Nợ Em Một Hôn Lễ

Trong vòng mười lăm phút cha con họ Lục đã về đến nhà.

"Mẹ, Tiểu Bảo về rồi đây!”

Tử Hi nhìn thấy hai người thì liền hỏi: "Chẳng phải anh nói công ty có việc sao? Không cần gấp như thế.”

Lục Bách Phàm vẫn là phong thái lạnh lùng cao ngạo: "Không phải chuyện lớn, giao cho Phong Tín là được."

Lục Hàn Đông im lặng đứng bên cạnh, nhìn anh mình nói dối không chớp mắt thì khinh bỉ không thôi. Không phải việc lớn thì anh làm gì phải đích thân quay lại còn phải dẫn theo Tiểu Bảo?

Rõ ràng là nghe vợ mua quần áo cho nên mới bỏ mặc công ty chạy về!

Tiểu Bảo sau khi nhận lấy quần áo liền chạy lên phòng thay đồ. Tiếp sau đó, Tử Hi lấy ra chiếc cà vạt đưa cho Lục Bách Phàm.

Nhìn chiếc cà vạt kẻ sọc trên tay cô, anh nói: “Em giúp tôi thắt thử.”

Lục Hàn Đông khó hiểu hỏi lại: “Cà vạt mà cũng phải thử à?”

Câu nói này vừa dứt, cậu ta liền ăn ngay ánh mắt hình viên đạn của anh trai mình, biết bản thân lỡ lời cậu ta chỉ có thể làm ngơ quay mặt đi chỗ khác.

Ngay đến Tử Hi cũng thấy lạ: “Vậy anh tự thử đi?”


Ngay sau đó, Lục Bách Phàm rất tự tin mà trả lời: “Tôi không biết thắt.”

Tử Hi: “…”

Lục Hàn Đông: “...”

Lưu quản gia: “…”

Tử Hi có chút nghi ngờ nhưng vẫn giúp anh thắt cà vạt, khoảng cách của hai người cũng vì thế mà rất gần, gần đến nổi cô có thể ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng thuộc về người đàn ông này.

Chiếc cà vạt có hoạ tiết kẻ sọc trên nền sơ mi đen trong có vẻ bình thường, nhưng người mặc lại là Lục Bách Phàm, vai rộng, eo thon, chân dài, khiến cho tổng thể bộ trang phục như có hào quang mà phát sáng.

“Mẹ!”

Tiểu Bảo thay quần áo xong thì lập tức chạy xuống lầu, cậu nhóc mặc áo thun cọc tay phối với quần yếm, trên quần yếm còn được đính một chú thỏ lông xù màu trắng trông rất đáng yêu.

Tử Hi nhìn thấy cậu nhóc liền không kiềm được mà hôn vào hai cái má trắng trắng mềm mềm kia: “Bảo bối thật sự quá đáng yêu a~”

Nhìn một lớn một nhỏ vừa phong độ vừa đáng yêu, cô cuối cùng cũng thỏa mãn.

Mắt thấy Tử Hi sắp nhỏ dãi đến nơi, Lục Hàn Đông nhanh tay nhéo cô một cái: “Tịch Tử Hi, bà nhìn đến ngu muội rồi hả?"

Tử Hi đưa tay sờ cằm, lắc đầu nói:

"Lục Hàn Đông, ông thật sự là em trai của Sếp đại nhân hả? Sao lại như thế được, Sếp đại nhân đẹp trai phong độ đến thế cơ mà….”

Lục Hàn Đông: "..." Tôi thì làm sao? Không đẹp trai không phong độ à?

Lục Bách Phàm cưng chiều xoa đầu cô, gương mặt lạnh lùng nở ra một nụ cười rất nhẹ.

Đột nhiên Tử Hi quay sang bên cạnh hỏi: “Lục của nợ, ông nhớ mình đã nói gì không?"

Lục Hàn Đông: "Hả? Tôi nói gì?"

Nhìn nét mặt ngô nghê của cậu ta, Tử Hi không nói lời nào mà trực tiếp khởi động khớp tay.


Lục Hàn Đông bị doạ sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Anh Hai! Trước đây em đã tặng anh một chiếc cà vạt y đúc, nhưng anh lại khinh bỉ nói mắt em lòi, gu thẩm mĩ bị chó gặm, thế mà bây giờ lại thắt là sao!?”

Gương mặt Lục Bách Phàm không nhìn ra cảm xúc, hỏi lại: "Có sao?"

Lục Hàn Đông: “...”

Các người hùa nhau ăn hiếp tôi! Tôi sẽ mách mẹ!!!

…..

Buổi sáng ngày hôm sau.

Phong Tín khó hiểu đi đi lại lại trong phòng khách. Bình thường chỉ cần anh ta đến sẽ thấy Lục Bách Phàm chờ sẵn từ rất lâu.

Nhưng hôm nay, ông chủ đã ở trong phòng thay đồ hơn một tiếng rồi.

Vào lúc anh ta do dự không biết có nên tông cửa vào không thì Lục Bách Phàm đột nhiên gọi lớn: "Phong Tín!"

Sau tiếng gọi, cánh cửa phòng thay đồ đổ rạp xuống.

Phong Tín vốn đang lo sợ, khi nghe tiếng gọi của ông chủ nhà mình liền không chần chừ mà phá cửa xong vào.

Nhưng hình ảnh anh ta nhìn thấy lại không phải là Lục Bách Phàm đang thoi thóp nằm trên mặt đất hay bị người khác dí súng vào đầu như trong tưởng tượng.

Thứ anh ta nhìn thấy là hình ảnh ông chủ cao cao tại thượng của mình đang đứng trước gương chỉnh sửa...cà vạt?


Lục Bách Phàm nhìn thấy gương mặt trắng bệch của người trợ lý thân cận thì lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện?"

Mà Phong Tín lại bị câu hỏi này làm cho ngu người: "Sếp...gọi tôi có chuyện gì vậy?"

Qua một lúc sau, câu hỏi của anh ta vẫn không được ai trả lời.

Phong Tín nheo mắt nhìn ông chủ chốc chốc lại đưa tay chỉnh chiếc cà vạt trên cổ thì chợt nảy ra một ý nghĩ: "Là Tử tiểu thư tặng ngài?"

Lục Bách Phàm hài lòng, nhướng mày hỏi: "Rất đẹp?"

Nhìn bộ dáng chờ đợi của Sếp nhà mình, anh ta dở khóc dở cười nói: "Rất đẹp!"

Trên đường đến Lục Thị, Lục Bách Phàm vẫn luôn đưa tay chỉnh cà vạt. Nhưng đến bây giờ Phong Tín mới có thể quan sát kĩ.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ông chủ sử dụng cà vạt có họa tiết. Trước nay vẻ đẹp của Lục Bách Phàm là không thể phủ nhận, nhưng sau khi thắt chiếc cà vạt này vẻ đẹp của anh lại trở nên nổi bật hơn.

Có lẽ vì tâm trạng rất tốt nên gương mặt anh mang theo nét dịu dàng chưa từng thấy.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận