Mở mắt ra, nhìn thấy đầu
tiên là bữa sáng được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ.
Sữa đậu nành, bánh bao,
còn có một mẩu giấy nhớ.
Đối với việc thức ăn đột
nhiên xuất hiện trên bàn, anh đã học được cách không ngạc nhiên. Trong khoảng
thời gian này, luôn là vậy.
“Trông anh ngủ say như
vậy, tối hôm qua lại thức đêm sao? Anh á, bị thế mà vẫn chưa chừa, lần sau đau
dạ dày không cần uống thuốc, tôi sẽ trực tiếp bảo bác sĩ cho anh ít thạch tín.
P.S: Tôi định học xong
tiết đầu thì gọi cho anh, không anh lại gộp chung bữa sáng với bữa trưa. Nếu
anh đã dậy rồi thì cứ coi như chưa đọc mảnh giấy này”.
Bởi vì bác sĩ nói, ba bữa
ăn trong ngày của anh không điều độ, nếu như không thay đổi thói quen ăn uống,
đừng nói loét dạ dày mà xuất huyết, thủng dạ dày … đều sẽ đến “thăm” anh, vì
thế cô bắt đầu giúp anh chuẩn bị đồ ăn.
Bác sĩ còn nói, thời gian
này anh thích hợp ăn nhẹ, thức ăn dễ dàng tiêu hóa, vì thế cô đã xuống bếp nấu
cháo cho anh.
Cô nấu ăn cũng được gọi
là ngon, chưa thấy ai có thể nấu cháo thành thế này, còn bắt anh phải ăn bằng
hết. Người ta là thiên kim đại tiểu thư, chưa bao giờ vào bếp, lại vì anh đụng
nồi đụng muôi, thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn.
Cô đối tốt với anh rõ như
ban ngày, mặc dù cô luôn nói đó là để chuộc lỗi, nhưng anh bị xuất huyết
dạ dày, đâu có liên quan gì đến cô? Những gì cô đã làm là quá nhiều, nếu nói để
bồi thường thì cũng đã chí tình tính nghĩa.
Từ việc theo anh đến chỗ
làm đến xâm nhập vào chỗ ở của anh, sự tồn tại của cô thực kì diệu, như nước,
hoặc như không khí, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống của anh, mà sự
từ chối từ trong tiềm thức của anh, đối với cô đều không có hiệu quả.
Mỗi khi anh muốn nói lại
thôi, nhìn biểu hiện đó của anh, cô lại cười cười nói trước: “Tưởng thoát khỏi
tôi sao? Chờ đến khi anh khỏe lại như một con rồng, lúc đó tôi sẽ không xuất
hiện trước mắt anh nữa”.
Một cô gái như vậy, luôn
luôn tươi sáng, tự tin, biết rõ mình nên làm gì, phải làm gì, hơn nữa còn kiên
định mà thi hành, sự từ chối của anh là vô ích, sự lãnh đạm của anh không thể
làm cô cách xa… Như vậy có chút ngang ngược, nhưng lại ngang ngược đến tri kỷ,
làm cho người ta không cách nào ghét bỏ được.
Hình dung thì rất lỳ lạ,
nhưng cảm giác của anh với cô chính là như vậy.
———-
Chín giờ ba mươi tối,
Quan Nghị bàn giao công việc của ngày hôm nay, đang chuẩn bị ra về thì di động
trăm năm mới kêu một lần bỗng đổ chuông du dương. Hơi thở của anh nghẹn lại,
trái tim co thắt trong một giây. Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một
số lạ.
“Alo, Quan Nghị…”
Anh nhíu mày, suy nghĩ
một lát: “Thải Lăng?”
“…Ừ”, có tiếng trả lời
nhẹ nhàng
Xung quanh rất ồn ào, anh
nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi. “Cô ở bên ngoài?”
“… Tụ tập với bạn trung
học… uống chút rượu, không thể lái xe, anh có thể tới đón tôi không?”
Âm thanh không được rõ
lắm, anh đi ra một góc, đưa điện thoại gần sát lỗ tai: “Cô đang ở đâu?”
“…” cô đọc một chuỗi địa
chỉ.
“Được, tôi biết chỗ đó,
hai mươi phút nữa là tới”. Cúp điện thoại, nói với chị Vương một tiếng, vội
vàng cầm chìa khóa xe rời đi.
Chạy đến chỗ karaoke mà
cô nói, lúc dừng xe thì đôi mắt đang tìm kiếm liền thấy cô đứng nói chuyện với
một chàng trai, anh ta đỡ lấy cánh tay cô, cô nhã nhặn nở nụ cười, lui về sau
tạo khoảng cách. Cô đưa tay đỡ lấy đầu hơi choáng và liếc thấy anh đang đi tới.
Cô rất tự nhiên chạy qua, bám vào cánh tay anh: “Quan Nghị, anh đã đến rồi”.
“Ừ”, anh khẽ trả lời. “Cô
ổn không?”
“Đầu có chút mơ màng”.
Anh nghiêng đầu nhìn cô
gái đang khẽ tựa vào vai mình. Hình như cô thực sự đã say, khuôn mặt xinh đẹp
hiện lên hai vệt đỏ bừng, cực đẹp, cực mê người.
“Lăng Lăng …” Chàng trai
vừa nói chuyện với cô bỗng lên tiếng.
“Cảm ơn, nhưng không cần
làm phiền bạn, có người đón tôi rồi”.
“Vậy… được rồi.”. Trên
khuôn mặt tuấn tú kia không giấu được vẻ thất vọng cùng với tình yêu say đắm,
Quan Nghị đã nhìn ra.
“Đi xe của tôi”, quơ quơ
một chùm những vật kim loại, chiếc chuông được gắn ở vòng khóa phát ra âm thanh
leng keng.
Cô dễ dàng đem chìa khóa
giao cho anh, không nghi ngờ gì mà tin cậy và dựa vào, mặc cho anh đỡ cô rời
đi.
“Oh? Thải Lăng có bạn
trai từ khi nào vậy?”, một bạn nữ thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi
với nhau, kinh ngạc hỏi. Sự tin cậy và dựa dẫm đến như vậy, có ngu ngốc mới đi
nghi ngờ quan hệ của họ. Thế này, kiểu gì cũng có một đám người cùng tan nát
cõi lòng.
Bên trong xe, Quan Nghị
đi với vận tốc trung bình 50km/h, không dám đi quá nhanh, sợ cô vừa uống rượu
sẽ thấy không thoải mái.
Gió đêm lành lạnh thổi
vào cửa sổ xe, cô tỉnh táo lại đôi chút. “Lên núi ngắm cảnh đêm được không? Tôi
nghĩ còn quá sớm để trở về”. Về nhà, vẫn là đối mặt với sự cô đơn. Ở cùng với
anh, cho dù anh luôn trầm mặc, ít nhất cô cũng không phải chỉ có một mình.
Quan Nghị nhìn cô một
cái, đến ngã tư tiếp theo thì quay xe lại.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Cảm ơn”.
“Cô không sợ?”, nửa đêm
nửa hôm, một cô gái xinh đẹp cùng một người con trai không quá quen thuộc đi
ngắm cảnh đêm, xảy ra chuyện gì làm sao tìm thấy hung thủ.
Cô cười nhẹ, nhìn anh.
“Anh sẽ không làm gì”. Anh sẽ không làm thương tổn cô, cho dù có chuyện gì
ngoài ý muốn, nhất định anh sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô.
Tuy rằng anh luôn nói rất
ít, nhưng cô cảm thấy anh là một người con trai rất dịu dàng, có một trái tim
mềm yếu, không biết sao, nhưng cô nhận định là thế.
Thật ra, quơ đại một số
trong danh bạ của cô thì cũng có thể tìm được một người đến đón, nhưng khi nãy,
cô tìm số của anh theo bản năng, không kịp suy nghĩ.
Có lẽ bởi vì trong bữa
tiệc tối nay, có vài lần trong đầu tự nhiên nghĩ đến anh, lại vài lần lo lắng
anh không ăn đủ ba bữa, thiếu chút nữa là gọi điện hỏi anh ăn chưa…
“Ăn rồi, lúc 6 giờ 51
phút” mãi đến khi anh trả lời, cô mới phát hiện mình đã bất giác hỏi ra miệng.
“Nói hơn 6 giờ hay 7 giờ
là được rồi, cái gì mà 6 giờ 51 phút, anh cho là anh đang viết chương trình máy
tính sao, tính gì mà chính xác quá vậy.” Cúi đầu nói thầm xong, cô lại bò người
dậy, hai tay mò ra ghế sau. Sợ cô nhích tới nhích lui nguy hiểm, anh tạm thời
dừng xe ở ven đường.
“Cô làm gì vậy?”
“Này” vất vả lấy cái túi
giấy ra, đưa cho anh. “Tôi đã chuẩn bị một chén mì cho anh ăn khuya”
“Tôi đã ăn bữa tối”, hơn
nữa, anh không ăn đêm hoặc ăn vặt.
“Không được, ít nhiều gì
phải ăn một chút. Bác sĩ bảo anh hiện tại tốt nhất là nên ăn những bữa nhỏ.”
Trong lòng biết mình
tuyệt đối không thể lay chuyển được cô, anh đưa tay nhận lấy, mở nắp hộp. Lúc
này cô mới vừa lòng mỉm cười, mở cửa xe.
Gió đêm se se lạnh quất
vào mặt, thổi bay một ít mùi rượu cùng men say. Vừa mới bước, gót giày giẫm
phải cành cây, lảo đảo suýt ngã, Quan Nghị vội xuống xe, đưa tay đỡ lấy cô.
“Cảm ơn”, cô nở một nụ
cười ngọt ngào, thuận thế ngả lên vai anh. Góc độ này có tầm nhìn rất tuyệt,
nhìn thấy được núi, nhìn thấy ánh đèn của những ngôi nhà dưới chân núi, còn có
thể nhìn thấy sao, sao đêm nay rất sáng.
Anh không nói gì, lẳng
lặng để cô tựa vào.
“Quan Nghị, có khi nào
anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhà nhà dưới chân anh sáng đèn nhưng không
có ngọn đèn nào sáng vì anh không?”
Anh hơi rung động,
nghiêng đầu nhìn lại. Tại sao cô lại hỏi như vậy?
“Cô đơn?” cô có ngoại
hình, có gia thế, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, xung quanh nhiều
người ái mộ, Thượng Đế dồn tất cả những điều tốt đẹp vào cô, sao lại cô đơn?
“Đúng vậy, chính là cô
đơn. Nó làm cho anh cảm thấy rất rất lạnh, dù có chăn ấm cũng không tiêu tan,
tựa như bị một hồ nước lạnh như băng vây quanh, dần chìm xuống, bao trùm thân
thể, miệng mũi của anh, đến nỗi sắp không thể hô hấp, nhưng giãy dụa thế nào
cũng không thể ngoi lên, không ai kéo anh lên bờ…”
Quan Nghị không thể nói
là không ngạc nhiên.
“Cô…” cô nói những lời
như vậy, quả thực làm anh rung động.
Làm sao có thể không
hiểu? Cảm giác đó…
“Cho nên tôi không muốn
về nhà, không muốn bị cái lạnh như băng ấy bao phủ”, tay cô tìm tay anh, nắm
chặt, hấp thu hơi ấm, nhìn lên “Anh hiểu mà, đúng không?”
Cô nghĩ, bọn họ nhất định
là cùng một kiểu người, mới có thể làm cho cô không thể buông anh ra được, bởi
vì đôi mắt như nước và cô đơn kia, làm trái tim cô rung động.
Khuôn mặt bị rượu làm
nóng vùi vào lồng ngực anh. Trong loáng thoáng, cô nhận thấy được vết tích rung
động của trái tim đến từ sâu thẳm tâm hồn mình.
Quan Nghị hơi hơi nhíu
mày. Cô say sao? Từ đôi mắt như được che phủ lớp sương mù kia, anh không thể
nhận ra rốt cuộc thì cô tỉnh táo mấy phần. Sợ cô đứng không vững, lại không dám
tùy tiện bứt ra, đành phải đứng vững, đảm đương làm cây cột cho cô dựa vào.
Rất ấm, rất an tâm. Cô
nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
“Quan Nghị, nếu lúc này
tôi nói với anh, hình như tôi có hơi rung động, anh sẽ thế nào?”
Cô tò mò, lại không hỏi
ra miệng.
———-
Kết quả, cô nôn mửa.
Trên đường quay trở về,
đường núi làm đầu cô choáng váng, rượu bị khuấy động trong dạ dày, anh lại tấp
xe vào cho cô xuống xe.
Anh nghĩ rằng cô đã quá
say, nhưng thực tế cô uống rất tốt, ít nhất đầu óc rất tỉnh táo, nhưng cả người
đầy mùi rượu rất khó thuyết phục người khác.
Vì thế cô liền thuận
miệng yêu cầu đến nhà anh ở nhờ một đêm. Vừa mới nôn bẩn quần áo, lại uống say
khướt để bạn trai phải đưa về, không bị mắng mới là lạ.
Quan Nghị không thể để
mặc cô, đành phải lưu giữ cô một đêm.
Anh lấy áo sơmi, quần dài
của mình để cô tắm rửa xong có thể thay. Khi cô bước ra khỏi nhà tắm, da thịt
vẫn còn tỏa hơi nóng, thân thể trắng nõn có chút phiếm hồng dưới ánh đèn; áo
sơmi quá khổ bao bọc lấy thân thể mềm mại, hình ảnh này duyên dáng và gợi cảm
không thể tả…
“Rộng quá”, cô vẫy vẫy cổ
tay áo thừa ra, khẽ mỉm cười.
Quan Nghị chưa bao giờ
biết con gái tắm rửa xong lại gợi cảm, mê người như vậy. Bên tai nóng lên, anh
bối rối trốn vào phòng tắm.
Cô nằm ghé vào trên
giường, một chân để lên cạnh giường, người đã ngủ say.
Cứ thế mà ngủ, không đến
nửa giờ sẽ ngã xuống đất mất.
Anh do dự một lúc mới
khom người ôm lấy cô đặt vào giữa giường. Đang định đứng dậy, cô gái nửa tỉnh
nửa mê kia bỗng rên nhẹ, đôi môi lơ đãng chạm vào má anh…
Anh sửng sốt, kinh hoảng
lui ra sau, lưng đập vào vách tường, có hơi đau nhưng vẫn không là gì so với sự
sợ hãi của anh lúc này.
Tay trái xoa lên tai… Nơi
này, có hơi ấm mềm mại cùng với hơi thở nhẹ nhàng của cô. Anh nhìn chằm chằm vào
cô, cô vẫn ngủ say sưa, đôi môi hình như còn vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng.
Anh nhất thời bực mình.
Tức chính mình ngạc
nhiên, phản ứng thái quá, cũng tức cô… dám ngủ một cách an ổn, yên tâm như thế!
Cô tin tưởng anh đến vậy sao?
Không do dự gì, anh mang
theo một cái gối, nằm lên ghế dài.
Quên đi, từ lúc gặp cô
lần đầu tiên, anh đều không có cách nào với cô, liên tiếp thỏa hiệp đến cùng,
thậm chí anh không thể tin rằng mình lại phối hợp đến vậy…
Trừ cảm thấy lạ ra thì
anh thực sự không nghĩ ra, không thể giải thích được vì sao mọi chuyện lại diễn
biến thành như vậy.
———-
“Xin chào, chị Vương”.
“Chào, Tiểu Lăng, lâu
không thấy em đến đây”. Đã ba tuần rồi, kể từ sau hôm Quan Nghị bị đau dạ dày,
cô không cùng anh đi làm, không đeo bám theo anh suốt ngày nữa. Chị ta còn
tưởng rằng pho tượng ngốc nghếch kia đã chọc giận cô rồi, thì ra là trực tiếp
thăng chức bà chủ vào được nhà anh.
“Không phải đến đây rồi
sao? Ăn bánh nè…” cười ngọt ngào, đưa bánh rán mật ra.
“Vẫn là em làm cho người
ta yêu mến.” Cô gái ở cửa hàng cười khen. Cô gái này đúng là am hiểu lòng
người, lòng dạ sắc sảo thông minh làm cho người ta yêu thương đến tận đáy lòng,
nào giống bức tượng bên cạnh kia chứ… quen biết nhau cả năm trời nhưng chưa
uống được của anh ta một ngụm trà, số lần nói chuyện thôi cũng đã hiếm rồi,
chính xác mà nói thì anh ta hoàn toàn không biết thế nào là “nói chuyện phiếm”.
Theo ánh mắt của chị ta,
Lạc Thải Lăng tiến lên, làm nũng nhỏ nhẹ nói: “Đừng như vậy mà, chị Vương, tính
tình anh ta vốn đã thế, chị thông cảm đi, chiếu cố anh ta một chút”.
Không thể nói là anh ta
không biết điều, chỉ là anh ta quá lãnh đạm, không bận tâm đến việc làm quen,
không làm thân để tạo mối quan hệ, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác,
như vậy thôi!
“Anh ta là gì của em vậy,
sao cứ bênh chằm chặp thế”. Đến người ngốc cũng biết là cô đang tạo mối quan hệ
dùm Quan Nghị. Ý tốt này, e là không biết pho tượng kia có hiểu cho hay chăng.
“Là nạn nhân. Ai bảo em
đụng phải anh ta, nợ anh ta.”
Nạn nhân? Một tai nạn nhỏ
từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Nói những lời này mà cũng không sợ cắn
trúng lưỡi. “Là như vậy thật sao?” mỉm cười ngờ vực nhìn cô, cô thấy vậy, cười
và nháy mắt mấy cái rồi quay người đi.
“Quan Nghị, không cần
vội, trên bàn có bánh rán mật, ăn một chút trước đi đã.”
Anh ngẩng lên, nhìn cô
một cái. “Chờ một chút”, lại cúi đầu sửa sang lại bảng báo giá bảo trì.
“Nào nào nào. Tôi giúp
anh làm, anh mau ăn đi”.
Ý cười trong mắt cô gái ở
cửa gàng càng nhiều. Tốt lắm, ngay cả thói quen không ăn gì ngoài bữa ăn chính
của anh ta mà Tiểu Lăng cũng thay đổi được, xem ra sớm muộn gì hai người cũng
thành đôi.
“A!”, Quan Nghị mới đi
khỏi không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của cô, đang muốn cắn một
miếng bánh, anh lấy làm lạ mà quay đầu lại, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn mấy tờ
giấy, vẻ mặt như gặp ma.
“Anh, anh… Đây là anh
viết?”
Đột nhiên như hiểu ra
chuyện gì, anh không được tự nhiên mà dời mắt đi.
Cô chạy tới trước mặt
anh, nhìn anh, hỏi lại lần nữa: “Anh viết?”
Trước kia không chú ý
tới, chữ viết này hết sức quen thuộc…
Bản ghi chép kia, cô đọc
đi đọc lại vô số lần, thực tế liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nếu cô sớm
nhìn thấy, sẽ không đến bây giờ mới phát hiện ra.
Biểu hiện của anh rất khả
nghi, làm cho cô càng thêm chắc chắn là mình đoán đúng.
Chạy đi lấy túi, lục bản
ghi chép ra đối chiếu. Giống, thực sự rất giống…
“Tôi không nhầm, đúng
không?”
“…” không nói gì. Cô nhớ
rõ nét chữ, hơn nữa nhìn vài chữ ít ỏi mà đã nhận ra, thật là bất ngờ. “Quan
Nghị”, cô nói to hơn.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu
Lăng?”, cô gái ở cửa hàng không rõ sự tình nên cho rằng anh đã viết gì đó không
thể tha thứ, cầm lại xem, chính là mấy bảng báo giá tình hình hư hỏng, sao cô
lại phản ứng mạnh như vậy?
Quan Nghị, chính là cái
người chí tình chí nghĩa, kẻ si tình bao lần làm cô cảm động, xúc động kia! Cô
vẫn nhớ, hy vọng một ngày có thể gặp được người ấy, không nghĩ rằng, người ấy
đã sớm ở bên cạnh.
“Anh thực sự không nói!”,
cô lên án.
Khi tâm trạng của cô
không tốt, ngồi dán lại bản ghi chép, rõ ràng anh ta biết, vậy mà không nói cho
cô.
Thảo nào, thảo nào lúc ấy
anh ta nói những lời như thế…
Đợi nửa ngày, cuối cùng
anh cũng nói: “…Vậy, cô có muốn đưa nó cho tôi?”
Cô thiếu chút nữa hộc
máu.
“Anh chỉ muốn nói vậy?
Muốn tôi trả lại cho anh?” cô nghiến rang.
“….Nếu cô có thể…” những
thứ này để cho người ta thấy thì thôi đi, còn nhớ rõ tới nỗi nhận ra cả nét
chữ, ai còn có mặt mũi sống tiếp chứ?
“Anh nghĩ hay vậy. Cái
này là tôi bỏ tiền ra mua, nó là của tôi, tôi không trả, anh có thể làm gì?”
Mặc dù, cô vốn đã nghĩ là sẽ trả lại anh, nhưng phản ứng của anh thực sự …
Tâm trạng chờ mong, hưng
phấn đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, anh cư nhiên bình thản mà ném cho cô
mấy chữ này, cô cảm thấy bực bội.
Không trả, không trả,
không trả, cô sẽ không trả, cho anh tức chết!
“…Quên đi!” ngoan ngoãn
mà chấp nhận sự thật.
“Quên đi? Họ Quan kia,
anh lặp lại lần nữa xem?” anh không thể có chút cảm xúc đặc biệt nào sao? Cô
sắp bị vẻ vô cảm của anh chọc tức chết rồi.
Là cô nói là không trả,
anh không thể giành nó đi. Anh không hiểu cô tức cái gì?
“Anh, anh! Quan Nghị, anh
đúng là đồ không có não mà!” ngay cả những người thần kinh thép cũng sẽ bị anh
ta làm đứt mạch máu não! Cô tức giận mà dậm chân, quay người bước đi.
“Lần này…” cô gái ở cửa
hàng nhìn theo bóng dáng cô, lẩm bẩm nói: “Anh lại làm gì chọc tới cô ấy?”
Nhìn vẻ mặt Quan Nghị còn
mù mịt hơn cả cô… “Thôi đi, có hỏi anh cũng như không. Không hy vọng gì vào một
pho tượng mang hình dáng của người!”
“…” không nói gì.
———-
Sáng sớm mở mắt ra, với
tay tắt đồng hồ báo thức, bữa sáng đã được đặt ở vị trí cố định, chưa đầy ba
phút, một khuôn mặt ló vào từ cửa: “Đồng hồ kêu rồi kia, dậy đi, tôi đang pha
nước trái cây, mau rửa mặt chải đầu rồi ra ăn”.
Nhìn bánh mỳ nướng trên
bàn, rồi nhìn đến nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp kia, trong tay còn cầm nửa
quả cam, đầu óc Quan Nghị chợt ngây ngẩn.
Không phải ngày hôm qua
cô… rất tức giận sao?
Một người đang tức giận
với anh thì sẽ không chuẩn bị bữa sáng, còn tươi cười gọi anh rời giường chứ?
Hay là… anh nhầm, cô không hề không vui?
Dường như luôn là thế, dù
cho trước đó cô không vui vẻ nhưng ngay sau đó vẫn mang vẻ mặt tươi cười xuất
hiện trước mặt anh, vẫn thân mật chăm sóc như trước, giống như việc tranh cãi
chưa từng xảy ra, quan tâm đến sức khỏe của anh hơn là cơn giận nho nhỏ kia.
Mặc dù anh luôn không
đuổi kịp suy nghĩ của cô, vĩnh viễn không biết được mình đã phạm phải điều tối
kị nào của đại tiểu thư.
Cho dù anh đã quen với
việc một mình, không biết từ khi nào đã chấp nhận để cô làm bạn, đã quen có cô
bên cạnh, anh phải thừa nhận, cô quả thực là một người bạn tri kỉ.
Từng chút từng chút một,
cô đã bất giác dung nhập vào cuộc sống của anh quá sâu, biết rõ giờ giấc, sở
thích, tính tình của anh, biết anh để chìa khóa ở dưới bồn hoa trước cửa, ngầm
đồng ý cho cô tự do ra vào, đôi lúc còn bỏ đồ cũ đi, thay đồ mới vào trong cái
tủ lạnh của anh.
Cô nấu ăn không thực sự
quá ngon, người nào kén ăn còn có thể khó nuốt, nhưng anh cũng không có yêu cầu
cao đối với việc ăn uống, ăn một vài lần là quen với hương vị thức ăn của cô
nấu; đôi khi về quá muộn, cô sẽ gọi điện cho anh đi đón, sau đó nghỉ ngơi ở nhà
anh một đêm…
Thường xuyên lui tới như
vậy, không tính là quen sơ chứ?
Anh nghĩ, thậm chí còn
tốt hơn cả bạn bè bình thường.
“Mới sáng sớm mà ngây
ngẩn cái gì vậy?” năm ngón tay quơ quơ trước mắt anh. Đợi mãi không thấy anh đi
ra, Lạc Thải Lăng bèn bưng cốc nước trái cây vào trong phòng.
Anh ngẩng đầu. “Ngày hôm
qua cô tức giận cái gì?”
“Hả?” cô cảm thấy hơi bất
ngờ. Biết hỏi rồi sao, trước kia thậm chí anh còn không nghĩ đến việc phải hỏi.
Thế này có nghĩa là anh
cũng có để ở trong lòng sao? Không hề cho rằng cô là nhân vật phụ có hay không
cũng được?
Thật vui mừng.
“Tại sao cô tức giận?”,
không thấy cô trả lời, anh không lấy làm phiền mà hỏi lại lần nữa.
Vì sao tức giận? Ngày hôm
qua sau khi thở phì phì rời đi, cô cũng tự hỏi như vậy.
Bởi vì anh vẫn thờ ơ như
không có chuyện gì khiến cô thấy nhiệt tình của mình thật ngu ngốc? Hay là….
đột nhiên ngộ ra rằng anh không có chút cảm giác nào với cô, chỉ coi cô là một
người bạn đơn giản đến không thể đơn giản hơn… Oh, không, thậm chí thực sự
không được coi là bạn.
Đồng thời cô nhớ tới, nếu
Quan Nghị là chủ nhân của bản ghi chép đó, cũng có nghĩa là trong tim anh có
một cô gái, yêu rất sâu nặng, không thể tự kiềm chế, còn từng khiến cô thấy
thương tiếc, cơ hồ là động lòng.
Đúng vậy, cô động lòng.
Từ lúc chủ nhân bản ghi
chép còn là một người xa lạ chưa từng gặp thì cũng đã thu hút cô. Một khi đã
biết rồi, đồng thời trở thành một chàng trai sờ sờ ngoài đời, tình cảm còn ái
muội khó hiểu thì cô hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, trái tim đắm chìm
khiến cô cũng không thể tự chủ được…
Nhưng mà … đây lại là một
chàng trai đã có người trong lòng, thật đau đầu.
“Quan Nghị, tôi đang hỏi
anh đó”.
“Hả”, há mồm đang muốn ăn
bữa sáng, câu nói của cô làm anh bỏ bánh mỳ nướng xuống, chăm chú lắng nghe.
“Anh ăn đi, không cần
thiết phải nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi…”
Anh gật đầu, bắt đầu ăn
sáng, cho đến khi bánh mỳ nướng với trứng chỉ còn một phần ba, cô mới chần chừ
mở miệng: “Quan Nghị, bây giờ anh có thích ai không … Ý tôi là, anh vẫn yêu cô
ấy sao?”
Động tác cứng đờ, bánh mỳ
nướng đột nhiên mất đi hương vị, anh cố nhai, cố nuốt.
Lạc Thải Lăng cười khổ,
xem ra, vẫn còn rất quan tâm…
“Chuyện này, nếu… tôi nói
là nếu, nếu có ngày có cô gái khác thích anh, anh sẽ suy nghĩ mà chấp nhận
chứ?” dù sao, tình cảm kia cũng đã làm anh thấy cay đắng khôn xiết…
“Nếu?” đột nhiên nhắc tới
điều này, chỉ là đơn thuần là ý nghĩ nhất thời thôi sao? “Nếu là vấn đề giả
định, tôi không thể trả lời”.
“Vậy nếu giả sử là tôi
thì sao?” nín thở mà hỏi.
“…” Anh buông cốc thủy
tinh xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không buồn cười”.
Ai nói đùa với anh ta
chứ, thật muốn lấy cốc đập cho anh ta một phát.
“Suy nghĩ chút đi, chỉ là
giả định thôi mà, Quan Nghị”.
Anh nghiêng đầu nhìn cô,
như đang suy nghĩ về ý nghĩ cố chấp khác thường của cô, truy hỏi rốt cuộc
nguyên nhân là gì. “Cô bị làm sao vậy, Thải Lăng?” Cô thật sự rất quái lạ, làm
anh thấy mơ hồ… nói đúng hơn, anh chưa bao giờ hiểu nổi cô.
Lạc Thải Lăng ỉu xìu hạ
vai “Quên đi, quên đi, coi như là tôi chưa có hỏi.”
Bộ dạng ủ rũ của cô, anh
nhìn, trong lòng có cảm giác là lạ. Cô luôn luôn tự tin rạng ngời, nụ cười rực
rỡ, làm cho tâm trạng người khác cũng cảm thấy tốt hơn…
Cô xoay người đi vài
bước, lại quay đầu. “Tôi mang xe đi bảo dưỡng, lát nữa anh có thể đưa tôi đi
học không?”
Anh vô thức gật đầu. “Cô
học đến mấy giờ?”
“Anh muốn đến đón tôi
sao?”
Anh gật đầu. Không thì cô
về nhà bằng cách nào?
Nhìn nụ cười tươi sáng
của cô, Quan Nghị không hiểu chuyện này có gì mà vui vẻ như vậy.
“Ba giờ, ở cổng trường
nhé”.
Anh lại gật đầu, tỏ vẻ đã
nhớ kĩ.
Lạc Thải Lăng mỉm cười,
cảm thấy mỹ mãn mà bưng nước trái cây lên nhâm nhi.
Tuy rằng bình thường anh
chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, có khi còn không có phản ứng, nhưng cô biết,
những điều cô nói, anh có để ở trong lòng, như vậy là đủ rồi, anh cũng không
phải hoàn toàn không thèm để ý.
Trong lòng cô hiểu rõ
rằng nếu kiên trì muốn đi vào con đường tình cảm này thì tất nhiên là không
công bằng, cô sẽ phải trả giá rất nhiều mà anh lại cảm nhận được quá ít. Uất
ức, chua xót là có thể đoán trước được. Nhưng trên đời này vốn không có gì là
tuyệt đối công bằng, nhất là chuyện tình cảm. Nếu trả giá mười phần mà có thể
đổi lấy một phần hồi đáp của anh, cô tình nguyện thử.
Ba cô, tuy rằng hiếm khi
ở cùng với cô, trong trí nhớ luôn chỉ có một mình cô đối diện với bốn bức tường
lạnh lẽo của phòng ăn, nhưng như vậy không có nghĩa là ông không thương yêu cô,
là do ông quá bận. Việc làm ăn quá lớn, tiếng tăm trên thương trường càng hiển
hách thì thời gian ở bên cạnh con gái lại càng ít đi.
Nhưng cô rất kính yêu người
cha này, ông dùng tác phong tích cực, cứng cỏi trên thương trường giáo giục cô,
làm cho cô hiểu rõ trên đời không có gì gọi là ngồi mát ăn bát vàng, chỉ cần
không trái với đạo đức lương tâm, muốn cái gì nhất định phải tự mình giành lấy,
dù có thành công hay không thì vẫn không hối tiếc.
Vì thế, cô sinh ra trong
môi trường sung sướng nhưng lại kiên cường độc lập, không bị nuông chiều thành
đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, chờ cơm nước dâng đến tận tay.
Chuyện tình cảm cũng vậy,
cô nghĩ nếu ba biết, ông cũng sẽ bảo cô như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...