No Moral Không Đạo Đức

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Đặt lại phông chữ chết tiệt cho báo cáo tài chính thành phông chữ có thể đọc được đi nào! Làm ơn đó, cái quái gì với những tài liệu này vậy, đọc được sao? Mấy cái của chúng tôi thì để yên đó đi nhưng tài liệu đưa cho luật sư Kang thì in lại hết mau lên. Cậu không biết rằng anh ấy sẽ không đọc và ném hết mớ tài liệu này xuống đất nếu phông chữ không đảm bảo như này sao? Tôi sẽ cho cậu bốn phút. Vắt chân lên cổ làm đi. Rồi ai là người cuối cùng sắp xếp tài liệu về luật doanh nghiệp cho Luật sư Kang? Dự thảo cuối cùng về luật doanh nghiệp?!"

"Tôi ạ, là tôi làm! Tôi cũng sẽ làm tóm tắt ạ. Ai đó đã yêu cầu thêm một đàn em vào đội của chúng ta, vì vậy chúng ta có thể yêu cầu cậu ấy làm những việc nhỏ nhặt và tẻ nhạt này. Chúng ta đâu có ở vị trí mà có thể chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cuộc họp này đâu."

"Tiền lệ! Tiền lệ, tiền lệ thì saoooooo!"

"Tôi đang in chúng đây ạ! Thư ký Tak sẽ mang chúng đến!"

Yoonshin trố mắt nhìn cảnh tượng đó, lồng ngực cậu tràn ngập cảm giác kỳ lạ. Giờ đây khung cảnh này như một căn phòng hoàn toàn khác so với khi cậu thuyết trình. Cậu luôn đem theo cảm giác không thể giải thích này kể từ khi cậu bước chân vào công ty. Đây đều là những người có cùng trình độ với cậu, nhưng họ trông giống như đang sống ở một thế giới khác vậy.

Yoonshin luôn coi một công luật tầm cỡ sẽ là nơi các luật sư lớn lên và trở thành trụ cột quyền lực và ảnh hưởng đến các công ty khác tại Hàn Quốc. Như ý nghĩ của cậu thì ắt hẳn nơi này sẽ phải khô khan, cằn cỗi như một sa mạc. Nhưng trái với định kiến ​​của cậu, công việc của những người này lại quá lành mạnh nên cậu đang rất hoang mang.

Cậu có nên đi vào để giúp mọi người không? Cậu có được phép xen vào mà không có sự cho phép của Sehun không? Nếu vậy, cậu sẽ không biết gì về các vụ kiện tụng của công ty cả, vậy thì cậu có thể làm gì chứ? Có chỗ nào cho cậu đứng giữa những luật sư đó hay không? Bộ não của Yoonshin như đang chạy hết tốc lực. Bị mê hoặc bởi bầu không khí ấy, Yoonshin đang tính đi vào trong phòng họp để giúp phát tài tiệu.

Ai đó đã nắm lấy đôi vai xương xẩu của cậu từ phía sau. Cậu có thể cảm nhận được làn da mềm mại của đối phương trên lớp quần áo của mình. Yoonshin thở hổn hển và quay đầu lại. Đó là Sehun, người mà cậu đang đợi. Quản lý văn phòng nhanh chóng bắt kịp đối tác và đưa cho anh ta một phong bì tài liệu trước khi rời đi theo yêu cầu của Sehun.

"Luật sư Kang? Anh đã ở đâu thế ạ? Tôi không thấy anh ở trong văn phòng."


"Anh đang định đi đâu vậy ạ?"

"Các tiền bối trông rất bận rộn."

"Cậu có biết vụ kiện đó đáng giá bao nhiêu không? Chưa đến lượt cậu tham gia vụ đó đâu. Rồi, lại nữa. Tôi đã cho cậu 10 phút cơ mà. Cậu đã trễ hay không đây?"

Yoonshin ngượng ngùng thừa nhận hành vi sai trái của mình, "Tôi đến muộn 4 phút. Tôi đã chạy rất nhanh, nhưng tôi cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến giới hạn..."

Đôi lông mày trên gương mặt đẹp trai của người kia hơi nhăn lại. Tuy nhiên, vì anh cũng không có mặt ở trong văn phòng của mình, nên có vẻ anh đã cho Yoonshin thêm chút thời gian vì sự chậm trễ của cậu.

"Đi theo tôi."

Không một giây suy nghĩ, Sehun bỏ tay ra khỏi vai cậu và ra hiệu cho cậu bằng ngón tay. Yoonshin nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi trước của Sehun. Cậu vô thức chạm vai vào chỗ mà Sehun đã chạm vào. Cảm giác như.. sự mềm mại của cái chạm đó cứ kéo dài. Sau đó, cậu nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác đó và đi theo Sehun.

Sehun tùy tiện ném tài liệu của mình lên bàn làm việc và ngồi xuống. Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào Yoonshin, cậu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại hơi thở của mình.

"Năm tư."

"Vâng, thưa luật sư cao cấp?"

"Cậu đã ở chỗ quái quỷ nào vậy? Tại sao cậu không có mặt trong văn phòng của mình? Đừng bắt tôi phải tìm cậu."

"Ồ, tôi đã ghé qua tòa nhà bên cạnh. Khu vực tư vấn miễn phí được mở vào thứ Sáu cuối cùng của mỗi tháng, tình cờ nó lại là hôm nay."

Se Hun không trả lời. Anh khoanh tay và dán chặt đôi mắt lạnh lùng của mình vào Yoonshin. Yoonshin bắt đầu cảm thấy áp lực từ cặp mắt ngoan cường và cố chấp kia nên cậu đã vô thức liếc nhìn hành lang qua ô cửa sổ trong văn phòng. Bây giờ cậu mới để ý, những tấm mành hầu như ngày nào cũng được kéo xuống đã được kéo lên. Sau khi ghi nhận sự thay đổi đó, cậu quay lại nhìn Sehun, anh vẫn đang giữ nguyên tư thế và thái độ với cậu.

Yoonshin nhận ra sai lầm của mình và xin lỗi. "Tôi sẽ có mặt ở văn phòng của mình vào lần tới ạ."

"Cậu mất đến một giờ - gấp ba lần thời gian mà cậu có thể dùng để ăn nhanh. Rồi cậu ghé qua tòa bên cạnh à? Tôi chắc rằng cậu đã can thiệp vào chuyện bên đó nhiều hơn mức cần thiết khi cậu chỉ cần cho họ những lời khuyên ngắn gọn thôi đúng chứ. Không ai ở đây làm công việc tình nguyện một cách chân thành như cậu hết."

"Anh đã quan sát tôi làm việc ạ?"


"Cậu nghĩ rằng tôi đã làm thế à? Tôi đã ở công ty cả ngày trời."

Ý của Sehun đã quá rõ ràng rồi.

"Chà, tôi chỉ cố gắng làm việc hết mình thôi. Họ đều là những người đang gặp khó khăn. Hơn nữa, hồ sơ sẽ có tên của anh, vì vậy tôi nghĩ mình nên làm tốt chứ không thể tùy tiện được."

"Ừm, tôi rất cảm động. Tôi thậm chí còn có thể khóc đấy. Cậu có thể dành thời gian cho nó qua đêm và quay lại chỗ tôi vào ngày mai."

"Không, kể từ bây giờ tôi sẽ sử dụng thời gian của mình một cách hợp lý ạ."

Sehun lắc đầu chịu thua, nhưng anh không khiển trách Yoonshin thêm nữa. Anh bỏ đôi tay đang khoanh trước ngực và vươn ra phía sau. Anh nhặt chiếc phong bì tài liệu mà mình đã ném bừa xuỗng bà rồi đáp nó vào Yoonshin. Yoonshin bắt lấy nó theo phản xạ và nhìn Sehun với vẻ đầy thắc mắc.

"Cái này là gì vậy ạ?"

"Vụ kiện của cậu."

"Woaa. Anh đang cho tôi một vụ kiện sao?"

Những cảm xúc quan trọng như lòng tin được vun đắp cẩn thận và từ từ; giống như việc dệt vải, chúng sẽ không xuất hiện ngày một ngày hai chỉ bởi vì một người quyết định sẽ tin tưởng một người khác. Cả hai đã bắt đầu dệt tấm vải đầu tiên của mình bằng cách đặt sợi ngang, sợi dọc đầu tiên lên khung cửi.

Mặc dù đây chỉ là sự thay đổi nhỏ nhưng Yoonshin vẫn rất hài lòng. Nhờ vậy, khuôn mặt trắng nõn của cậu tràn ngập niềm vui, điểm thêm vào đó là một chút ửng hồng trên đôi má.


Yoonshin như đang đứng ở ranh giới giữa mơ và thực, và trong lúc đó, Sehun đang quan sát cậu nhóc trước mặt. Má anh co giật nhẹ gần như không thể phát hiện, và rồi anh cắn môi dưới. Điều ngạc nhiên hơn là nhìn anh như có vẻ sa lầy trong mớ cảm xúc hỗn tạp của mình.

Yoonshin không hề để ý đến phản ứng của Sehun. Cậu rút những tờ giấy trong phong bì ra và lướt qua nội dung của nó. Rồi cậu ngẩng đầu nhìn người đối diện, vào khoảng khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau. Ngạc nhiên thay, Sehun lại đảo mắt rời đi trước. Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra.

"Luật sư cao cấp?"

"Đó là case của cậu. Tự lo liệu đi."

"Tôi thực được phụ trách vụ này sao?"

- --

Tròi oi con trai của mẹ đáng yêu quá, được anh giao việc nghiêm túc cho cái mừng muốn nở hoa lunnn nà!!!



11.03.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui