Nô Lệ Và Thú Dữ

Trang viên to lớn trong màn đên yên tĩnh an bình, nhưng, có người lại nương nhờ bóng đêm để đột nhập…

“Bill, ngươi xác định có Sư Nhân?” Người đàn ông đi đầu ngăm đen cao lớn, trên mặt có vết sẹo thật to, càng tăng thêm vẻ thâm hiểm ngoan độc. “Tất nhiên rồi, Andre.” Bill mang theo ngữ khí lấy lòng, thần thái hèn mọn, đón lấy ánh mắt kinh thường của người đàn ông tên Andre. “Ta từng tận mắt thấy một thiếu niên cưỡi sư tử, cả người con sư tử trắng như tuyết, ở trong trang viên tản bộ! Con sư tử kia hẳn chính là Phillip, nhưng mà, đêm nay Phillip cùng thương nhân Nam Phi bàn chuyện buôn bán kim cương, không có ở đây. Bất quá, chúng ta có thể bắt cóc thiếu niên kia.”(Sư Nhân – người sư tử)

“Ngươi biết thiếu niên kia ở đâu sao?” Andre thấp giọng hỏi. “Ta đã từng tới nơi này, bất quá, thiếu niên kia trốn khá kĩ.” Bill đáp.

“Tới phòng đó trước nói sau!” Andre quyết đoán băng qua mảnh đất mang theo một đám người trèo tường mà vào, băng qua một mảnh hoa viên, tới bên cửa sở cạnh cầu thang. Nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, quan sát một phen, xác định không ai phát hiện, Andre vươn tay đánh nát lớp kính thủy tinh, mở cửa sổ ra, nhảy vào căn phòng gỗ.

Sau một lúc tìm kím, lên tới lầu ba. Ở trong phòng nhìn thấy Karl đang ngủ say, Karl chỉ mặc một lớp áo choàng trắng bằng tơ tằm mỏng trên người, tấm màn khẽ bay để ánh trăng hắc lên ánh bạc lấp lánh lên người Karl, toát lên vẻ an tĩnh thánh khiết. “Hừ, ta thích nhất là phá hủy đồ tốt và xinh đẹp!” Andre nói xong, liền ôm lấy Karl, đặt lên vai, rời đi. (thánh khiết: thiêng liêng, thần thánh, thánh thiện)

Động tác lớn như vậy tất nhiên đánh thức Karl, Karl không ngừng giãy dụa muốn từ trên thân người đàn ông kia leo xuống. “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bằng không, ta liền không khách khí!” Andre uy hiếp Karl đang không ngừng giãy dụa, giơ một con dao lên, Karl lập tức im lặng.

Bill ở trong phòng Karl lưu lại một tờ giấy, rất nhanh theo sát đoàn người rời khỏi trang viên.


Phillip vừa về tới trang viên, liền muốn cùng Karl vuốt ve nghỉ ngơi một phen, không nghĩ tới… Karl cư nhiên bị bắt cóc! Vốn là không hi vọng thân phận của mình bị phơi bày ra ánh sáng, mà cố tình lại không che giấu được. Cũng bởi vì có những kẻ nhàm chán như vầy phá rối, Phillip hung hăng vò nát tờ giấy trong bàn tay,『Bill! Ta sẽ khiến ngươi trả một cái giá thật lớn cho việc này!』

Ngày hôm sau, Phillip dựa theo địa chỉ viết trên giấy, đi tới một nơi hẻo lánh, hơn nữa còn là một nhà xưởng bị vức bỏ. Tình cảnh trước mắt cho phép Phillip quyết định tùy ý giết mọi người.

Hai tay của Karl bị trói, treo ở giữa không trung, trên người có rất nhiều vết thương do roi quất lên, quần áo đã rách mướp, giống như một miếng giẻ lau bàn treo trên người, tóc rối tung, đầu cúi thấp, như là đã bất tỉnh. Phillip đè nén cơn tức giận của mình, bình tĩnh nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Ngươi là sư nhân?” Andre nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phillip. Phillip khinh thường nói: “Ta không phải sư nhân. Bất quá, nếu các ngươi đã tò mò như vậy thì, ta cũng có thể nói cho các ngươi biết, đám nhân loại dốt nát các ngươi. Ta là tứ phương thần thú.” Khi Andre và Bill còn muốn hỏi thêm, Phillip đã công bố đáp án, “Tuyết – Sư!”

“Càng ngày càng thú vị!” Từ chỗ khuất trong nhà xưởng một người bước ra, “Thì ra ngươi không phải là người a!” Phillip bình tĩnh nhìn lên, thì ra là Cole. Phillip cũng cười nhẹ một tiếng, “Cole, đã lâu không gặp. Không biết ngươi gọi người bắt cóc người của ta là muốn cái gì?” Phillip nhìn Cole muốn một đáp án.

“Chẳng muốn gì cả.” Cole đến gần Phillip, thản nhiên nói: “Vốn ta chỉ là muốn bắt lại con Tuyết Sư thôi. Chính là… Chính là không nghĩ tới…” Cole cao thấp nhìn nhìn Phillip.


“Thế, ngươi hiện tại tính toán như thế nào?” Phillip hỏi. “Ngươi nói ta nên làm sao đây? Phillip Công Tước thân ái. Ây, không, hiện tại phải gọi là Phillip Thân Vương…” Cole không đáp lời mà hỏi ngược lại.

“Ngươi không bắt được Tuyết Sư đâu.” Phillip khẳng định với Cole.

“Ngươi cảm thấy ngươi có thể trốn đi sao?” Andre lúc này xen vào nói. “Đúng vậy!” Bill phụ họa. Phillip khinh bỉ nhìn Bill, nói: “Ngươi cho là ngươi có thể sống sót rời đi sao? Cho dù ta mặc kệ ngươi, bọn họ cũng sẽ không.” Một ánh mắt xem thường thưởng cho Bill.

Cùng lúc đó, trợ thủ tối hôm qua bị Phillip khẩn cấp triệu hồi ─ ─ quản gia cũ ─ ─ Jack, cùng nhóm người yêu của Jack ─ ─ Hai con rồng Tử Kim. Hai con rồng Tử Kim tập kết lực lượng thần thú gọi đến không ít động vật hỗ trợ. Hiện tại, bên ngoài nhà xưởng đã không còn một bóng người, chỉ còn lại vùng quan trọng nhất bên trong nhà xưởng là chưa giải quyết.

Tử Như Long (Tác giả: Chính là con rồng màu tím ấy) biến thành hình dáng thật, từ chỗ trống trên nóc nhà xưởng quan sát tình hình bên trong, cũng cho Phillip một ám chỉ, bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Phillip liếc lên nóc nhà một cái, thấy ám chỉ của Tử Như Long, lấy tay sờ sờ tóc bên tai, ý bảo đã biết. Muốn mọi người đợi một chút, đừng sốt ruột, cẩn thận làm việc.


“Ngươi thật sự là Tuyết Sư sao?” Cole tò mò hỏi: “Ta trước kia bắt được cũng là ngươi sao? Nhưng mà, rõ ràng là ngươi tự mình đến đòi Tuyết Sư mà?”

“Hừ, đó chỉ là phần thân thú của ta mà thôi. Cho nên, mới ngu như vậy để bị ngươi bắt được.” Nhớ tới thân thú của mình từng bị bắt đi, vẫn mang theo một bụng tức giận.

“Ta không tin, ngươi biến cho ta xem!” Cole yêu cầu. Phillip nhìn Cole trong chốc lát, bắt đầu cởi quần áo của mình, chậm rãi thong thả bước lên phía trước vài bước, cúi người xuống. Trên người Phillip chậm rãi xuất hiện bộ lông màu trắng, tứ chi biến to, thân thể càng trở nên cường tráng hơn, vị trí phía sau xương cụt dài thêm một cái đuôi màu trắng.

Ngay lúc Cole và đám người Andre kinh ngạc vì Phillip biến thân, Jack đã mang người nhảy vào nhà xưởng, không chế mọi người. Andre muốn phản kháng, liền trực tiếp bị đánh ngất xỉu, Bill đã bị cảnh biến hóa trước mắt dọa sợ tới mức tè trong quần, rồi sau đó ngất đi. Cole thì vẫn còn chút trấn định, nhưng âm thanh cũng đã hơi hơi run rẩy nói: “Ta là Tử Tước, các ngươi không có quyền bắt ta!”

“Hừ!” Kim Như Long (Tác giả: là cái con rồng màu vàng ý, hắc hắc, mọi người tự hiểu nha. Bất quá tác giả rất lười, không muốn nghĩ ra cái tên khác. PIA bay chính mình, thỉnh tiếp tục xem truyện đi) hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Chúng ta không bắt ngươi, chỉ là muốn giết ngươi mà thôi.” (PIA là đá, đạp)

Phillip mừng vì mọi chuyện đã nằm trong khống chế, biến trở về hình người, sau khi mặc xong quần áo, vội vàng ôm lấy Karl. “Nơi này giao cho các ngươi!” Nói xong, liền ôm lấy Karl chạy vội khỏi nhà xưởng.

“Này…” Kim Như Long thấy Phillip đi rồi, xoay người lấy lòng Jack, nịnh nọt hỏi han: “Hiện tại mình làm gì đây?” “Hỏi bọn hắn có chạm qua Karl hay không, ngươi cũng biết phải làm sao rồi chứ.” Jack lạnh lùng nói. “Không thành vấn đề!” Hai con rồng Tử Kim mang theo người bắt đầu tiến lên kết thúc công việc.


Bên kia, Phillip sử dùng thần lực, làm cho mình cùng Karl trong nháy mắt liền chuyển dời về trang viên.

“Karl, Karl!” Phillip vỗ nhẹ lên khuôn mặt Karl, thấp giọng gọi Karl tỉnh lại.

“Phillip! Em rất sợ!” Karl vừa thấy được mặt Phillip liền bổ nhào vào trong lòng Phillip khóc lớn.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Phillip an ủi, “Đến, ta giúp em bôi thuốc…” Còn chưa có nói xong, Karl liền hôn lên môi Phillip, khóc lóc kể lể: “Em thật sự rất sợ sẽ không được gặp ngài nữa… Em chưa có nói cho bọn hắn biết… Ngài là Tuyết Sư… Không có…” Karl càng nói, càng rối loạn, cuối cùng, lại ngất đi.

“Karl không có việc gì đâu, Công Tước.” Jack vẫn như trước gọi Phillip là Công Tước, tỏ vẻ tôn kính. “Không sao cả, chỉ là những vết thương trên nhiễm trùng dẫn đến phát sốt mà thôi, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

Phillip đáp. “Cùng hai con thằn lằn kia nói một tiếng, ta và Karl sẽ chuyển đến chỗ ở của các ngươi.” Phillip thay đổi tư thế nói: “Tiền nhiều cũng lắm phiền phức, cũng đến lúc cùng tiểu gia khỏa này quy ẩn núi rừng rồi.”

───END───


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui