Nợ Em Một Hôn Lễ

Thành Đô, một ngày nắng đẹp.

Tử Hi ngồi trên giường, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nét cười không thể che giấu: “Ba, sức khỏe ba dạo này vẫn ổn chứ?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: “Ây ôi, con gái còn biết hỏi thăm người ba này đấy!”

Tử Hi bị ông chọc cười: “Ba, con nghe anh trai nói ba sẽ đến Thành Đô sao?”

Hàn Nam Sơn nghe được lời này thì có chút không vui nói: “Thằng nhãi, đã bảo là phải giữ bí mật cơ mà! Ba vốn định tạo bất ngờ cho con, dù sao cũng gần đến sinh nhật con rồi…”

Nhắc đến con trai, ông một chút cũng không có hứng thú. Suốt ngày chỉ biết tranh với ông xem Tử Hi sẽ yêu thương ai hơn, sẽ ỷ lại ai hơn, sẽ tiêu tiền của ai nhiều hơn,…

Bây giờ ông muốn tạo bất ngờ cho con gái còn bị nó phá hỏng! Xem lần tới ông có mắng chết nó không!


Tử Hi còn đang định trả lời thì đã nghe ông nói tiếp: “Tiểu Hi à, dù con có tìm được người thân thì chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ con. Con vẫn là con gái của Hàn Nam Sơn này, nếu bọn họ có dám ức hiếp con, con phải nói với ta. Hừ, xem ta có chỉnh chết bọn họ không!”

“…Còn về việc tên tiểu tử họ Lục kia, ta còn cần phải xem xét một chút.”

Tử Hi: “Ba à~”

Hàn Nam Sơn: “Con đừng hòng nói đỡ cho nó! Cháu ta nhận, con rể thì còn chưa đâu!”

Tử Hi nghe ông nói vậy thì bất ngờ cười lớn, đối với người ba này cô vẫn luôn có thể tùy tiện muốn cười muốn khóc, không cần phải gồng mình trước mặt ông. Cô giả vờ bất lực nói: “Hết cách rồi, con lỡ yêu anh ấy mất rồi~”

Hàn Nam Sơn cũng cười: “Được rồi được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi. Ba có chút chuyện phải bàn bạc với cấp dưới.”

Tử Hi: “Vâng, ba nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé, dù sao thì khó khăn lắm bệnh tình mới thuyên giảm một chút!"

Sau khi hai người cúp máy, Tử Hi lúc này mới chú ý đến người ở cửa.

Lục Bách Phàm cầm một ly sữa đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?”

Tử Hi nhận lấy ly sữa từ tay anh, theo thói quen uống sạch: “Là ba em, ông ấy sắp đến đây!”


Ba? Người ba được Tử Hi danh chính ngôn thuận gọi ra như vậy hiển nhiên không phải Tử Bạch Hoành, ngươi kia hẳn là ba của Hàn Tử Lam - Hàn Nam Sơn đi?

Lục Bách Phàm khi còn nhỏ có gặp qua ông ấy vài lần, người này trên thương trường thủ đoạn rất khó lường, tính tình lại càng không kiên dè ai.

Cũng may ông ấy vốn gầy dựng sự nghiệp ở nước ngoài, bằng không anh cũng không phải đối thủ của ông ấy.

Lục Bách Phàm đoán, ông ấy có lẽ là không vừa lòng anh đây làm con rể đi?

Tử Hi làm sao có thể nói, đối với Hàn Nam Sơn anh một chút cũng không có hi vọng: “Sắp đến sinh nhật em, ba muốn tạo bất ngờ.”

Sinh nhật này của cô, Ngụy lão gia đã lên kế hoạch từ mấy ngày trước rồi. Ông muốn nhân cơ hội này bù đắp cho cô, dù cô có nói thế nào đi nữa cũng không ngăn được ông.

Lục Bách Phàm đối với việc này đột nhiên cảm thấy mong chờ, anh sắp được ra mắt ba vợ: “Có cần chuẩn bị gì không?”

“Không cần đâu, ba bảo đã thu xếp mọi việc xong cả rồi.” Tử Hi nói đến đây thì đột ngột dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “Bách Phàm…chuyện anh trai em tìm được Tiểu Bảo, em còn muốn điều tra thêm một chút…”


Lục Bách Phàm cũng không bất ngờ khi cô nói như vậy: “Em muốn điều tra thế nào?”

“Lúc em sinh Tiểu Bảo, bác sĩ đã khẳng định với em thằng bé đã chết khi còn ở trong bụng. Kì lạ là, ông ta không cho em nhìn lấy con dù chỉ một lần, trực tiếp đem thằng bé đi…Lúc ấy, em vốn có chút nghi ngờ nhưng bản thân quả thực không thể gượng nỗi.”

“Sau khi Tử Bạch Hoành biết chuyện, ông ta tra cũng không tra, hỏi cũng không hỏi đã dứt khoát tống em ra nước ngoài. Nhưng anh lại nói anh trai em tìm thấy Tiểu Bảo ở phòng chăm sóc cô nhi, em muốn điều tra chuyện này!”

Nhìn Tử Hi nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Lục Bách Phàm cảm nhận được một trận mãn nguyện chưa từng có. Cô muốn anh giúp điều tra mà không phải ai khác là do cô tin tưởng anh, ỷ lại anh.

Sự thật này khiến Lục Bách Phàm trước nay luôn lạnh lùng cao ngạo giờ đây lại càng cao ngạo hơn.

Lục Bách Phàm vui vẻ đồng ý: “Được, cho anh chút thời gian.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận