Ngọc Dao ngọ nguậy, bên tai cứ như bị trêu đùa nhột nhột vô cùng khó chịu, miệng mấp máy " Mặc...Mặc..."
Nghe loáng thoáng Ngọc Dao gọi, trong lòng Mặc Tử Lâm mừng như vớ được vàng, bất ngờ trồm người dậy giả bộ lo lắng.
" Tiểu Dao Dao, em làm sao vậy?"
Giọng cô the thé " Nóng! Khó chịu..."
" Tôi đi gọi bác sĩ cho em."
Ngọc Dao gật đầu lia lịa.
Ngoài miệng thì nói đi tìm bác sĩ, nhưng trong thâm tâm của Mặc Tử Lâm lại không làm như vậy, anh muốn để thuốc ngầm vào cơ thể Ngọc Dao nhiều hơn, khiến cô không thể nào cưỡng lại được.
" Em chờ tôi một chút." Rồi bước xuống giường.
Đâu dễ thế!
Mặc Tử Lâm chơi xấu, trốn sau cánh cửa giả bộ đi kiếm bác sĩ, khoé miệng anh nở một cười xấu xa " Hôm nay, tôi sẽ cho em thấy cái giá của việc nói dối tôi."
Đôi mắt Ngọc Dao lờ đờ, không gian dường như trở nên mở ảo mà không gây cảm giác khó chịu.
Cơ thể cũng bắt đầu có sự thay đổi, thèm m.uốn một cái gì đó rất khó diễn tả.
" Mình bị sao thế này." Ngọc Dao ngồi dậy, cố gắng mím chặt môi để giữ tỉnh táo.
Nhưng thuốc quá mạnh, nó khiến Ngọc Dao sắp không thể tự chủ nổi bản thân được nữa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, trong đầu lại nghĩ đến Mặc Tử Lâm, thầm chửi anh.
" Tên chết tiệt, già đầu rồi còn chơi thuốc với một đứa mới lớn."
Càng lúc càng cảm thấy bồn chồn trong lòng, thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Ánh mắt Ngọc Dao nhìn ra ngoài cửa.
Cô khó chịu nhướng đôi lông mày lên, giọng nói nhỏ nhẹ như bị hụt hơi cất lên " Tôi...biết anh ở ngoài đó...! Mau vào đây."
Khoé miệng nhếch lên hài lòng, trơ trẽn không một chút do dự mà mở cửa ngay tức khắc.
Ngọc Dao nhìn Mặc Tử Lâm " Hừ! một cái.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Ngọc Dao cắn chặt răng, khó khăn buông ra vài lời " Anh qua đây."
Mặc Tử Lâm tiện tay khoá cửa lại, đem chìa khoá vứt sang một góc, rồi bước về phía Ngọc Dao.
Giọng điệu kiêu căng " Tôi sẽ không giúp em."
" Tôi có nói sẽ nhờ anh sao?"
Mặc Tử Lâm hơi bất ngờ, nhướng mày khó hiểu " Em không muốn tôi, thì gọi tôi vào làm gì?"
" Anh muốn thế nào?"
Anh cười lên đầy gian xảo, khom lưng, đưa ngón tay thom dài cầm vào chiếc cằm nhỏ khẽ nâng lên rồi hạ giọng.
" Em phải nói.
Chồng ơi! Giúp em."
Ngọc Dao cười khẩy " Muốn cơ thể tôi, cần gì nhiều lời như vậy? Nếu anh không muốn, tôi cũng không cần."
Rồi hất nhẹ bàn tay anh ra.
Chiếc mền theo đó cũng tuột xuống, cơ thể trần trụi lại đập vào mắt Mặc Tử Lâm.
Anh chép miệng bất mãn " Chết tiệt, Tiểu Dao Dao.
Tôi đúng là bị em quyến rũ đến phát điên rồi."
Đúng là tự vả!
Mặc Tử Lâm ôm lấy cô, rồi cởi bỏ những thứ vướng víu trên người nhanh chóng vứt qua một bên.
Mặc dù không muốn, nhưng bây giờ thật sự rất khó chịu, nếu không tìm cách giải toả cô sẽ điên mất.
Toàn thân Ngọc Dao nóng rực, Mặc Tử Lâm nhìn thân hình người con gái đang nằm phía dưới ấy.
Hai hạt đậu hồng hào, săn lại, bầu ngực căng tròn phập phồng ngay trước mắt, càng làm cho thân thể cô trở nên quyến rũ, một sự hấp dẫn không thể c.ưỡng lại được như đang mời gọi anh.
" Tiểu Dao Dao, em là của tôi."
Đôi mắt d.ục vọng, kèm theo đó là đôi môi anh kề sát khóm cổ, rồi lại cắn nhẹ lên.
Hai cơ thể bắt đầu cũng hoà vào nhau, Anh không ngừng giúp cô có những bước dạo đầu đầy k.ích thích.
Đầu óc cô bây giờ không thể nghĩ được gì nữa, toàn bộ thần kinh như bị tê liệt trống rỗng và ham muốn cái thứ đó của anh nhiều hơn.
Ngọc Dao chủ động gần gũi với Tử Lâm, hành động như đang quyến rũ anh, cử chỉ uyển chuyển làm anh cảm thấy vô cùng hứng th.ú.
" Thật không ngờ khi em chủ động.
Lại thú vị như vậy!"
Đầu cô ong ong vài tiếng, nghe hiểu một chút nhưng không muốn trả lời.
Không còn nhớ gì nữa cũng không còn là chính mình, bẽn lẽn nhút nhát lúc trước không còn mà càng chủ động nhiều hơn, ánh mắt mê ly, gương mặt gợi cảm càng làm cho cuộc tình trở nên mặn nồng.
Cả người cô nóng lên như bốc cháy, miệng khẽ gọi tên anh " Tử Lâm."
Không nghe nhầm đó chứ?
Trong mơ mồ cô lại gọi tên anh.
" Tiểu Dao Dao, quả nhiên trong lòng em vẫn còn có tôi.
Em vẫn yêu tôi."
Ngọc Dao như cảm nhận được bàn tay Mặc Tử Lâm đang thăm dò bên trong cơ thể mình, làm cô càng run rẩy kịch liệt hơn, khẽ rên lên một âm thanh nhỏ.
" Ưm! "
" Thật đáng yêu."
Mặc Tử Lâm rút tay về, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân của Ngọc Dao.
Anh trầm thấp nói: " Ngoan, thả lỏng."
" Mặc..."
" Anh đây!"
Giọng anh vô cùng trầm ấm cất lên, như đang xoa dịu tinh thần cho cô.
Cầm chân vòng qua eo của mình, rồi bắt đầu chầm chậm tiến vào.
Ngọc Dao nhăn mày, cảm nhận rõ cái thứ căng phồng ấm nóng đang dần áp sát, tiến vào phía bên dưới.
" Thật chặt!" Mặc Tử Lâm thở ra một hơi thoả m.ãn.
Anh chờ cô thích ứng rồi mới chậm rãi luận động.
" Đ...Đừng....Dừng lại."
" Ôm chặt anh.
Tiểu Dao Dao."
Chính bản thân Ngọc Dao cũng không hiểu sao bản thân lại nghe theo, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Đôi mắt khép mở nhìn gương mặt sắc nét ấy, đôi mi dầy cong vút đang nhắm lại mà hưởng thụ, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô " Mặc Tử Lâm.
Anh thật độc ác!"
" Em mãi là của tôi.
Em nghe rõ chưa? Tôi có thể bỏ qua cái thai lúc trước mà tha thứ cho em."
Giọng Tử Lâm nhỏ đi, cứ thì thầm vào tai Ngọc Dao, cùng với đó là tiếng thở gấp khẽ phát ra âm thanh.
Cô nhướng mày, trong lòng lại càng thêm uất ức.
" Rốt cuộc, đến khi nào anh mới chịu hiểu?" Lòng cô thầm than, khoé mắt bắt đầu vương ra những giọt lệ ấm nóng.
Mặc Tử Lâm không để ý, anh đang hưởng thụ cái cảm giác được làm t.ình với người con gái mà anh thật sự đã yêu.
Động tác bắt đầu nhanh hơn, cuồng nhiệt đâm sâu vào tận cùng, hai cơ thể ma sát vào nhau càng làm thêm hưng ph.ấn.
Khoảnh khắc ánh nhìn trong suốt lưu luyến kia nhìn Mặc Tử Lâm, làm anh đưa ra quyết định trong lòng " Nhất định phải giữ em bên cạnh."
" Tiểu Dao Dao, em là vợ tôi.
Mãi mãi là vợ của tôi.
Vợ của Mặc Tử Lâm này.
Em nhớ cho kỹ."
Ngọc Dao không lên tiếng đáp lại.
Cô há miệng cắn sâu vào vai anh như đang trút ra sự bực tức kìm nén trong lòng, làm anh đau đớn nhăn mày, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Mặc Tử Lâm nhỏ giọng dụ dỗ bên tai Ngọc Dao " Ngoan, tiểu bảo bối, em như vậy, anh sẽ điên mất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...