No Game No Life


…. Sora bỏ chạy trong ngõ tối, một viên đạn lướt qua trán cậu, bắn vào bên trong ngõ.
Dù đã tránh được phát bắn, cậu không thể có chút lơi lỏng nào.
Người bắn là Shiro, cho dù tránh được một lần thì đạn cũng sẽ bật nảy nhiều lần và tấn công lần nữa.
Phải mau nghĩ cách đi. Điều mà đối tượng dùng đạn nảy nhiều lần để truy đuổi không ngờ tới được là gì?!
Không có thời gian, không thể sai lầm, nhưng lại phải tìm ra đáp án trong một tích tắc!
“Ô ô ô ô, chính là như thế!!”
Sora kêu lên, nhảy ngược lại về phía đạn đang bắn tới, cũng tức là cố ý hướng về phía người truy đuổi đằng sau.
Tiếp đó, viên bật nảy bay lướt qua trước mặt cậu.
“.... Đáng ghét, tính tới cả chuyện này rồi sao!”
Sở dĩ cậu có thể miễn cướng tránh được, đại khái là vì... Tốc độ phán đoán và khoảng cách nhảy của Sora hơi vượt ra ngoài dự tính của Shiro một chút. Nhưng mà... Lần tấn công tiếp theo đây sẽ được chỉnh sửa lại chuẩn xác.
Quả nhiên là đối đầu với em gái, so về dự tính phán đoán kiểu này thì mình hoàn toàn không có phần thắng.
“Ài~ , em bảo anh phải làm thế nào đây, Shiro!”
Sora gào lên như sắp khóc tới nơi và tiếp tục chạy trốn.
Tính đến lúc này, sở dĩ Sora có thể miễn cưỡng chống đỡ được công kích của Shiro chỉ thuần túy là nhờ chênh lệch về năng lực thân thể.
Shiro hoàn toàn không đủ thể lực nên không thể chạy. Nếu chạy nhiều mệt mỏi thì khi bắn sẽ mất độ chính xác.
Ưu thế về khoảng cách và thân thể giúp Sora vẫn còn có chút thời gian để suy nghĩ.
CKhông thể dùng cách giả vờ, dọa dẫm cũng vô ích, dùng tính toán số học như máy móc để dự đoán phản ứng của đối thủ, khóa chết hành động.... Nếu có ai xây dựng nên game có đối thủ như thế này thì nhất định sẽ bị người chơi coi là game không thể phá đảo, hãng phát hành cũng sẽ bị chửi nát nước luôn!)
Bỏ chạy trong ngõ hẻm giữa những tòa nhà cao tầng đứng san sát, Sora lao vào trong một tòa nhà ở ngay trước mắt.
Đó là một tòa nhà như thế nào thì phải hỏi người thiết kế của Liên Hiệp Đông Bộ mới biết được, nhưng mà...
(Đại sảnh thiết kế nhiều góc uốn cong hơn bình thường.... Nhiều góc uốn cong hơn thì đạn nảy cũng sẽ....)

Nhưng theo cảnh báo của trực giác, Sora chạy khỏi chỗ vừa đứng, đá đổ một chiếc bàn gần đó.
Bùm.... Một viên đạn bắn trúng bàn.
Dù đã cản được đòn tấn công của Shiro nhưng Sora không những không yên tâm hơn mà còn cảm thấy sợ hãi.
“.....!?”
Cậu rùn người xuống, lao mình lên phía trước giống như đang lăn tròn.
Ngay sau đó, viên đạn bắn trúng trần nhà phản quang hình vòm, bật lại sượt qua sau lưng.
“Ngay cả góc nảy của vật thể hình cong cũng có thể dễ dàng tính ra sao!? Dù nói thế nào thì cũng quá kinh khủng rồi đấy, Shiro!”
Sora thật sự muốn hét lên, em gái yêu quý của anh, em đang đùa có phải không?
“Đáng ghét, không được. Vấn đề này không phải chỉ dựa vào khác biệt địa hình mà giải quyết được...!”
.... Chạy đi thôi. Chạy thật nhanh, nhưng bước chân phải ngắn gấp, phải không theo quy tắc nào.
Phải vượt ra khỏi mô thức mà em ấy đã dự tính sẵn, và còn phải vượt ra khỏi mô thức em ấy dự tính trong trường hợp dự tính đầu không đúng!
Chạy lên tầng thượng đi! Lên đến tầng thượng ít nhiều gì cũng hạn chế được hoàn cảnh có thể làm đạn nảy....
(.... Ngay cả khả năng đó cũng phải nằm trong dự tính rồi. Trong trạng thái không thể tự khống chế vậy mà vẫn có thể duy trì hành động phù hợp nhất...)
Cảm giác tuyệt vọng quay cuồng trong lòng Sora. Đột nhiên... cậu chợt nảy ra một câu hỏi.
(Chờ đã, không phải là rất lạ sao...?)
Tính đến giờ phút này, Shiro hoàn toàn không chạy nhanh một lần nào.
Khi nào Sora sắp sửa chạy ra khỏi phạm vi bắn thì cô bé sẽ dùng phương thức ngăn chặn đường lui để rút ngắn khoảng cách.
Không tiêu hao thể lực, không mệt mỏi, duy trì xạ kích chuẩn xác, nhưng mà...
(.... Nếu em ấy thật sự muốn bắn trúng mình thì chỉ cần chạy tới một chút là sẽ có cơ hội rồi...)
Người ra lệnh cho Shiro không được chạy.... hình như chính là mình.
Đó là vì khi đối đầu với Izuna, cần phải duy trì độ chính xác khi bắn.

Thế nhưng nếu chỉ đơn thuần là muốn giải quyết mình thì dù có thở dốc ít nhiều cũng đâu phải là vấn đề gì lớn?
Nếu đó là Jibril thì cũng bỏ qua thôi, còn đây....
(... Nếu suy đoán này là sai lầm thì tiêu mất... Nhưng mà)
Chỉ có thể đánh cược tất tay một phát thôi, Sora chuẩn bị tâm lý.
Đạp mở cửa, đi lên trên tầng thượng.
“Hộc, hộc.... Được rồi, Shiro? Nii-chan cũng sắp sửa hết hơi rồi. Đây không phải là cách đối xử với một hikikomori đâu nhé... hộc...”
Đuổi phía sau Sora, Shiro cũng đã xuất hiện trên tầng thượng. Hai mắt cô bé... vẫn trống rỗng vô thần.
Shiro tiến dần về phía Sora, nòng súng từ từ nhắm chuẩn vào cậu.
(Đang ở trên tầng mười, xung quanh không có cao ốc nào ở gần...”
“À... Shiro... Nếu anh đoán sai thì...”
Hai tiếng [xin lỗi] còn chưa nói ra miệng, cậu đã từ bỏ ý định đó.
Không thể phán đoán sai lầm. Sẽ không sai được. Đây chính là đáp án chính xác.
Trong ván cược với Clamy, mình đã giao trách nhiệm nặng nề như thế cho Shiro.
Đến bây giờ, thân là anh trai.... tuyệt đối không được phép sai lầm!
“....... Ya a a a a a a!!”
Đạp mạnh lên sàn xi măng, Sora sải chân chạy tới.
Ngón tay Shiro bóp cò súng.
Sora vung ống tay áo còn lại của áo phông.
Shiro chắc chắn sẽ nhắm chuẩn vào giữa trán... Sora đưa ống tay án chặn phía trước đường đạn.
Bắn trúng, chiếc áo cuối cùng hóa thành trái tim tình yêu, cùng biến mất theo viên đạn.

Nhưng trả giá cho việc chặn đạn, tầm mắt cậu đã bị khóa lại trong một tích tắc.
Và hậu quả đến liền ngay sau đó.
Một tràng tiếng nổ vang lên. Tuy không nhìn thấy nhưng Sora có thể khẳng định chắc chắn, mục tiêu của Shiro là tạo thành đạn nảy bằng cửa lối lên tầng thượng cùng vách tường của các tòa nhà xung quanh, một lưới đạn bán cầu hoàn hảo....
Chỉ tồn tại một khu vực an toàn duy nhất... đến từ hành động duy nhất mà Shiro sẽ không dự tính trước được.
Hành động mà Shiro không ngờ tới, đó chính là.
“.... Anh sẽ không tránh né gì hết, đúng không?”
Và tiếp đó, Sora không do dự, lao thẳng vào người Shiro.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Shiro mở lớn vì kinh ngạc.
Sora ôm lấy Shiro như vậy, hai người lao qua khỏi lan can bao xung quanh sân thượng, vô số viên đạn bắn loạn sau lưng
Vừa rơi xuống dưới đất, Sora vừa chỉ nòng súng về phía Shiro.
“....Có rơi xuống đất thì cũng không chết được nên cứ yên tâm đi. Nii-chan sẽ ở dưới đỡ cho em.”
Từ khoảng cách bằng không, Sora mỉm cười và bóp cò.
Tiếng súng nổ vang vọng trong ngõ hẻm giữa các tòa nhà.... trúng đích.
“.... Anh... em yêu, anh❤”
Shiro ôm chặt lấy Sora, còn Sora cũng nói với cô bé.
“....Ừ, anh cũng yêu Shiro nhất.”
((Izuna, chính là lúc này.))
.... Giống như đáp lại tiếng thì thầm vang lên bên tai.
Izuna phá vỡ cửa sổ tòa nhà đối diện, nhảy ra ngoài.
Ánh mắt và nòng súng cô bé nhắm chuẩn vào Sora và Shiro đang rơi từ trên nóc nhà xuống.
Tình cảnh Izuna gặp phải trong lần tập kích đầu tiên đã tái hiện.
Sora ôm Shiro đang trong trạng thái không thể tự khống chế, rơi từ trên tầng mười xuống đất
Không thể thay đổi tư thế, cũng không có chỗ ẩn nấp.
(.... Làm tốn mất bao nhiêu là công sức, desu.)

Nhưng ánh mắt Sora lại hoàn toàn không thèm để ý đến thân hình Izuna đang lao tới gần.
“..... Ha ha, đúng là không thể ghét được mà.”
Cậu cười sảng khoái từ tận đáy lòng, trên tay đang cầm... lựu đạn.
“......!?”
Nhìn lựu đạn Sora thuận tay ném ra, Izuna nổ súng theo phản xạ.... Sau một tích tắc, cô bé lập tức hối hận.
(Không đúng.... Sai lầm rồi, desu!)
Ánh sáng bừng lên đột ngột thiêu đốt võng mạc Izuna.
Tiếp đó là tiếng nổ cực mạnh ập tới khiến màng nhĩ cô bé tê dại, phong tỏa thính giác.
Trong tầm nhìn lấp lóa bất định, chỉ miễn cưỡng tránh được viên đạn xuyên qua khói mù bắn tới.... Izuna không thể không thừa nhận một cách sợ hãi, mình thoát được lần này chỉ là do tình cờ.
(Bị dự tính trước rồi.... Không, không phải thế, desu)
Tại sao lại bị dự đoán trước được là sẽ tấn công, chuyện đó hoàn toàn không quan trọng.
Vấn đề mấu chốt ở đây là....
(Làm sao có thể, xạ kích chuẩn xác như vậy được, desu!)
Ôm Shiro đang không thể tự khống chế, thậm chí còn không cần nhắm trước vẫn có thể khai hỏa chính xác giữa không trung.
Cho dù là Sora là game thủ siêu phàm thì Imanity cũng không thể làm được đến như vậy....
Thế nhưng nhịp suy nghĩ của Izuna bị cắt đứt một cách thô bạo.
Cho dù năm giác quan vẫn chưa thể ổn định lại sau vụ nổ nhưng cô bé thật sự phát hiện ra được.
Người nằm trong lòng Sora đang rơi xuống....
Vốn phải trong trạng thái không thể tự khống chế.... Shiro.
Đang bình tĩnh, giống như máy móc, và vô cùng chuẩn xác, giơ súng... nhắm chuẩn vào Izuna.
Rất rõ ràng, đôi mắt cô bé đang hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thẳng về hướng này....
“Chính vì khoảnh khắc này.... nên em mới không chạy, duy trì thể lực đúng không, Shiro?”
“... Anh.... em yêu, anh.”
Nhắc lại lời nói giống hệt như lúc nãy... Nhưng lần này Shiro nở một nụ cười đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận