Chuyển ngữ: Tử Linh Lan
Thu Ý Hàm không dám nghĩ, không dám đối diện với sự lừa gạt của người yêu, sự phản bội của bạn bè. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong một ngày, tất cả đều dồn ép lên người Thu Ý Hàm, thế giới này với cô mà nói, còn gì để lưu luyến chứ? Cô thực sự rất đau khổ, rất đau khổ!
Trọng Lâm không ngờ rằng Thu Vân Long sẽ vì chuyện này mà qua đời, những lời mà Lăng Tiêu nói, anh không hề nghe thấy, mà tự mình chìm trong thế giới của mình mà suy nghĩ về chuyện của Ý Hàm. Cô nhất định rất đau lòng, nhưng chuyện này quả thực có quan hệ trực tiếp với anh, nếu giờ anh đi thăm cô, liệu cô có bị kích động không, thực sự Trọng Lâm rất mâu thuẫn.
Đối với việc Trình Dịch Phong đột nhiên được làm phó tổng tại Trọng Thị, Trọng Lâm cũng rất bất ngờ. Anh cứ nghĩ rằng Trình Dịch Phong thực sự trung thành với Thu Thị, không ngờ anh ta cũng chỉ là một tên giậu đổ bìm leo.
Thu Ý Hàm cảm thấy bản thân không còn chỗ để đi nữa, căn nhà lạnh lẽo kia cũng chẳng còn ai cãi nhau với cô. Bất tri bất giác lại đi tới mộ của ba mẹ.
Tựa đầu vào tấm bia, giờ đây, chỉ có nơi này khiến cô thấy an tâm nhất. Lạnh quá, Thu Ý Hàm dùng hai cánh tay ôm lấy mình, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, quần áo Thu Ý Hàm mặc hôm nay có chút mỏng manh.
Nhưng Thu Ý Hàm lại không hề muốn rời đi, khẽ ngân nga bài hát mà hồi nhỏ mẹ cô đã dạy co hát, rồi nhắm mắt lại. cô dường như nhìn thấy mẹ, thấy cha và cả anh trai nữa.
“Hàm Nhi, đừng có ngủ, đừng ngủ, đợi anh với!”
Là anh sao? Anh, Hàm Nhi cũng nhớ anh lắm, nhưng anh rời xa cô những mười mấy năm trước rồi, làm sao mà cô có thể thấy anh cơ chứ!
Ngày thứ hai khi tỉnh dậy, Thu Ý Hàm phát hiện ra mình đang nằm trên giường của chính bản thân. Tối hôm qua cô về nhà bằng cách nào chứ? Thu Ý Hàm hoàn toàn không có ấn tượng gì cả!
Cô hình như nhìn thấy anh trai, nhưng mười mấy năm trước anh đã bị cha mẹ ruột của anh dắt đi, sau đó không hề có liên lạc. Lúc nhỏ, cô cứ dính lấy anh trai, sau đó anh rời đi, cô đã khóc mấy ngày liền. Trên thế giới này trừ ba mẹ cô ra thì người cô yêu thương nhất chính là anh trai.
Không biết anh trai bây giờ sao rồi, nghĩ tới đây khuôn mặt cô nặng nề. Không biết anh còn nhớ tới người em gái như cô không?
Lúc nhỏ, cô thực sự rất nghịch ngợm, mỗi lần gặp phải rắc rối thì sẽ do anh giải quyết hậu quả. Nếu không giải quyết được thì sẽ do anh gánh tội thay. Không biết anh còn nhớ đứa em lì lợm này không. Rốt cuộc thì Thu Ý Hàm cũng lộ ra một nụ cười.
“Cô chủ, tối qua cô bị cảm lạnh, ăn tí cháo nóng cho ấm người!” Má Trương mở cửa phòng, bưng vào cho cô một chém cháo nóng.
Thu Ý Hàm nhìn thấy Má Trương đã có tuổi vậy mà còn rất yêu đời, cảm thấy việc muốn tự sát của cô hôm quả thực quá nực cười. Nhận lấy chén cháo từ tay Má Trương, cô ăn từng miếng một.
Cô phải bồi bổ cơ thể, mới có thể đối đầu với Trọng Thị. Tuy rằng bây giờ cô không thể đối phó hoàn toàn với Trọng Thị, nhưng rồi sẽ có một ngày, cô sẽ bắt Trọng Lâm phải trả gấp đôi những gì đã lấy của cô.
“Cô chủ, nếu có thèm ăn gì thì cứ dặn, tôi sẽ nấu mấy món ngon cho cô.” Má Trương thục sự cảm thấy đau lòng thay cho đứa trẻ vừa mất cha này.
“Má Trương, con khỏe lắm, rất có tinh thần, giờ con có thể ăn hết vài con bò đấy!” Dĩ nhiên Má Trương bị câu nói đùa của cô dọa đến sợ. Đây có thực sự là cô chủ nhà bà không? Cô chủ trước giờ lạnh như băng, chỉ cần được thấy Thu Ý Hàm nở nụ cười một cái thì bà đã thấy vui rồi. Nhưng trứơc giờ bà chưa bao giờ nghĩ tới cô chủ có khuôn mặt thân thiện như thế.
Phản ứng của Má Trương cũng nằm trong dự đoán của Thu Ý Hàm. Trước giờ thái độ của cô đối với người khác đều không được tốt, ngay cả với người đáng kính như Má Trương cũng vậy. Nhưng cái chết của cha đã nhắc nhở cô rằng, phải quan tâm tới những người xung quanh mình một chút. Cho nên, thái độ với Má Trương sau này nhất định sẽ tốt hơn trước. Dù cho sau này có thành ra thế nào, thì Thu Ý Hàm cũng không biết.
Nhìn thấy sự thay đổi của tiểu thư, Má Trương thực sự rất vui mừng, bà luôn hi vọng tiểu thư có thể luôn cởi mở như bao cô gái khác. “Má Trương sẽ đi nấu ngay cho con, đi ngay đây!” Vừa nói xong Má Trương đã mau chóng đi tới bếp nấu những món ngày thường Thu Ý Hàm thích ăn nhất.
Thu Ý Hàm vừa đi trên đường vừa nghĩ về những chuyện đã xảy ra, bỗng nhiên có một chiếc xe đen dừng ngay cạnh cô. Ngay lập tức Thu Ý Hàm đề cao cảnh giác, nhưng cô còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị bắt vào trong xe, bị một chiếc khăn tẩm thuốc chụp mê.
Nơi Thu Ý Hàm bị nhốt là một biệt thự ở ngoại thành, nhưng những cánh cửa sổ của căn phòng nhốt cô đều bị khóa chặt, chỉ có một chút tia sáng lờ mờ chiếu qua cửa kính.
Khi Thu Ý Hàm tỉnh lại thì biết mình đã bị nhốt, nhưng là ai mà đi trói người đã phá sản như cô? Không lẽ là người mà cô từng đắc tội khi làm việc, sau khi biết được cô đã thất thế thì muốn trả thù. Cũng may là trước đó cô đã lo liệu chỗ ở an toàn cho Tâm Nhi và đứa nhỏ mới ba tháng trong bụng em ấy, nếu không với tình cảnh nguy hiểm thế này của mình thì sao mà giúp được Tâm Nhi chứ!
Thu Ý Hàm kiểm tra tỉ mỉ căn phòng, nhưng tất cả cửa sổ đều bị khóa chặt, lối ra duy nhất chính là cửa chính, nhưng bên ngoài liệu có ai canh gác không, cô thật không dám chắc.
“Có ai ở ngoài không? Tôi đói bụng lắm rồi!” Không có ai trả lời, không lẽ bọn bắt cóc không cử ai tới canh giữ cô sao, Thu Ý Hàm càng cảm thấy kì lạ. Nhưng rất nhanh chóng, cánh cửa mở ra một khe nhỏ rồi một phần cơm và thức ăn được đưa vào, sau đó mau chóng khép lại.
Xem ra là có người, Thu Ý Hàm bưng thức ăn lên thì thấy đồ ăn không tệ, đây là cách đối đãi với người bị bắt cóc sao? Thu Ý Hàm thật sự không hiểu.
Nhìn thấy thức ăn phong phú như vậy nhưng Ý Hàm thực sự nuốt không nổi, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.
Màn đêm cũng dần buông xuống, căn phòng này cũng dần dần chìm trong bóng tối, cô hoảng loạn nhưng lại không tìm thấy công tắc đèn, Thu Ý Hàm chỉ đành cuộn tròn trên góc giường.
Đột nhiên cửa lại mở ra, một thân hình cao to bước từ ngoài vào, hắn vẫn không bật đèn, Thu Ý Hàm không nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta, nhưng có thể chắc chắn hắn là một người đàn ông.
“Anh là ai?” Thu Ý Hàm hỏi, “Anh muốn làm gì ?”
Nhưng câu hỏi được hỏi ra lại không có câu trả lời, người đàn ông đó không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh giường hút thuốc. Không khí trong phòng này vốn dĩ không tốt, giờ lại thêm khói thuốc lá khiến Thu Ý Hàm chịu không nổi ho sặc sụa.
Tiếng ho của Thu Ý Hàm làm kinh động tới người đàn ông ấy, hắn liền mau chóng dập tắt điếu thuốc trên tay, hành động của anh ta khiến cho nghi hoặc trong lòng Thu Ý Hàm càng lớn. Từ hơi thở trầm trọng của anh ta, Thu Ý Hàm có thể cảm nhận được tâm trạng anh ta không được tốt.
Người đàn ông đó đột nhiên đứng dậy, bước qua bên giường cạnh Thu Ý Hàm, khiến có có loại dự cảm không tốt. bởi vì cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta.
Lúc Thu Ý Hàm định né đi thì ngay lập tức bị tên đó đè lên người, hôn ngấu nghiến trên đôi môi cô. Thu Ý Hàm muốn đẩy anh ta ra, nhưng hai tay lại bị anh ta khống chế đặt phía sau đầu, mùi rượu trong miệng anh liền nhanh chóng lan sang miệng cô. Nhưng tên này dường như sợ cô chống trả, liền lấy cà vạt buộc hai tay cô lại với nhau. Sau khi chắc chắn cô không thể chống cự, thì đôi môi liền cùng với đôi tay hắn từ từ trượt xuống dưới.
Quần áo của Thu Ý Hàm từng chiếc một bị hắn ta cởi bỏ, lúc miệng anh lướt tới ngực cô, Thu Ý Hàm nhắm mắt khiến nước mặt chảy ra. Hắn ta liền quay lại hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng hôn đi giọt nước mắt của cô.
Không biết có phải vì bất mãn về những giọt lệ của cô hay không mà hắn bắt đầu xé những mảnh áo còn sót lại trên cơ thể cô một cách thô bạo. Tiếp theo đó cũng không còn sự dịu dàng nữa, mà chỉ có sự cưỡng đoạt tàn bạo.
…
Đoạn thời gian này đối với Ý Hàm mà nói là một sự giày vò. Sau khi làm xong chuyện nên làm, tên đó không lưu luyến mà rời khỏi căn phòng này. Thu Ý Hàm cứ ngẩn người ngây dại, không hề có ý niệm sẽ mặc quần áo vào.
Không lẽ mình bị bắt tới đây là để thỏa mãn dục vọng của đàn ông sao? Là người hay là… Ha ha ha… Từng là một Thu Ý Hàm không ai sánh bằng, nay lại trở thành một con đĩ?
Thu Ý Hàm nghĩ tới Trọng Lâm, không biết khi Trọng Lâm biết được những chuyện đang xảy ra với cô sẽ nghĩ thế nào? Anh ta thì sẽ nghĩ gì chứ, mình chỉ là quân cờ của anh ta, không lẽ còn mơ tưởng rằng anh ta sẽ còn tiếp tục quan tâm mình sao?
—
“Thưa cô, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, cậu chủ muốn cô tắm trước rồi xuống ăn sáng.” Một người hầu dáng vẻ thanh tú đứng cạnh cô, nói năng một cách lễ phép.
Chẳng phải mình bị bắt cóc sao, hiện nay bon bắt cóc đều “nhân tính hóa” cả rồi sao? Còn có thể phải người chuyên môn hầu hạ tới, Thu Ý Hàm cảm thấy mình có nên vui mừng hay không?
“Đây là đâu?” So với việc rửa sạch cơ thể thì Thu Ý Hàm muốn biết mình đang ở đâu hơn. Dù sao thân thể cũng đã bị xâm hại thì còn thắc mắc quan tâm làm gì nữa chứ.
Nhưng người cạnh cô không muốn trả lời câu hỏi này, Thu Ý Hàm nhìn cô ta một cái, cũng chẳng thèm hỏi thêm nữa. dùng chăn quấn quanh người, từ từ men theo mép giường mà đứng dậy. Dưới sự chỉ dẫn của cô người hầu, Thu Ý Hàm đã đến một căn phòng tắm khác, nhìn những vật dụng tắm xa xỉ và quần áo hàng hiệu, Thu Ý Hàm cười nhạt.
Người hầu ở phía sau đã giúp cô đóng cửa, Thu Ý Hàm bước vào bồn tắm, vùi đầu dưới nước. lần tắm này Thu Ý Hàm tắm tới những hai tiếng đồng hồ. Uể oải bước ra từ buồng tắm, dùng khăn lau khô cơ thể, mặc lên người bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn. Không ngờ lại vừa như vậy, tên đàn ông kia rốt cuộc là người thế nào? Nhớ lại chuyện tối qua hắn làm với cô, Thu Ý Hàm càng thêm căm phẫn.
Lúc Thu Ý Hàm vừa bước ra khỏi nhà tắm thì mới phát hiện cô hầu gái vẫn đứng đợi trước cửa, rốt cuộc giữa chừng cô có rời khỏi hay không, đó không phải chuyện cô quan tâm.
“Thưa cô, cậu chủ muốn từ nay về sau cô sẽ ở căn phòng này.” Cô hầu gái bình tĩnh nói lại lời căn dặn của chủ nhân.
Căn phòng này, Thu Ý Hàm nhìn xung quanh, hoàn cảnh rất tốt, những vật phẩm trong phòng đều là hàng cao cấp, cái đập vào mắt dữ dội nhất chính là cửa sổ trước mặt, hoàn toàn được mở. Sao, không chuẩn bị nhốt cô nữa sao?
Trong lòng Thu Ý Hàm đưa ra một quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...