[...]
" Tiểu thư! Xin hãy tha cho chúng tôi.
Chúng tôi cũng chỉ bị ép mà thôi."
Một người đàn ông bị đánh cho bầm dập, máu me khắp mặt liên tục van xin, bên cạnh đó cũng có đến 2 người nhưng đều đã bị giết chết, nằm trong vũng máu.
Thảo Nhi ngồi trên ghế vắt chéo chân, tay chống cằm nhìn người đàn ông đang cận kề cái chết kia mà nhếch mép cười khinh.
" Tôi cho các ngươi không ít tiền, vậy mà bị anh ta doa có chút xíu là đã khai ra..."
Tên đàn ông nghe thấy vậy thì vội vã thanh minh " Mặc Tử Lâm, hắn là một kẻ điên...Chỉ vì muốn biết thông tin về Âm Ngọc Dao mà thẳng tay giết người của mình, lúc đó hắn trông rất đáng sợ, tôi cũng chỉ vì cái mạng nhỏ này mà nói ra.
Xin tiểu thư hay tha cho tôi."
" Ngươi nói hắn đáng sợ? Vậy tiểu thư đây không đáng sợ sao? Rồi trừng mắt lên như lưỡi dao sắc bén.
Tên đàn ông quỳ dưới đất run rẩy, lắp bắp " Tiểu thư...làm ơn tha cho tôi đi."
Thảo Nhi cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian, ả liếc mắt rồi không thèm nhìn, lạnh giọng nói: "Nể tình ngươi không khai ra ta.
Cho nên, sẽ để ngươi chết một cách thoải mái nhất."
Rồi phẩy tay ra hiệu.
Tên đàn ông biết mình không thể sống thì tức giận, đứng lên lao về phía Thảo Nhi.
" Tao liều mạng với mày."
Thảo Nhi vẫn bình tĩnh, cứ như biết trước kết cục của tên đàn này mà cười mỉm.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, đầu của tên đàn ông bị thủng nguyên một lỗ, máu chảy ra thành dòng rồi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Thảo Nhi đứng dậy rồi lạnh giọng " Đem xử lý mấy cái xác này cho gọn vào, tránh kinh động đến bọn cảnh sát.
Đặc biệt là lũ FBI."
" Vâng!"
Sau khi tất cả rời đi, Thảo Nhi lại bắt đầu toan tính, ủ âm mưu trong đầu.
Tự độc thoại với chính bản thân " Xem ra, cô ta cực kỳ quan trọng.
Nếu đã vậy, mình phải tấn công Mặc Tử Lâm càng sớm càng tốt."
Lúc này, trong phòng Mặc Tử Lâm.
Ngọc Dao hôn mê hết một ngày, cuối cùng cũng tỉnh trong tình trạng yếu ớt, thì vô tình nghe được đám người đang bàn tán xì xào ngoài cửa.
" Bà biết gì chưa? Thảo Nhi, cô ta lần này sẽ ở lại đây một tháng đấy."
" Cái gì? bà nghe ai nói?"
" Người yêu tui đi theo cậu chủ mà, sao không biết cho được.
Nghe bảo cô ta là một đứa con gái chịu chơi, qua đường với biết bao trai đẹp nhưng không quá nổi một tháng.
Bây giờ tới đây ở, có lẽ là muốn lên giường với cậu chủ của chúng ta rồi."
" Gì chứ? Cậu chủ nhìn vậy thôi, chứ tôi thấy cậu đối với cô gái tên Ngọc Dao kia rất tốt."
" Không lẽ..."
" Thôi, thôi, đừng nói nữa, làm việc thôi.
Mắc công lại bị chửi."
Ngọc Dao nghe xong thì chợt cười mỉa mai "Tốt sao? " Lại đưa mắt nhìn vào những vết thương trên người " Đây là những vết thương mà các người gọi là tốt đây à?"
Cô đột nhiên cảm thấy khát nước, muốn bước xuống thì một thanh âm quen thuộc phát ra từ cổ chân, cô đưa mắt nhìn xuống thì thấy chiếc lắc chân đã được đeo vào từ khi nào.
Ngọc Dao nhướng mày tức giận, muốn đưa tay giật đứt, giật một cách điên cuồng.
Nhưng nó cứ như một con gì vậy, bám chặt không xi nhê một chút nào, bị thương cũng chỉ là cổ chân cô thôi.
Cô uất nghẹn mà than trách " Đồ khốn, anh là một tên khốn nạn."
" Chửi đủ chưa?" Giọng nói bất ngờ vang lên.
Ngọc Dao ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Mặc Tử Lâm khắp người ướt sũng, đang nửa phần trên cởi trần, phần dưới thì cuốn khăn.
Cô lập tức quay đi, ấy vậy mà anh ở trong phòng mà cô lại không nhận ra.
" Chửi tôi hăng lắm mà? Sao giờ không tiếp tục chửi nữa?"
Ngọc Dao không buồn nói chuyện với anh, im lặng mà quay đi.
Mặc Tử Lâm đi tới trước mặt cô, cúi xuống ghé miệng vào tai mà nói nhỏ " Cô có nốt ruồi son ở hạt đậu à?"
Nghe xong, mặt Ngọc Dao đỏ lên đầy tức giận, theo phản xạ mà vung tay muốn đánh vào mặt anh cùng với câu chửi " Biến thái."
Anh kịp thời chặn lại rồi nhoẻn cười chế diễu " Cô định dùng bàn tay cuốn băng này tát tôi ư? Định gãi ngứa đấy à?"
Cô giận dữ, nghiến răng giật tay ra khỏi bàn tay nhuốm đầy máu dơ bẩn kia " Buông bàn tay dơ bẩn của anh ra."
Mặc Tử Lâm cau mày " Cô nói ai dơ bẩn."
" Ở đây còn có ai ngoài tôi và anh?"
" Âm Ngọc Dao, cô nên biết rõ thân phận của mình, không phải thích nói gì thì nói.
Mạng của cô nằm trong tay tôi.
Tôi muốn cô chết thì cô không được phép sống, muốn cô đi hướng đông thì tuyệt đối không được phép đi hướng tây."
" Mặc Tử Lâm, tôi muốn hỏi anh một câu.
Nếu như anh trả lời được, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn làm gì tôi cũng được."
Mặc Tử Lâm nhíu mày có chút khó hiểu.
Nhưng rồi cũng đồng ý, muốn coi xem cô định giở thủ đoạn gì.
" Được! Cô hỏi đi."
" Nếu như ba của tôi đã không cần tôi nữa, tôi đối với anh cũng chỉ là đồ bỏ đi, vậy tại sao còn giữ tôi lại? Sao không giết chết tôi để trả thù cho cha của anh?"
" Cô hỏi hay quá nhỉ?"
Hoá ra là vấn đề này, Mặc Tử Lâm cũng không mấy khó trả lời, bởi những câu hỏi này anh cũng đã tự hỏi chính bản thân.
Nhìn cô nhoẻn cười xấu xa.
" Đơn giản vì làm tình với cô rất sướng."
Câu trả lời đùa cợt này quả nhiên làm Ngọc Dao không thể chấp nhận, lớn tiếng mà quát lên " Đê tiện, tôi sẽ đi báo cảnh sát.
Anh c.ưỡng hiếp trẻ chưa thành niên."
Nghe tới đây, Mặc Tử Lâm giật bắn mình.
Trong lòng hơi run, thật không ngờ cô lại lôi chuyện này ra để hù doạ anh.
" Âm Ngọc Dao, cô được lắm...Nếu đã nói như vậy, đằng nào cũng vào tù tôi cũng phải chơi cô đến khi chán thì thôi."
Bị cô chọc trúng tim đen, anh điên cuồng nổi d.ục vọng muốn đoạt lấy cơ thể cô ngay bây giờ, mặc kệ 18 hay chưa.
Lần này nhất định phải giải phóng hết ra.
" Anh muốn làm gì? Ưm..." Mặc Tử Lâm cưỡng ép giữ chặt tay Ngọc Dao rồi hôn lên môi cô.
Ngọc Dao bị anh hôn đến nghẹt thở, cô tức giận cắn vào môi anh kéo ra.
Tiếng hét đau đớn vang lên cùng với sự giận dữ " Á! Buông ngay ra.
Âm Ngọc Dao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...