Trò chơi kết thúc, quả nhiên Nguyễn Ngôn Ninh lại nhận được MVP [1].
[1] MVP: MVP là cụm từ viết tắt của Most Valuable Person trong tiếng anh được dịch là người giỏi nhất trong một lĩnh vực nào đó.
Trong game cụm từ này được hiểu là “Most Valuable Player’ dùng để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất, xuất sắc nhất trận đấu.
Là nhân tố chủ chốt của team trong trận đấu, thành viên có thành tích chơi xuất sắc nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả của trận đấu đó.
Hoặc ‘Most Valuable Professional’ chỉ người chơi xuất sắc nhất trận đấu, chuyên nghiệp nhất trận kể cả ở team mình và ở team đối thủ, người giỏi nhất của trận đấu.
Nghĩ đến Giang Hàn, cô cử động cổ tay đau nhức vì bị cố định ở một vị trí lâu, đứng thẳng dậy.
“Mình có chút việc, mọi người cứ tiếp tục chơi đi.”
“Chị Ninh, chị phải đi rồi à.” Chàng trai mới ra nhập chơi game có chút không nỡ, “Lâu lắm rồi em mới thấy một người chơi giỏi đến thế.”
Viên Hướng Vũ hỏi cô, “Giáo sư Giang bảo em đưa tài liệu gì thế?”
“Tài liệu …” Vì chơi game nên đầu óc Nguyễn Ngôn Ninh hơi lơ mơ, cô chưa biết lấy cớ gì.
Đường Đầu hiểu rõ nên đập vào bả vai Viên Hướng Vũ, “Anh đừng có mà lâu la lằng nhằng, mau bắt đầu thôi.”
“Em giống con gái dịu dàng một chút được không?” Viên Hướng Vũ bất mãn lầm bầm nhưng tay thì thành thật nhấn game.
Thấy bọn họ không để ý mình nữa, Nguyễn Ngôn Ninh mỉm cười với Đường Đậu, bước ra khỏi phòng nghỉ.
Cô tiến vào phòng Giang Hàn, đúng lúc anh vừa tắt điện thoại đặt nó lên mặt bàn.
Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng dựa vào góc bàn, híp mắt cười nhìn Giang Hàn, “Giáo sư Giang, anh đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Mặt Giang Hàn không chút cảm xúc, nghĩ đến câu nói chênh lệch tuổi tác từ miệng Giang Nam, anh cảm thấy không vui, “Đang đợi em đưa tài liệu.”
“Em chỉ nói bừa thôi, làm gì có tư liệu nào để đưa cho anh.” Nhớ ra lí do hôm nay anh nghỉ làm, Nguyễn Ngôn Ninh hỏi, “Tiểu Tinh và bà nội Chu đâu anh? Họ được sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Giang Hàn nhấc mí mắt liếc cô, “Mở miệng ra là quan tâm người khác, sao em không hỏi thăm anh?”
Giọng điệu đầy vẻ ấm ức, Nguyễn Ngôn Ninh giờ mới nhận ra tâm trạng của anh có chút khác.
Cô thăm dò kéo ngón tay út của anh, thấy anh không từ chối mới dám nắm lấy tay anh.
Nguyễn Ngôn Ninh lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, “Anh tức giận? Bởi vì em không cho anh bước vào phòng nghỉ sao?”
“Em từ chối điện thoại của anh.” Giang Hàn bổ sung.
“Em không cố ý! Lúc đó em cùng bọn họ chơi game, không thể thoát ra.”
Ban nãy lạnh nhạt đóng cửa để anh bên ngoài, Nguyễn Ngôn Ninh thấy hơi áy náy, cô khom lưng hôn lên sườn mặt Giang Hàn, dỗ anh: “Một người tài giỏi như giáo sư Giang sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tức giận đúng không?”
“Đừng có dát vàng lên mặt anh.”
“Ai nói em dát vàng lên mặt anh?” Nguyễn Ngôn Ninh cố tình khoa trương ‘hừ’ một tiếng, “Rõ ràng lời em nói đều là thật, bây giờ ngay cả lời thật lòng anh cũng không cho em nói hả?”
Giang Hàn quay mặt đi.
Không ngờ người trầm ổn như anh cũng có lúc như thế.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy trái tim mình bị sợi lông vũ chạm vào, ngưa ngứa.
Cô ôm lấy cổ Giang Hàn, cằm đặt trên vai anh cọ cọ, giọng điệu làm nũng, “Em xin hứa với anh chỉ cần về sau thấy anh gọi đến, kể cả bỏ mặc đồng đội cũng sẽ nghe máy! Anh đừng giận nữa.”
Giang Hàn vẫn không phản ứng, Nguyễn Ngôn Ninh đành tung ra đòn chí mạng, “Giáo sư Giang, chẳng nhẽ anh muốn thấy em khóc cho anh xem?”
Quả nhiên chưa đến nửa giây Giang Hàn nhanh chóng quay đầu lại.
Anh thở dài, xoa đầu Nguyễn Ngôn Ninh, “Bây giờ em còn đe dọa anh?”
“Không có, em biết là anh tốt nhất.” Nguyễn Ngôn Ninh hôn lên má anh một tiếng rất kêu.
Được vợ làm nũng, ngọt ngào ôm hôn sắc mặt Giang Hàn dịu đi hẳn.
Anh nghiêng đầu hôn lên khóe môi Nguyễn Ngôn Ninh.
“Tiểu Tinh đã được nhập viện, em có thể đến xem tình hình thằng bé.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu vui vẻ, “Bác sĩ khoa tim anh nói khi nào mới có thể sắp xếp ca phẫu thuật?”
“Phải đợi kết quả kiểm tra tổng thể rồi mới tính tiếp.” Giang Hàn không mặc áo blouse trắng, cùng Nguyễn Ngôn Ninh một trước một sau ra khỏi văn phòng hướng đến khoa tim.
Đây là phòng bệnh hai người, ở chung với Tiểu Tinh cũng là một đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh.
Nguyễn Ngôn Ninh vừa thấy căn phòng này lập tức biết nhờ có Giang Hàn sắp xếp đặc biệt nên Tiểu Tinh mới được ở đây.
Người muốn nhập viện không hề thiếu chứ đừng nói được sắp xếp phòng bệnh hai người.
Tiểu Tinh đang ăn cơm, thấy Nguyễn Ngôn Ninh đến thì đặt đũa xuống chạy tới ôm cánh tay cô, “Chị Ninh Ninh tan làm rồi hả?”
Nguyễn Ngôn Ninh mỉm cười gật đầu, chào hỏi bà nội Chu.
Vẻ mặt bà đầy sự cảm kích, “Tiểu Nguyễn, làm phiền các con nhiều rồi.
Sau này Tiểu Tinh lớn bà sẽ nói thằng bé báo đáp hai đứa.”
Nguyễn Ngôn Ninh nắm tay Tiểu Tinh đến giường bệnh, “Bọn con thấy rất vui khi có thể giúp đỡ được Tiểu Tinh, bà đừng nói những lời khách khí.”
Khóe mắt bà nội Chu ửng đỏ, “Được, được.
Bà không nói.”
Lúc nói chuyện, bác sĩ phụ trách bệnh tình Tiểu Tinh gọi Giang Hàn và bà nội Chu ra ngoài gặp mặt.
Nguyễn Ngôn Ninh ở lại chơi với thằng bé.
Tiểu Tinh kéo tay Nguyễn Ngôn Ninh ngồi xuống giường, thần bí lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp kẹo dừa.
Thằng bé đưa hộp kẹo đến trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh, tươi cười, “Chị Ninh, chị ăn đi!”
Kẹo dừa này rất giống kẹo dừa trong hồi ức của cô, không ngờ bây giờ vẫn bán.
Nguyễn Ngôn Ninh cầm một viên kẹo lên, bóc vỏ cho kẹo vào miệng, trong nháy mắt như được trở về tuổi thơ.
Cô xoa đầu Tiểu Tinh, “Ngon lắm, cảm ơn Tiểu Tinh.”
Không ngờ thằng bé lắc đầu, “Chị đừng cảm ơn em, đây là kẹo anh trai Giang Hàn mua.”
Nguyễn Ngôn Ninh không nghĩ đến chuyện Giang Hàn mua kẹo tặng trẻ con.
Thậm chí cô còn tưởng tượng về sau có con, Giang Hàn sẽ là một người ba nghiêm túc dạy dỗ ‘ăn kẹo không tốt cho răng’.
Cô hỏi, “Anh trai Giang Hàn mua kẹo này cho em ở đâu thế?”
“Ở siêu thị huyện Dương An, lúc đi mua nước thì thấy họ bán kẹo này.” Tiểu Tinh suy nghĩ, nhớ đến câu nói của Giang Hàn, “Anh trai Giang Hàn nói ngày xưa chị rất thích ăn loại kẹo này.”
Nguyễn Ngôn Ninh bất ngờ.
Năm đó hoàn cảnh gia đình cô không tốt, đồ ăn vặt của cô đều do ba mẹ gửi từ thành phố về, trong đó có kẹo dừa.
Từ lúc ba mẹ qua đời, cô tiếc nuối không dám ăn nhiều, mỗi lần ăn chỉ ăn một viên, ngậm trong miệng thật lâu.
Sau khi Uông Tĩnh Tư và Giang Hán rời khỏi thôn, Nguyễn Ngôn Ninh không đi theo họ nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đem hộp kẹo tặng cho Giang Hàn.
Còn nói với anh đây là loại kẹo cô thích nhất.
Chuyện đã mười năm trôi qua, thậm chí cô đã quên, không ngờ anh lại nhớ rõ.
Tiểu Tinh kéo góc áo cô, “Chị Ninh Ninh, có phải chị và anh trai Giang Hàn ở bên nhau? Chính là cái kiểu về sau sẽ sinh em bé?”
Nguyễn Ngôn Ninh bất tri bất giác gật đầu, đợi tới lúc ý thức được từ ngữ Tiểu Tinh nói thì ngượng ngùng.
Cô còn chưa tính đến chuyện sinh em bé đâu.
Tuy nhiên cuối cùng cô cũng không phủ nhận.
Tiểu Tinh lầm bầm, “Đợt trước em nói anh trai Giang Hàn thích chị mà chị không tin.”
Nguyễn Ngôn Ninh bị chọc cười, “Bạn học nhỏ, có phải em trưởng thành hơi sớm không?”
Tiểu Tinh nghe vậy ngồi thẳng, ưỡn ngực, “Em không còn nhỏ, bà nội nói sang năm em lên lớp tiểu học.”
Giang Hàn từ bên ngoài bước vào thấy ánh mắt Nguyễn Ngôn Ninh như có như không dừng trên người mình nhưng đợi tới khi anh nhìn kỹ lại cô gái nhỏ đã thay đổi tầm mắt sang hướng khác.
Anh vốn định hỏi ban nãy cô nhìn gì nhưng nghĩ đến trong phòng bệnh có người khác nên thôi.
Hai người ở lại chơi cùng Tiểu Tinh đến lúc trời chuyển tối mới rời đi.
Nguyễn Ngôn Ninh ban đầu định bảo bà nội Chu đến nhà mình ở tạm nhưng bà nhất quyết muốn ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Tinh nên cô đành tôn trọng ý kiến của bà.
Giang Hàn nắm tay Nguyễn Ngôn Ninh đi về phía bãi đỗ xe.
Đợi tới khi ngồi lên xe, anh lấy một chiếc túi giấy từ ghế phía sau đặt lên đùi cô.
Nguyễn Ngôn Ninh mở ra thì thấy hộp kẹo dừa giống hệt hộp kẹo ban nãy Tiểu Tinh mời cô ăn.
Giang Hàn không biết chuyện Tiểu Tinh cho cô kẹo, anh vừa khởi động xe vừa nói, “Hôm nay đi mua nước thấy họ bán nên mua cho em.”
“Anh còn nhớ?” Nguyễn Ngôn Ninh bóc vỏ kẹo đưa đến môi Giang Hàn sau đó mới tự ăn một viện khác.
Giang Hàn thấy Nguyễn Ngôn Ninh ăn kẹo thì cong môi, “Đây là món của đầu tiên bà xã tặng cho anh, sao anh có thể quên.”
Nghĩ đến chuyện gì đó, anh hất cằm về phía điện thoại, “Em còn nhớ mật khẩu điện thoại anh từng nói với em không?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “0526.”
“Biết tại sao là 0526 không?”
Nguyễn Ngôn Ninh đoán rằng chắc hẳn là sinh nhật ai đó, cô nhíu mày nghĩ xem nhưng người thân quen có ai sinh nhật vào ngày này không.
Nhưng cuối cùng chẳng nghĩ được ai.
Nếu không phải sinh nhật, thì bốn chữ số này nghĩa là gì?
Giang Hàn thẳng thắn nói, “Đây là ngày đầu tiên anh nhìn thấy bà xã.”
“Anh … bắt đầu từ ngày đó hả?” Nguyễn Ngôn Ninh không ngờ tới chuyện này.
“Nếu không thì thế nào?”
Nguyễn Ngôn Ninh thấy ngượng ngùng, dù là kẹo dừa hay ngày gặp mặt đầu tiên cô đều đã quên đi, không ngờ Giang Hàn có thể nhớ rõ ràng.
Thấy biểu cảm Nguyễn Ngôn Ninh, Giang Hàn không biết cô đang nghĩ gì.
Anh dùng một tay nắm vô lăng, một tay nắm lấy tay cô nhéo nhéo.
“Đang nghĩ gì vậy? Anh nói lời này không phải để em cảm thấy áy náy.”
“Nhưng …”
“Nhất Nhất.” Giang Hàn không đợi cô nói hết đã chặn lời, “Mấy chuyện thế này anh nhớ là được rồi, anh nói để em biết rằng anh thật sự thích em, thích đến mức không nỡ quên những chuyện liên quan đến em.”
Khóe mắt Nguyễn Ngôn Ninh đỏ ửng.
Người ta nói yêu thầm là đau khổ nhưng nghe những lời anh nói, tình cảm dấu kín chua xót năm đó trong lòng cô bỗng chốc hóa ngọt ngào.
Cô nở nụ cười yếu ớt, hôn lên bàn tay đang nắm tay mình.
Bởi vì thời gian không còn sớm, hai người ra ngoài quán ăn rồi mới về nhà.
Giang Hàn để Nguyễn Ngôn Ninh tới phòng sách của mình sau đó bản thân ngồi ngoài phòng khách thảo luận cùng Thẩm Thanh Gia về cuộc họp hằng năm sắp tới.
Hơn mười giờ, Nguyễn Ngôn Ninh từ phòng khách về phòng ngủ, chưa nghĩ ra tiếp theo sẽ làm gì thì Giang Hàn cầm điện thoại đi đến.
“Không học nữa?” Giang Hàn ngồi xuống sofa phòng ngủ hỏi.
Nguyễn Ngôn Ninh chu môi lắc đầu, “Học tập quá vất vả, em muốn nghỉ ngơi.”
“Không học tập thì thả lỏng một chút cũng được.” Giang Hàn vẫy tay gọi cô.
“Thả lỏng bằng cách nào?” Nguyễn Ngôn Ninh đi dép lê bước đến, còn chưa ngồi xuống ghế đã nghe thấy điện thoại anh phát ra âm thanh quen thuộc.
Cô bất ngờ, cúi xuống nhìn.
Trên điện thoại Giang Hàn hiện lên trò chơi Vương Giả Vinh Diệu.
“Anh định làm gì?” Nguyễn Ngôn Ninh không nghĩ cách thả lỏng trong miệng Giang Hàn là chơi game.
“Chẳng phải em thích trò này sao?”
“Anh … Đừng nói anh định chơi?”
“Anh không thể chơi à?” Giang Hàn đưa điện thoại cho cô, “Anh nghe Giang Nam nói em chơi trò này rất giỏi, em dạy anh cách chơi đi.”
Nguyễn Ngôn Ninh hỏi lại anh vài lần thấy Giang Hàn quyết tâm muốn chơi mới ngồi xuống hướng dẫn anh.
Tài khoản Giang Hàn là tài khoản người chơi mới nên có phần hướng dẫn kể từ lúc đăng nhập.
Nguyễn Ngôn Ninh chỉ vào nhân vật ‘Đát Kỷ’ trên màn hình, “Anh có thể làm theo hướng dẫn của cô ấy.”
Giang Hàn ghét bỏ nhìn màn hình điện thoại hỏi cô, “Em không dạy anh à?”
“Đây là hệ thống hướng dẫn cơ bản, anh xem xong thì em sẽ dạy anh.”
“Có thể đổi nhân vật không, anh không thích nhân vật này.”
“Không thể.” Nguyễn Ngôn Ninh tựa vào vai Giang Hàn, “Đây là nhân vật được người ta thiết lập để hướng dẫn người chơi mới sao mà đổi được.”
Giang Hàn thấy đầu óc quay cuồng.
Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh đã nói thế anh chỉ có thể làm theo.
Đợi anh làm theo hướng dẫn xong, cô khoa trương nửa giả nửa thật nói, “Giáo sư Giang giỏi quá.”
Tiếp theo Nguyễn Ngôn Ninh đưa theo anh đi chiến đấu luyện tập.
Đánh đến ván thứ ba, Nguyễn Ngôn Ninh không biết nên khóc hay nên cười.
Giờ cô mới tin câu nói, nếu thượng đế mở cho bạn một cánh cửa thì cũng có thể đóng một cách cửa khác của bạn.
Giang Hàn hơi ngại ho lên một tiếng, “Điện thoại anh bị đơ.”
Câu giải thích này thành công chọc cười Nguyễn Ngôn Ninh.
Thấy cô gái nhỏ ngày càng làm càn, Giang Hàn mặt không biểu cảm nói, “Buồn cười như thế à?”
“Không … Không hề buồn cười.” Tuy nói là vậy, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn tiếp tục cười.
Rõ ràng là cách cười nhạo.
Giang Hàn gõ gõ tay trên màn hình, một giây sau đặt điện thoại sang một bên, giữ lấy gáy Nguyễn Ngôn Ninh hôn xuống môi cô.
Nguyễn Ngôn Ninh mở to hai mắt.
Giang Hàn áp cô xuống ghế tay còn lại đặt trên eo cô, dịu dàng hôn cô.
Mãi tới khi Nguyễn Ngôn Ninh nức nở vài tiếng anh mới nới lỏng, cắn nhẹ lên môi cô như thể trừng phát, giọng nói khàn khàn, “Nhất Nhất, không nên cười nhạo người khác.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...