Nợ Em Một Hôn Lễ

Lục phu nhân từ ngoài cửa tiến vào, bà lướt nhìn ba người phía trước sau đó lại nhìn chiếc vòng vỡ nát trên mặt đất. Khi thấy Tử Hi đứng cách đó không xa, bà lo lắng hỏi: “Tiểu Hi, làm sao thế, có bị thương không?”

Tử Hi lắc đầu: “Con không sao.”

Bạch Tố Như cảm thấy vị phu nhân trước mặt có chút quen mắt cũng biết rõ người này chắc chắn có địa vị không tồi liền tiến đến nói: “Vị phu nhân này, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở bà. Đứa con gái kia không phải dạng tốt lành gì, suốt ngày chỉ biết gây sự, phá hoại, bà là nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn!”

Lạc Ngọc Đào khó hiểu nhìn người phụ nữ đang ba hoa trước mặt. Bà ta vừa bảo cô con dâu yêu quý của bà là đồ phá hoại? Còn là thứ suốt ngày chỉ biết gây sự?

Chuyện này làm sao có thể? Lục Bách Phàm rõ ràng đã nói với bà, Tử Hi hiện đang là nhà thiết kế số một trong nước, trong tay lại còn nắm giữ một công ty địa ốc có quy mô không nhỏ.


Một đứa trẻ tài giỏi như vậy thế nào lại biến thành kẻ suốt ngày chỉ biết phá hoại gây sự?

Bà quay lại nhìn người quản lý đang đứng cạnh mình, người quản lý cũng hiểu ý, nhanh chóng nói: "Lục phu nhân, tiểu thư đây chọn trúng một chiếc vòng mà cùng lúc Tử phu nhân cũng thích. Sau đó…sau đó thì…”

Quản lý nói rất nhiều nhưng Bạch Tố Như lại chỉ nghe được ba chữ “Lục phu nhân”. Đến cả Tử Minh Nguyệt và Lâm Trạch Diễn cũng chết sững khi nghe đến cái tên này.

Nếu Lục Bách Phàm nổi tiếng là người chỉ có thể thấy tên chứ không thấy mặt thì vị phu nhân này chính là một truyền thuyết.

Người phụ nữ đứng đầu Lục gia này rất ít khi lộ diện, càng không xuất hiện ở các buổi tiệc của giới thượng lưu. Sở dĩ Bạch Tố Như cảm thấy bà có chút quen mắt là do bà ta đã từng gặp qua vị Lục phu nhân này một lần, lúc ấy là vào hôn lễ của Lục Trình và Lạc Ngọc Đào.

Bạch Tố Như chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy người kia đi tới trước mặt mình, trên mặt người phụ nữ ấy là nụ cười rất tươi nhưng đáy mắt lại phản phất tia lạnh lùng.

Lạc Ngọc Đào nói: "Thật cảm ơn vì Tử phu nhân đây đã có ý tốt nhắc nhở.”

Nụ cười trên mặt Bạch Tố Như còn chưa kịp hiện rõ thì Lục phu nhân lại nói tiếp: “Nhưng nhà tôi nhiều cửa hàng như thế, con bé có tùy tiện phá một cái cũng không nghèo được!"

Nói xong, không đợi bà ta kịp trả lời, Lạc Ngọc Đào liền khoát tay Tử Hi rời đi, bỏ lại ba người kia với gương mặt méo mó đến khó coi.


Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lục phu nhân không vội quay trở về, dù gặp phải chuyện không vui nhưng tâm trạng của bà vẫn rất tốt. Bà cùng Tử Hi ghé vào một tiệm bánh ngọt trong trung tâm thương mại, đây là thương hiệu nổi tiếng lâu đời mà bà thường đến khi còn đi học.

Lục phu nhân thuần thục đem những món ngon nhất ở đây gọi ra hết.

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, nhìn những chiếc bánh được trang trí cầu kì, tinh xảo lại đang phát ra mùi thơm thoang thoảng trước mặt khiến Tử Hi có chút không nỡ bỏ vào miệng.

Lạc Ngọc Đào bị vẻ mặt của cô chọc cười, bà múc một thìa bánh nhỏ đưa đến trước mặt cô: "Cục cưng, nói a nào~”

Hai má dần Tử Hi đỏ lên, ngoan ngoãn há miệng ra.

Nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc hưởng thụ miếng bánh trong miệng, Lục phu nhân mỉm cười hỏi: “Có ngon không?”


"Rất ngon thưa bác!” Tử Hi thẳng thắn gật đầu, thật sự là rất ngon, miếng bánh mềm xốp lại có độ ẩm vừa phải, lớp kem cũng không quá ngọt, đây là lần đầu tiên cô được ăn miếng bánh ngon như vậy.

Nghe được chữ “bác” kia, Lạc Ngọc Đào tỏ vẻ hờn dỗi: “Đừng gọi bác này bác nọ nữa, gọi ta là mẹ!”

Nụ cười trên môi Tử Hi bất giác cong thêm một chút, cô dịu dàng gọi một tiếng: “Mẹ, bánh rất ngon.”

Lạc Ngọc Đào hài lòng gật đầu một cái, sau đó lại múc một thìa bánh đưa đến trước mặt cô. Lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ thì phía sau một giọng nói bất ngờ thốt lên: “Tiểu Hi?”

Tử Hi theo bản năng xoay người lại, lúc nhìn thấy Tô Ý Lan thì không khỏi bất ngờ: “Lâm phu nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận