Chẳng hiểu sao Ngọc Dao lại có cảm giác kỳ lạ trong giọng nói ấy, sự tức giận trộn lẫn khó chịu, hai tay siết chặt gấu áo đến toát cả mồ hôi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt Mặc Tử Lâm, ấp úng " Anh...!Anh gọi tôi..."
" Không gọi cô? Chắng nhẽ tôi gọi ma?"
Ngọc Dao không dám lên tiếng, Giọng nói ấy thật khó nghe cứ như dằn mặt đang có gì đó không can tâm.
Mặc Tử Lâm nhìn Ngọc Dao đang run rẩy ngồi trên đùi anh, thì không khỏi nhếch mép buông lời chế diễu " Cô sợ cái gì? Bây giờ chỉ là một món đồ chơi thì có tư cách gì nhỉ?"
Cô không nói, vẫn tiếp tục giữ im lặng cho đến khi Mặc Tử Lâm không giữ ý tứ, không cần biết là ở đâu mà tay từ đùi luồn vào trong váy làm Ngọc Dao bất giác hoảng sợ, giật mình mà chặn lại.
Đôi lông mày rậm của Tử Lâm nhíu vào nhau, tỏ rõ sự không vui, nhìn đôi tay cô đang như muốn từ chối kia đầy đáng sợ, rồi liếc xéo cô, cất giọng đầy lạnh lẽo.
" Bỏ ra."
Ngọc Dao sợ hãi, xen lẫn sự ngại ngùng lí nhí mà đáp lại " Ở...ở đây nhiều người như vậy...?"
" Nhiều người thì đã sao?"
Ngay lập tức Tử Lâm lấy sự uy quyền ngắt ngang câu nói của Ngọc Dao, khiến cô chỉ biết cúi đầu mà im lặng.
Con người anh nói là làm tàn bạo và nguy hiểm, tốt nhất hạn chế không nên làm anh nổi giận.
Tử Lâm cũng không làm khó Ngọc Dao, thấy cô khó xử, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt non nớt đang sợ sệt ấy, lại không kiềm chế nổi mà khẽ nhếch cười.
Bản thân anh cũng không biết mình đang dần quan tâm đến cô gái này từ lúc nào.
Mặc Tử Lâm lấy tay ra, rồi nhẹ nhàng cầm vào chiếc cằm nhỏ xinh xắn ấy, khẽ nâng gương mặt đang cúi đầu lên nhìn vào mắt anh, hạ giọng " Tự giác hôn tôi, nếu làm tốt tôi sẽ bỏ qua."
Ngọc Dao nuốt nước miếng đến ực một cái, dù gì cô cũng là con gái nhà lành, ngoan ngoãn không ăn chơi cũng chưa bao giờ tiếp xúc với mấy loại này, cảm giác có hơi mất tự nhiên, cho dù không muốn, những cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Trong lòng tự an ủi, động viên chính mình " Cố lên! Mày làm được mà Âm Ngọc Dao, chỉ là hôn thôi, môi chạm môi.
Nhất định phải sống để tìm lại mẹ và ba đòi lại công bằng cho em trai nữa."
Suy nghĩ vừa dứt, Ngọc Dao lấy hết can đảm nhắm nghiền hai mắt, từ từ đưa đôi môi nhỏ xinh đang ửng đỏ kia tiến sát lại Tử Lâm, trái tim bé nhỏ của cô nó đang đập lên thình thịnh dữ dội như muốn nổ tung.
Mọi người xung quanh không lấy làm lạ, cũng đã quá quen với việc này, nên cũng không ai để ý.
Chỉ có cô là không biết mà thôi.
Mặc Tử Lâm nhìn khuôn mặt ngượng ngùng cứng ngắc ấy, thì không khỏi bị chọc cho cười, khoé miệng cong lên đầy thích thú " Âm Ngọc Dao sao? Cái tên cũng rất thú vị, nếu không phải cô là con của lão già đấy thì tôi đã thích cô rồi."
Suy nghĩ trong đầu anh vừa dứt, không nhịn được nữa mà tiến lên hôn lên môi cô.
Vốn chỉ là chạm nhẹ rồi buông ra, nhưng cô đã quá ngây thơ rồi.
Anh vòng tay qua sau gáy giữ chặt đầu cô lại rồi hôn kịch liệt, đầu lưỡi đột nhiên bị cái gì đó m.út lấy khiến toàn thân cô run lên, mở tròn hai mắt thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh đang chăm chú nhìn biểu cảm của cô không xót một chút.
Mặt cô đỏ lên, nóng ra như ngọn lửa đang bén.
Sự ngượng ngùng trên gương mặt, ngọ nguậy càng tăng sự k.ích thích trong con người của một tên đàn ông.
Cô bị anh hôn đến muốn ngạt thở.
" Khó chịu, khó thở quá đi mất!" Ngọc Dao thầm than trong lòng, đôi mắt lónh lánh như sắp khóc.
Nhận ra điều ấy trên khuôn mặt cô, anh dần dừng lại, nhưng lại đẩy nước miếng vào trong miệng cô, lời lẽ như hăm doạ " Nuốt nó."
Không dám cãi lại.
Ngọc Dao ngoan ngoãn làm theo.
Thấy cô nuốt, mặt Tử Lâm giãn ra tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Còn chưa xong, Mặc Tử Lâm táo bạo coi nơi này như không có ai mà kéo cổ áo cô xuống, để lộ phần ngực trên mịn màng, không trần trừ mà há miệng cắn vào, làm cô bất giác giật thót sợ hãi, miệng mấp máy:
" Họ...bọn họ đang nhìn..."
Mặc Tử Lâm bá đạo đáp lại " Kẻ nào dám nhìn, tôi khoét mắt chúng ra."
Câu nói nghe mà ác độc, cũng phải thôi, sống ở đây thì cái gì mà không xảy ra.
Để giữ cái mạng nhỏ này, ngay khi anh còn hứng thú với cô thì phải mau chóng tìm ra mẹ rồi bỏ trốn khỏi đây.
Mặc Tử Lâm như đi guốc trong bụng Ngọc Dao, đoán được suy nghĩ của cô.
Sau khi để lại dấu răng trên ngực thì buông lời chặn đầu.
" Nếu trốn được thì trốn luôn, tốt nhất là đừng để tôi bắt lại.
Nếu không, tôi sẽ khiến cô nửa đời còn lại nằm xuống mà bò đi."
Sự lo lắng, căng thẳng khi bị nói trúng tim đen khiến Ngọc Dao á khẩu, không biết nói câu gì chỉ có thể lắc đầu thay cho câu trả lời.
Ánh mắt Tử Lâm không ngừng dò xét mọi cử chỉ, biểu cảm trên gương mặt.
Mất vài phút anh mới lên tiếng.
" Tên cô là gì?"
"Hử!" Ngọc Dao hơi ngạc nhiên trong lòng.
" Không phải anh biết rồi sao?"
" Tôi hỏi tên cô là gì?"
" Âm...Âm Ngọc Dao."
" Ừ."
Cái gì thế này? Đừng nói anh ta ăn phải bình giấm chua nhé!
" Lần sau mọi thông tin về cô, đều phải nói cho tôi biết trước, còn để xảy ra chuyện tương tự như hôm nay thì đừng trách tôi."
Hoá ra là ăn giấm thật rồi!
Vừa nói Mặc Tử Lâm vừa cầm châm một điếu thuốc lá lên, chuẩn bị hút.
Ngọc Dao e dè, ấp úng nói: " Hai tháng nữa tôi mới tròn 18 tuổi."
Khụ khụ khụ!
Nghe Ngọc Dao nói bản thân hai tháng nữa mới đủ 18, khiến anh vừa mới hít miếng thuốc thì ho lên sặc sụa.
Vậy khác gì là chưa thành n.iên? Anh có thể bị tố cáo ngồi tù đến chục năm.
Điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay mà hơi run lên, tuy bề ngoài tỏ ra rất bình thường nhưng bên trong thâm tâm thì đang hoang mang " Vãi đạn.
28 với 18 không cách nhau quá đâu nhỉ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...