cô bỏ đi đơn giản như vậy. Mặc kệ là cô bỏ trốn tới chỗ nào, anh đều sẽ bắt cô trở về.
Nếu không có người giúp cô ấy, một mình cô ấy không có khả năng rời khỏi. Trọng Lâm nghĩ ra một người, người đó chính là Phương Úc Vấn. Nhất định là anh ta dẫn đi, cũng chỉ có anh ta có khả năng, ngay bên cạnh anh, mang Thu Ý Hàm đi.
A Li nghi ngờ đi vào phòng của Thu Ý Hàm, phát hiện hình như thật là không thấy phu nhân, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Cô vội vã chạy xuống lầu, hy vọng tiên sinh có thể cứu phu nhân khỏi tay người xấu, thế nhưng lời nói của tiên sinh làm cho cô lắp bắp kinh hãi, là tự phu nhân rời đi? Vì sao phu nhân phải đi chứ? Tuy rằng, tiên sinh ngoại tình là cậu ấy sai, nhưng mà phu nhân cũng không nên cứ như vậy mà lẳng lặng bỏ đi được. Thấy bộ dáng tiên sinh căng thẳng lại đau lòng như vậy, tiên sinh đối với phu nhân, chắc chắn là thật, theo như lời A Hổ nói, yêu rất sâu đậm. Bây giờ, cán cân trong lòng A Li giống như nghiêng về phía Trọng Lâm một chút.
Trọng Lâm lập tức lái xe đến phi trường mà cô rất có thể đi, đồng thời cũng phái thuộc hạ đến chặn ở các phi trường khác lại. Đã hai ngày Trọng Lâm chưa ăn cơm, bây giờ cơ thể rất khó chịu, nhưng lúc này anh đang chạy đua với thời gian, nếu anh chậm một giây sẽ có thể để vuột mất Ý Hàm. Một tay đè lên bụng đau, một tay cầm lái, đồng thời tăng nhanh tốc độ, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ bây giờ anh cũng không thèm biết.
Thu Ý Hàm cứ lưỡnng lự trước khi lên máy bay, tuy rằng chỉ cần Trọng Lâm tỉnh lại, cô muốn rời đi thì càng khó hơn, nhưng mà bây giờ thật sự không tiếc nuối sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...