Đoàn Thiếu Dương khựng tay lại,hắn đang ve vỡn mấy sợi tóc bồng bềnh của Vương Thừa Nhi…
“Sao lúc đó em không hề nói”
“Có quá nhiều thứ khiến tôi phải bận tâm,gia đình…và cả mưu sinh” đôi vai Vương Thừa Nhi run nhẹ,cô không kiềm được cảm xúc…cái cảm giác phải tự nguyện rời xa người mình yêu thật đau khổ đến chừng nào…
Đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Thiếu Dương nhìn đôi vai bé nhỏ run lên từng đợt,”vậy sao bây giờ em mới nói với tôi…”
“Tôi vốn định để anh hạnh phúc,nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau,…bây giờ nếu không nói…tôi sợ sẽ không có dịp để nói nữa”
Nghe đến đó hắn vội cười nhẹ,tay hắn vuốt từ trên đỉnh đầu cô xuống”ngốc!cho dù em có bỏ tôi bao nhiêu lần,tôi cũng sẽ bỏ qua cho em,…”
Trong lòng hắn bao nhiêu nút thắt đều được cởi…hắn tin Vương Thừa Nhi là cô gái tốt nhưng bao lâu nay hắn không thể chấp nhận việc hắn bị một cô gái từ bỏ…nên hắn luôn áp đặt lên người cô là một cô gái hư hỏng…
Hắn cười,trong lòng hắn cũng cười …hắn vẫn chắc chắn rằng sau bao lâu nay cô vẫn yêu hắn…tính tự phụ của hắn khá cao,người hắn ghé sát vào người cô,hơi ấm từ cơ thể trần của hắn cũng đang lan toả lên lưng cô
“Chutx”hắn hôn lên má trái cô…
“Tôi muốn ngủ”
“Em ngủ đi,còn lại để tôi lo”
“Nè,tôi không đùa với anh đâu…để tôi yên”tay hắn lần vào bên trong áo…sờ soạt lung tung làm cô phát rợn da gáy…
“Dừng lại được không?”
Hắn vẫn không dừng lại,cơn thèm khát thịt của con quái vật đang dâng lên,hắn đã ém nhẹm xuống từng ấy năm.
“Dương bình tĩnh,nghe tôi nói”
Hắn vẫn không thèm nghe,hắn vén áo cô lên ngang với vết thương ở ngực trái,…hắn hôn từ eo dần xuống
“Chát” một cú tát trời giáng làm Đoàn Thiếu Dương ngẩn tò te một lúc,Vương Thừa Nhi trừng mắt nhìn một hồi lâu thì hoàn hồn,tay còn lại chụp lấy bàn tay vừa tát…
Chết tiệt mình vừa đánh hắn!hắn ta sánh ngang hôn quân làm sao đây…”tôi…xin lỗi…tôi không quen…”
Đôi mắt Đoàn Thiếu Dương sâu hút,hắn nhìn thẳng vào mắt Vương Thừa Nhi…hắn không nói lời nào, đi đến tủ quần áo vơ lấy chiếc áo khoác ngủ mặc vào rồi ra ban công…
Vừa rít điếu thuốc hắn vừa nhìn lên bầu trời đen thẫm…hắn yêu cô…có lẽ yêu nhiều hơn hắn nghĩ…hắn muốn chiếm lấy cô mỗi khi ở gần…có một mị lực nào đó hút lấy hắn …
Vương Thừa Nhi nhìn bóng lưng đang đứng ngoài ban công…lòng có chút buồn,hắn thích cô đến mức độ nào mà dám làm chuyện đó?hơn nữa nếu cô từ chối vấn đề đó tại sao hắn lại phớt lờ cô,hắn giận sao?cô muốn ở bên cạnh hắn,nhưng hiện tại mọi thứ đến quá nhanh làm cô thích ứng không kịp…
…
Một lúc sau hắn trở vào,thì Vương Thừa Nhi đã ngủ…hắn vội ngồi vào bàn làm việc gần đó để làm việc…có lẽ sắp tới hắn còn phải đối đầu với một thứ kinh khủng …
…
6h sáng,Vương Thừa Nhi tỉnh dậy nhìn xung quanh thì thấy chiếc giường trống trải,cô ngồi dậy định đi vệ sinh thì thấy Đoàn Thiếu Dương đang ngồi trên ghế ngã người về sau mà ngủ …
Cô lấy cái áo đắp cho hắn,cũng không quên nhìn nhìn đàn ông này,nhìn gần thì đường nét gương mặt anh ta đúng là không khác trước mấy,chỉ là ngũ quang hài hoà hơn,và đường nét của người đàn ông quyến rũ…soái ca…
“Hì” Đoàn Thiếu Dương mở mắt thì thấy người con gái hắn yêu đang ở ngay trước mắt,hắn mỉm cười cái khì làm cô giật mình ngượng ngùng
“Tôi …thấy anh chưa thức nên đắp tạm chiếc áo…”
Hắn ôm eo cô giật mạnh lên đùi hắn,cô mất thế ngã nhào lên tay ôm cổ hắn”a đau”
“Anh xin lỗi”
“Đừng động đậy “hắn bảo cô đừng động đậy,rồi lại ôm cô vào lòng,tay hắn gõ bàn phím nhanh đến nổi làm cô nhìn không kịp
“Đợi anh một tí sẽ xong”
Giọng nói của hắn ấm áp,người hắn thật rộng,đủ ôm trọn hết thân người cô,ngồi trong lòng xem hắn làm việc tim cô cứ đập nhanh đến độ Đoàn Thiếu Dương phải ngưng tay”em mệt à”
Hắn sờ lên trán,rồi lại ôm cô vào lòng chặt để đo nhiệt độ”tôi không sao,anh làm nhanh,đừng quên việc anh hứa”
“ăn sáng,anh sẽ đưa em đi”
Cô biết,không thể nào làm trái ý người đàn ông này được…
Bây giờ cô như một con mèo trong vòng tay hắn…
Làm xong việc,hắn đưa cô vào vệ sinh cá nhân,bản thân thì ngồi trên giường nghịch điện thoại của cô
Cô vừa mở cửa thì hắn cũng bỏ điện thoại xuống và bước tới bế cô lên
Cô thay bộ quần áo thể thao co giản để tiện cho vết thương
Hắn bế cô từ trong thang máy xuống tầng dưới cũng không hề có ý định buông cô xuống…
“Chân tôi còn đi được”
Hắn không nói gì,chỉ ôm cô bằng gương mặt lạnh.
Hắn thay đổi tính khí thất thường làm cô không kịp ứng phó…
Hắn dùng chân để kéo chân ghế rồi đặt cô xuống,mặc kệ cho Rose đang nhìn…
“Anh Hai…sợ chị đi mất nên chị cứ để anh ấy làm vậy đi”
Trong lòng Vương Thừa Nhi thầm nghĩ,gia đình họ bị thế mà còn tâm trạng ngồi ăn sáng?quả thật là nhà giàu họ không có biết tình thâm là gì
Im lặng dùng xong bữa,cô lại được Đoàn Thiếu Dương bế lên xe chung với Rose
“Sao không để chị ấy ngồi cùng em”
“Không thích”
“Anh Hai,em sẽ nói bí mật của anh”
“Con nhỏ này có ngồi im không,bây giờ còn định giành với anh mày à”
Vương Thừa Nhi lần đầu tiên thấy cái cảnh lạ lùng này?trời họ như con nít vậy???
“Tôi hơi đau đầu,hai người cho xin chút yên lặng được không”vừa nói Vương Thừa Nhi vừa ngại ngùng thở dài…
Nghe họ nói chuyện với nhau thì Vương Thừa Nhi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào,bởi lẽ nếu ông bà Đoàn xảy ra chuyện thì chắc họ không còn vui như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...