Nợ Em Một Hôn Lễ

Cả tuần sau đó, vì muốn nhanh chóng hoàn thành bản thảo cho bộ sưu tập đầu tiên trong lần hợp tác với Lục thị này, mà Tử Hi đã nhốt mình trong phòng thiết kế.

Sau khi bản thảo cuối cùng được hoàn thiện, cô vươn vai một cái rồi tiện tay cầm lấy điện thoại bên cạnh xem giờ, vừa hay lại đến giờ đón Tiểu Bảo.

Suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi cho Lục Bách Phàm.

Cô muốn nấu một bữa thịnh soạn để cảm ơn Sếp đại nhân đã cho cô một bản hợp đồng lớn như vậy.

Cùng lúc đó tại tập đoàn Lục thị.

Vì trưởng phòng Lâm kê sai một số liệu mà các nhân viên trong phòng họp đang muốn thắt cổ tự sát.

"Các người cảm thấy bản thân sống quá đủ rồi phải không? Trong vòng một tiếng, làm lại tất cả cho tôi, chi tiết hơn!"

Câu nói này khác nào phán cho họ tội tử hình đâu!

Trưởng phòng Lâm lắp bắp nói: “Sếp...sếp một tiếng là...là không thể...!"

Ông chủ đang đùa chắc? Bản báo cáo này phải làm mất một tuần đó!

Lục Bách Phàm vẫn lạnh mặt như cũ: "Không thể? Vậy biến nó thành có thể đi."


"!?!?!?!" cái định nghĩa vô lí gì thế này!

Nhưng biết làm sao được, ở đây sếp chính là luật, những gì sếp nói đều có lí. Trưởng phòng Lâm chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt sau đó liều mạng làm lại từ đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Bách Phàm bỗng vang lên. Nhìn thấy người gọi đến, cả người anh sững lại, mất một lúc mới ấn nghe điện thoại.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh cố gắng hết mức giảm thiểu sự tồn tại của bản thân. Cho đến khi họ nhìn thấy vẻ mặt còn hơn khủng bố của ông chủ nhà mình thì lập tức ngừng thở...

Tử Hi vốn chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra ở đâu dây bên kia, cô nhỏ giọng hỏi: "Lục tiên sinh, anh có tiện nghe điện thoại không?”

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, hơi lạnh xung quanh Lục Bách Phàm gần như biến mất, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

Anh rất muốn nói “chỉ cần là cô thì dù có bay nửa vòng trái đất đều tiện” thế nhưng đến cuối cùng Lục Bách Phàm chỉ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Hôm nay tôi muốn nấu ít đồ ăn, anh có đặc biệt thích món gì không?"

Tử Hi thấy đầu dây bên kia im lặng khoảng ba giây thì hơi sốt ruột: “Sếp đại nhân, anh còn ở đó không?"

Hiếm khi cô chủ động hỏi thế này, anh còn có thể đòi hỏi sao: “Không có, em cứ nấu những món mình thích là được."

Nhận được câu trả lời, Tử Hi chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng: “Vậy, hôm nay có thể để tôi đón Tiểu Bảo không?”

“Được.” sau khi cúp điện thoại, Lục Bách Phàm khẽ cười một cái thành tiếng.

Mà mọi người trong phòng bị tiếng cười này của anh kéo từ Quỷ Môn Quan trở về.

Lục Bách Phàm rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lạnh nhạt nói: "Ngày mai mang tài liệu lên phòng tôi.” nói xong liền đứng dậy đi khỏi, bỏ lại một đám người ngây ngốc không hiểu gì.

"Mắt tôi bị làm sao thế này...vừa rồi...vừa rồi Lục Tổng cười sao?"

"Còn là cười thành tiếng?"

“Ôi mẹ ơi, ngài ấy cười trong quyến rũ chết mất!”

Mặc kệ những người khác nói gì, Trưởng phòng Lâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cái mạng này cuối cùng cũng có thể nhặt về!

...


Lúc Tử Hi đến thì vừa tan học.

Một bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu từ từ đi ra.

Nhìn cậu nhóc mặt mày lạnh tanh một bộ y như bố mình thường ngày khiến cô không thể nhịn cười.

Tử Hi khẽ gọi: "Bảo bối."

Như ý thức được giọng nói đó gọi mình, Tiểu Bảo ngẩn đầu lên nhìn thấy bóng hình người con gái đứng ngược nắng dang tay về phía mình.

Cậu nhóc chạy, chạy xuyên qua dòng người gọi to: "Mẹ!"

Tử Hi ôm lấy nhóc con, hôn một cái lên gương mặt bụ bẫm mềm mại của cậu.

"Mẹ tới đón Tiểu Bảo sao?"

"Đúng thế, hôm nay chúng ta cùng đi siêu thị nhé!"

"Vâng ạ~" hai mắt Tiểu Bảo sáng lên, phấn khích đáp lại.

Tử Hi vừa đi vừa trò chuyện cùng cậu nhóc.

"Bảo bối, hôm nay con học có vui không?"

"Vui ạ, cô giáo còn chỉ con xếp hoa nữa, tối về Tiểu Bảo làm cho mẹ nhé!”


Nói xong, cậu bé còn thuần thục thơm lên má cô một cái.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu chết người của nhóc con nhà mình Tử Hi thật muốn cắn lưỡi tự sát mà.

Đến trước cửa siêu thị, Tử Hi để Tiểu Bảo ngồi vào cái ghế nhỏ trên xe đẩy bắt đầu công cuộc càn quét của mình.

"Cục cưng à, hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé!"

"Vâng ạ!"

Tiểu Bảo hưng phấn trả lời. Đây là lần đầu tiên nhóc được ngồi trên xe đẩy đấy, còn là mẹ Tiểu Hi đẩy nữa, nhóc rất thích!

Lượn lờ một hồi lâu cuối cùng đã mua được hơn phân nửa số nguyên liệu, chỉ còn rau nữa thôi.

"Diễn, anh muốn ăn gì?"

Giọng nói có phần nũng nịu cực kì quen thuộc bất ngờ vang lên khiến Tử Hi sững sốt. Tựa như dao nhọn khứa nát lòng ngực cô, đau đến không thở nổi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận