Tôi bị người ta kéo đi vứt vào đấu trường.
Tôi nhìn Tuyết Sư, xoa bóp cái mông bị ngã đau. Tôi không biết hiện tại Tuyết Sư có còn lý trí hay không; có còn nhớ tôi hay không. Tôi chậm rãi đứng lên, cùng Tuyết Sư nhìn nhau…
“Karl, đấu đi!!” Bên tai truyền đến âm thanh của Phillip Công Tước. Lúc này, Tuyết Sư dường như cũng nghỉ ngơi đủ, bước những bước chân ưu nhã mà oai phong về phía tôi. Tôi chỉ có thể sững sờ đứng ở đó, nhắm chặt đôi mắt lại, ngay cả đấu sĩ còn đánh không lại, huống chi một nô lệ thấp kém như tôi?
Ngay tại thời điểm tôi chờ tử thần gọi tên thì, đột nhiên có một vật mềm mại ấm áp di chuyển trên mặt tôi, sau đó, bên tai truyền tới tiếng mọi người hút khí. Tôi vội vàng mở to mắt, Tuyết Sư phóng đại gấp mấy lần trước mắt tôi.
Này, lý do mà mọi người hút khí, ai mà tin được, một con thú dữ, ngay giây trước còn đang chiến đấu cùng các đấu sĩ, giây tiếp theo lại có thể ôn nhu liếp láp một tên nô lệ thấp hèn.
“Karl! Chọc giận nó! Chọc giận Tuyết Sư!!” Cole Tử Tước la lớn. Tôi nhìn Cole Tử Tước, lại nhìn Phillip Công Tước, lại sờ sờ lông của Tuyết Sư, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
“Quên đi, Cole,” Phillip Công Tước biếng nhác thay đổi tư thế, đứng dậy, sau đó nói: “Xem ra Tuyết Sư rất thích nô lệ của ta. Hôm nay cứ như vậy đi, ta mệt, đi trước.” Nói xong, Phillip Công Tước cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, tôi mới mang Tuyết Sư trở lại vườn thú dữ, tắm rửa cho Tuyết Sư.
“Tuyết Sư, hôm nay mày thật là lợi hại, có thể hạ gục thật nhiều đấu sĩ nha.” Tôi một bên tắm rửa cho Tuyết Sư, một bên cùng nó trò chuyện, cũng không quản nó nghe có hiểu hay không, “Ha ha, vui nhất chính là, mày rất thích tao, không có cắn tao. Mày là người đối xử với tao tốt nhất từ khi tao tới đây đó! Xem tao kìa, đã quên mày không phải người, mày là Tuyết Sư. Nhưng mà, vô luận như thế nào đi nữa, mày cũng là người bạn tốt nhất của tao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...