Tại một ngôi làng nhỏ cách xa Thành Đô.
Tử Minh Nguyệt khẽ đưa tay hái bông hoa đang vươn xuống từ hàng rào. Bất chợt, một cơn gió thổi qua làm chiếc khăn trên người không cẩn thận rơi xuống đất, để lộ ra đôi chân với chằng chịt các vết thương lớn nhỏ.
Gương mặt xinh đẹp của người con gái khẽ chau lại, muốn cúi người nhặt chiếc khăn kia lên. Chỉ là hiện tại cô vốn đang ngồi trên xe lăn, không thể với tới.
“Minh Nguyệt, chị pha trà xong rồi, chúng ta…” Cố Hề từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng hốt chạy lại.
Tử Minh Nguyệt đưa mắt nhìn người kia nhanh chóng nhặt chiếc khăn dưới đất lên, sau đó chạy vào nhà lấy ra một chiếc khăn mới sạch sẽ đắp lên chân mình.
Cố Hề lo lắng hỏi: “Em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
“Em còn chưa làm gì, sao có thể bị thương được đây.” Tử Minh Nguyệt có chút muốn cười, người này lúc nào cũng xem cô như con nít vậy.
Đột nhiên, một bông hoa không biết từ đâu khẽ chạm vào mái tóc khiến cô giật mình. Tử Minh Nguyệt đưa tay chạm nhẹ vào bông hoa bên tai, bất ngờ hỏi: “Từ khi nào mà chị…”
“Không phải em muốn hái nó sao?” Cố Hề cười một tiếng “Lúc em nhắm mắt nén cười chị đã hái nó.”
Người con gái này có một tật xấu, hễ không muốn cười liền sẽ nhắm chặt hai mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
“Minh Nguyệt à, ba mẹ đến thăm con đây!” Bạch Tố Như từ ngoài đi vào, vui vẻ đi đến trước mặt hai người.
Tử Bạch Hoành yêu thương xoa đầu con gái: “Có còn mệt không, hôm nay ba có mua trái cây con thích, lát nữa sẽ gọt cho con!”
Tử Minh Nguyệt được Cố Hề đẩy vào trong nhà, Tử Bạch Hoành và Bạch Tố Như đi theo phía sau.
Trong lúc Tử Bạch Hoành cùng con gái vào bếp chuẩn bị trái cây, Bạch Tố Như liền kéo Cố Hề ra phòng khách: “Tiểu Hề à, hai đứa thật sự muốn sống ở đây sao? Hay là con thuyết phục Minh nguyệt…”
Thời điểm Lục Hàn Đông đưa Tử Minh Nguyệt trở về, cơ thể cô đã không còn nguyên vẹn, hai chân gần như đứt lìa. Tuy bây giờ vẫn còn nhưng đã không thể đi lại được nữa.
Thế nhưng khi Tử Minh Nguyệt biết chuyện, cô không buồn cũng không khóc. Chỉ nói muốn rời khỏi Thành Đô, tìm một nơi khác mà yên ổn sống tiếp.
Bạch Tố Như xa con gái, nhiều lần muốn đến đây cùng cô nhưng bị Tử Minh Nguyệt từ chối, bà cũng hết cách.
Cố Hề nhìn bà, nhẹ giọng nói: “Con thật sự không thể khuyên được em ấy, mẹ cũng biết em ấy cố chấp như thế nào mà!”
“Vậy mẹ tìm cho hai đứa một nơi khác được không? Tìm gần nhà chúng ta một chút!” Bạch Tố Như vẫn không từ bỏ ý định.
“Mẹ muốn tìm thứ gì sao?” Tử Minh Nguyệt được Tử Bạch Hoành đẩy từ trong bếp ra, trên tay là đĩa trái cây được cắt tỉa vô cùng đẹp mắt.
“Mẹ đang muốn tìm giúp em mấy loại hoa, không phải em nói muốn trồng thêm hoa trong vườn sao?” Cố Hề nói đỡ giúp bà, nếu để Tử Minh Nguyệt biết bà lại đang muốn đưa cô đi, lần sau đến cô chắc chắn sẽ không nói chuyện với bà nữa.
Bạch Tố Như cũng hiểu ý, nhanh chóng đệm theo: “Đúng rồi, mẹ có mấy người bạn thích sưu tầm hoa, lần tới sẽ giới thiệu cho con!”
Tử Minh Nguyệt không biết bà có phải đang lừa cô không, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Chỉ như vậy mà hai người lại trốn ra phòng khách nói chuyện sao?”
Một câu này làm cả Cố Hề lẫn Bạch Tố Như ngẩn người.
Tử Minh Nguyệt cũng không tiếp tục làm khó hai người. Gia đình bốn người bọn họ quây quần trong phòng khách, cùng nhau xem phim ăn trái cây.
Đến khi ra về, Tử Minh Nguyệt nhìn Tử Bạch Hoành, hỏi: “Ba thật sự không muốn gặp chị sao?”
Bạch Tố Như nghe thấy lời này cũng không có phản ứng, sau những chuyện đã qua, bà cũng đã thay đổi rất nhiều.
Giọng nói Tử Bạch Hoành có chút run rẩy: “Con bé…sống tốt là được.”
“Ngày mai chị ấy sẽ đến đây.” Tử Minh Nguyệt chỉ nói một câu liền dừng lại.
Có gặp hay không, cô sẽ để ông tự quyết định.
Tử Minh Nguyệt nhìn chiếc xe dần khuất bóng, khẽ đưa tay nắm lấy tay người bên cạnh.
Cố Hề theo thói quen xòe tay ra, đem mười ngón tay đan vào nhau. Chiếc nhẫn trên ngón áp út bị nắng chiếu vào khẽ ánh lên một chút ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...