Nợ Em Một Hôn Lễ

Nhất thời hoảng hốt Tử Hi đưa tay đẩy anh một cái, dù không cố tình nhưng lực đẩy khá mạnh khiến Lục Bách Phàm cách xa bàn làm việc gần hai mét.

Phong Tín vừa bước vào đã nhìn thấy Tử Hi đang bên cạnh cửa sổ lớn, rất nghiêm túc đưa mắt đánh giá thứ gì đó bên ngoài.

Phong Tín: “???”

Phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng ba mươi hai, là tầng cao nhất ở Lục thị mà Lục thị lại là tòa cao nhất nằm trong khu vực đắc địa này. Vậy rốt cuộc bà chủ đang nhìn cái gì? Mây sao? Hay là đại bàng?

Sự khó hiểu càng lên đến đỉnh điểm khi anh ta nhìn thấy ông chủ của mình đang ngồi trên ghế cách bàn làm việc gần hai mét đột nhiên trừng mắt một cái.

Phong Tín: “!!!”

Ông chủ làm sao vậy? Sao lại ngồi cách xa bàn làm việc như vậy, nơi đó có bàn tàn hình à?

Nhưng sao lại còn trừng anh ta như thế, anh ta vừa làm sai gì sao?

Đến tận buổi chiều hôm đó Tử Hi thật sự không biết bản thân đã đối mặt với sự tra khảo của Phong Tín như thế nào.

Chỉ là sau khi đón Tiểu Bảo về nhà, cô vô tình biết được Lục Bách Phàm vốn định sẽ tự mình giải quyết tất cả công việc trong một ngày để cùng cô và Tiểu Bảo chuẩn bị cho chuyến cấm trại vào ba ngày sau, vậy mà không hiểu thế nào cuối cùng Phong Tín lại là người sức đầu mẻ tráng chạy vại khắp nơi để giải quyết số công việc đó.


Tám giờ sáng ngày cắm trại.

Vì quá phấn khích nên đêm hôm trước Tiểu Bảo và Tử Hi đã ngủ rất muộn, đến tận bây giờ hai người vẫn còn đang ngáp không ngừng.

Lục Bách Phàm lái xe chở vợ và con trai đến trường.

Trước cổng trường có hai chiếc xe rất lớn, một chiếc dùng để chở lều và các vật dụng cần thiết khi cắm trại, chiếc còn lại chở các gia đình trong chuyến đi hôm nay.

Đến nơi, Lục Bách Phàm tay trái bế con trai đang mê mang ngủ, tay phải dắt vợ nhỏ đi bên cạnh.

Ba người cùng tìm một chỗ thoải mái trên xe ngồi xuống.

Những chiếc xe như thế này Lục Bách Phàm không phải là chưa từng đi qua, chỉ là anh thực sự không thích nơi đông người.

Nhưng vì vợ và con trai, có chịu thiệt một chút cũng không sao.

Cô giáo Lý nhìn thấy ba người thì không khỏi ngạc nhiên, quả thật không nên tin những lời đồn đoán bên ngoài.

Tình cảm vợ chồng tốt thế kia, chọc muốn thủng mắt cẩu độc thân nhà cô thì lấy đâu ra việc bất hòa!

Buổi chiều, đoàn người đúng theo kế hoạch đi đến nơi cắm trại.

Cô giáo phát cho mỗi gia đình một cái lều, sau đó thông báo các hoạt động sẽ làm cùng nhau bao gồm: nhặt cành cây khô, đốt lửa trại và trò chuyện.

Tử Hi nhìn xung quanh một hồi lâu, chỗ bọn họ đang đứng tính ra cũng không phải rừng, nó là một bãi đất khá to, phía trước được phủ bởi một cánh rừng lớn.

“Mẹ, mau xem lều con dựng này ~”

Giọng nói của Tiểu Bảo kéo cô về thực tại, lúc cô quay sang đã thấy Lục Bách Phàm dựng xong cây cột chống cuối cùng.

Lục Bách Phàm nhìn thành tựu mình vừa hoàn thành…chẳng có cảm giác gì cả…


Tử Hi đi đến bên cạnh, thơm lên hai má cục bông nhỏ: “Bảo bối của ai mà giỏi thế ~”

"Là bảo bối của mẹ Tiểu Hi nha~” Tiểu Bảo cười thích thú.

Nhìn một lớn một nhỏ khắn khít như thế, trong lòng Lục Bách Phàm bất đắc dĩ thở dài. Lại không ngờ Tử Hi bỗng nhiên kiễng chân, chủ động hôn lên môi anh một cái: "Giỏi quá đi thôi ~”

Được rồi, Lục Bách Phàm thừa nhận, thành tựu này xem ra có cảm giác không tệ…

Lúc nhặt củi xong, mọi người ngồi thành vòng tròn bên một đám lửa lớn, cùng nhau nướng đồ ăn.

Hôm nay Lục Bách Phàm ăn bận rất thoải mái, đồ thể thao đơn giản vừa người, mái tóc đen được anh để tự do, nhìn có chút tùy tiện nhưng lại rất đẹp trai.

Tử Hi mặc cùng một kiểu đồ với anh, ngay đến Tiểu Bảo cũng thế. Đây là ba bộ trang phục được chính tay Tử Hi thiết kế cách đây không lâu.

Lúc này, có không ít gia đình chú ý đến ba người họ.

"Nhìn ba mẹ của đứa bé kia xem, cứ như minh tinh ấy nhỉ!”

"Đúng vậy! Bảo sao con trai lại đẹp như thế!”

“Con gái nhà tôi chính là mê chết cái cậu đấy đấy!!!”

Có vài người không kìm được lân la lại làm quen, nhưng từ đầu tới cuối đều chỉ có mỗi Tử Hi tiếp chuyện, Lục Bách Phàm và Tiểu Bảo chẳng mấy để tâm.


Sau khi lửa tàn, mọi người trở về lều nghỉ ngơi.

Tiểu Bảo nằm giữa Lục Bách Phàm và Tử Hi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tử Hi nhìn bầu trời đầy sao thông qua nóc lều trong suốt, trong lòng có chút quẩn bách.

Lục Bách Phàm đưa tay vuốt sống mũi cô: “Nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ…chúng ta khi nào thì nên kết hôn đây…”

Nghe được câu này, tim gan anh như lộn nhào, đưa tay chống cằm nhìn cô: “Sau khi trở về liền kết hôn, được không?"

Tử Hi bị câu nói của anh làm cho ho sặc sụa: “Anh bình tĩnh một chút, em chỉ đùa thôi!”

Qua một lúc, Lục Bách Phàm cùng vợ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, nói về những việc sẽ làm sau này, từ những thứ nhỏ nhất cho đến cả những chuyện lớn lao, nhưng tất thẩy đều khiến họ hạnh phúc.

Đột nhiên, Tử Hi lấy điện thoại ra, quay sang nói với Lục Bách Phàm: "Anh yêu, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận