Nợ Em Một Hạnh Phúc

Nhậm chức đã được một
tháng, cuối tuần, đồng nghiệp trong công ty giúp cô làm một buổi tiệc chào
mừng, không phân biệt ban ngành, tham dự tự do. Người đến không ít, ánh mắt
lướt qua toàn bộ, không thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng không ngoài dự đoán
của cô. Những trường hợp thế này, từ trước đến giờ anh không tham gia. Rượu làm
không khí nóng lên, ăn uống ồn ào, nhảy múa hết mình, tránh trong góc thân
thiết với nhau cũng có… Giữa căn phòng hỗn loạn, cô lại chỉ cảm thấy… hiu
quạnh.

Cô là nhân vật chính của
tối nay, bị mời rượu không ít. Mùi rượu từ ngực và bụng cuộn lên, cô mê man ôm
đầu, rời khỏi pub, tìm điện thoại, mở danh bạ ấn số…

Mười hai giờ đúng.

Tắm rửa xong, đang chuẩn
bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Quan Nghị đưa tay ấn
xuống nghe máy, bên tai truyền đến tiếng lẩm nhẩm yếu ớt, “Anh đã ngủ chưa?”

Anh hơi sửng sốt, bỏ điện
thoại ra nhìn người gọi đến, xác định không nhận lầm giọng nói kia, mới nhíu
mày để lại bên tai.

“Em uống rượu say rồi,
tới đây đón em được không? Em muốn đến chỗ anh”.

Có phải cô gọi nhầm số?
Giọng điệu lúc này có chút quyến rũ như cô gái nhỏ sau khi say, đang nỉ non làm
nũng với người yêu… Cô muốn gọi cho Đỗ Phi Vân sao? Xem ra là đã quá say.

Anh cũng không định phân
rõ phải trái vào lúc này, nói ngay, “Chờ anh, anh đi ngay”.

Anh biết nơi tổ chức tiệc
rượu, thay quần áo, tới chỗ cô bằng tốc độ nhanh nhất.

Cô ngồi xổm trên vỉa hè,
chịu đựng cảm giác nôn mửa khó chịu.

“Thải Lăng?” anh lo lắng
cúi gần xuống.

“Anh tới rồi!” ngẩng mặt
nhìn anh, môi nở nụ cười thỏa mãn như hoa, đem cơ thể mềm nhũn dựa vào người
anh. Dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại, giống như anh là cả thế giới của cô…

“Đi nào, anh đưa em về”
nhận lấy chìa khóa xe từ cô, ôm thắt lưng giúp cô đứng dậy.

“Em muốn đến chỗ anh” cô
mở miệng yêu cầu.

Anh bước từng bước một,
không nói, tiếp tục đi về phía trước.

Không nói gì, tức là đồng
ý. Cô thở dài, hai tay ôm chặt eo anh.

Để cô ngồi ổn định xuống
bên phải ghế lái, thắt dây an toàn, mới đứng vững lại trên đường.

Bầu không khí bên trong
xe im lặng, cô dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt, xem ra có vẻ đã rất mệt.

Anh tắt điều hòa, mở hờ
cửa kính, không khí bên ngoài sẽ khiến cô khá hơn một chút.

Ngoài đường ban đêm rất
yên tĩnh, bọn họ đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ radio, nhè nhẹ vang
lên trong xe, hết bài này đến bài khác.

‘Đối mặt với sự im lặng
chưa từng có của anh

Lại cảm thấy hoang mang
vô cùng

Cuối cùng mở lời nói ra
quyết định

Em muốn quên đi cuộc tình
này

Anh chưa bao giờ thử hiểu
em

Yêu anh còn hơn cả bản
thân mình

Nhưng những cố gắng mà em
đã làm

Anh nhìn thấy nhưng lại
không để tâm đến

Mang trái tim trao cho
anh

Trả nợ tình

Đau khổ đến mấy em vẫn
cam chịu

Nhưng anh lại không động
lòng

Không cảm kích

Một mảnh chân tình theo
gió bay xa

Nhận về đau khổ

Tình vẫn như trước

Một mực yêu anh không thể
dừng lại

Cho dù có quay đầu lại

Vẫn cứ sai lầm

Vẫn yêu anh không muốn
cách rời’

(Ca khúc Từ của Lâm
Hiền)

Tại sao… lại phát bài hát
này?

Anh vừa nghe được, tâm
trạng hơi chấn động, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn sang phía cô, cô im lặng
khác thường, hơi nhíu mày, không thể nhìn ra cảm xúc.

Cô ấy cũng nghe thấy?

Chạy xe đến dưới khu nhà
anh ở, anh giúp cô vào nhà, hỏi “Cần tắm rửa không?”

“Cần” đương nhiên, đưa
tay đòi quần áo.

Sau khi tắm, trên người
cô có cùng một mùi sữa tắm thơm giống anh, mặc quần áo quá cỡ của anh, tẩy lớp
trang điểm, dung nhan thuần khiết dường như không hề thay đổi sau tám năm, ẩn
tình trong đôi mắt vẫn là quyến luyến, nháy mắt, anh cơ hồ như có ảo giác, nghĩ
về những ngày cũ…

Bối rối dời mắt đi, dứt
mình ra khỏi đôi mắt trong vắt như nước kia, không cho phép bản thân càng lún

sâu vào ảo giác.

“Em ngủ trên giường, anh
ngủ ở sô-pha” anh chỉ cái giường, với cuốn tạp chí lật xem, không dám nhìn cô
nữa.

“Anh có thể… lên đây ngủ,
em không ngại” cô nhẹ nhàng nói.

Tạp chí rơi xuống đất.
Tắm xong mà cảm giác say rượu không giảm đi tí nào sao?

Không hiểu được mình đang
khẩn trương cái gì, anh bối rối đến mức nhìn hơi tức cười.

“Em, em ngủ trước đi”.

Dường như cô muốn nói gì,
nhưng lại thôi, cuối cùng gật đầu, bò lên phía bên trái giường.

Thời gian trôi qua bao
lâu, anh không biết, chim đỗ quyên ở đồng hồ treo tường phát ra từng tiếng kêu
báo giờ.

Ba giờ đêm. Một chữ trên
tờ tạp chí cũng chưa lọt vào đầu anh, cô nằm nghiêng người, chăn bông kéo cao
đến tận má, để lại chỗ trống lớn bên phải giường.

Anh di chuyển cơ thể cứng
ngắc, lặng yên không một tiếng động đến chỗ giường trống cô để lại nằm xuống,
tắt đèn ngủ gần trên đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối.

Anh không ngủ được, nhắm
mắt, khứu giác lại trở nên nhạy cảm. Cùng một mùi hương sữa tắm nhưng lại tỏa
ra những mùi thơm khác nhau trên người họ, giao hòa thành hơi thở ái muội giữa
đàn ông và đàn bà.

Hương thơm dịu dàng quanh
quẩn ở cánh mũi, lại nghĩ đến thân hình mềm mại của cô nằm ngay bên cạnh, cơ
thể anh vì cô mà vô thức trở nên căng thẳng.

Mùi hương nữ tính phảng
phất càng thêm rõ ràng, thắt lưng được cánh tay ngọc ôm chặt, anh kinh ngạc,
“Thải Lăng?”

Cô không làm gì khác, chỉ
là đem khuôn mặt dựa sát vào ngực anh.

Cô nhớ tới cuộc đối thoại
vừa tình cờ nghe được từ mấy đồng nghiệp trong công ty…

“Thì ra, Quan Nghị với
giám đốc Lạc, thật sự chỉ là bạn bè mà thôi!”

“Sao cô biết?”

“Chính miệng anh ấy nói
với tôi! Vốn trưa nay anh ấy nhận lời mời ăn cơm cùng tôi còn làm tôi cao hứng
một chút, ai ngờ vừa ăn mì vừa nói với tôi, anh ấy đã có bạn gái rồi!”

“Thật ngu ngốc! Giám đốc
Lạc điều kiện tốt như vậy, những người khác tranh nhau giành lấy, anh ta cư
nhiên lại không cần.”

“Rất nhiều đàn ông muốn
cướp đoạt không có nghĩa là anh ấy cũng động lòng phải không? Anh ấy nói anh ấy
là người rất có nề nếp, trong lòng chỉ có thể có một người, lấp đầy trái tim
rồi thì không thể chứa người khác nữa, cô gái kia đã ở trong lòng anh ấy rất
nhiều năm, cuộc đời này sẽ không hết yêu người ấy. Cho dù điều kiện của giám
đốc Lạc có tốt hơn đi nữa, thì người như thế là không thể đả động được.”

Chỉ có người như thế, là
không bị đả động.

Chết tiệt, rất đúng. Cô
đã tự mình chứng minh, không phải sao?

“Thải Lăng?” nhẹ nhàng
lại gọi một tiếng. Cô ấy đang ngủ sao?

“Gọi Diêu Thiên Tuệ thì
thân thiết ngọt ngào ‘Tuệ’, gọi em thì luôn khách khí ‘Thải Lăng’, rất phân
biệt đối xử!”. Đáp án là, cô không ngủ.

Quan Nghị ngạc nhiên
cười, “Em muốn anh gọi ‘Lăng’?”

“Cũng không khó nghe lắm”
tiếng hừ nhẹ gần như không nghe thấy.

“Anh không biết em lại so
đo cái này”.

Cô hừ một tiếng, bàn tay
nhỏ bé nhẹ nhàng trượt xuống, phủ lên sống lưng cứng ngắc của anh.

“Thải Lăng, em…” anh khàn
giọng, quên mất muốn nói gì… bởi vì bàn tay nhỏ bé đã chui vào bên trong áo
ngủ, phủ lên da thịt ấm nóng, thậm chí… càn quấy đến cực điểm mà hôn mút phần
da thịt cổ anh lộ ra ở cổ áo, hết sức cố ý để lại dấu vết.

Quan Nghị bị cô trêu trọc
toàn thân nóng như lửa, đầu lưỡi lướt trên làn da mẫn cảm ở cổ anh, hôn đến
vành tai, đồng thời ngậm vào.

Chết người! Anh nặng nhọc
thở dốc, dục vọng mãnh liệt càn quét qua cơ thể.

“Tốt nhất em nên dừng lại
ngay lập tức, nếu không…” nếu không anh sẽ không thể cam đoan về hành vi của
mình.

“Nếu không thì sao?” hết
sức khiêu khích , ngửa đầu hôn anh.

Anh quay mặt đi, cự tuyệt
nụ hôn của cô, lẳng lặng nói, “Anh không phải Đỗ Phi Vân.”

Cô liếc nhìn anh kì quái,
“Đâu ai nói anh phải”. Sau đó, kiên quyết hôn chặt.

Nụ hôn của cô, có chút
ngang ngược, không cho phép cự tuyệt mà quấn mút, thì thầm, “Quan Nghị, Quan
Nghị, Quan Nghị… tên ngốc…”

Vậy ra, ngay từ đầu là cô
muốn tìm anh? Không phải gọi nhầm số?

Con ngươi anh nóng lên,
bịt kín môi cô, cuồng nhiệt giống như muốn chiếm đoạt hơi thở, dây dưa cùng cô
hôn sâu.

Không giống như ngày
thường, anh gần như thô lỗ xé bỏ quần áo trên người của cả hai, vội vã đòi hỏi,
chiếm lấy.

“A…” Quá nhanh. Đôi mi
thanh tú của cô nhíu lại, trong chốc lát chưa thể thích ứng anh xâm nhập, cảm
thấy có chút đau.

Anh không thể dừng lại,
ôm chặt lấy cô, hôn cô. Cơ thể cô rất chặt chẽ, rất ấm áp, bao dung anh, khiến
anh trở nên điên cuồng, chỉ có thể xâm nhập hết lần này đén lần khác, cuồng
nhiệt, sau đó cùng cô bùng cháy đến cực hạn.

Trời đã sáng, anh vẫn
không muốn dậy, vô thức ôm sát thân thể mềm mại đang nằm trong ngực.

Lần này… không chỉ ba
lần? Anh nhớ lại.


Đầu ngón tay nhẹ nhàng
mơn trớn trên khuôn mặt cô, xem ra anh đã khiến cô mệt muốn chết. Ngay cả anh
cũng không ngờ, đêm qua anh lại không thể khống chế được, bây giờ khắp người
đau nhức.

Anh nghĩ, tình trạng của
cô chắc cũng không khá hơn chút nào.

Vốn định ôm cô ngủ thêm
một lúc nữa thì cô cũng thức dậy.

Trong lòng đột nhiên
trống rỗng, trong nháy mắt cảm thấy mất mát. Anh mở mắt ra, “Thải Lăng?”

“Em đi trước, tạm biệt!”
mặc lại quần áo của hôm qua, đơn giản nói xong câu đó, thản nhiên xoay người.

Chỉ có vậy?

Đêm qua cô dịu dàng như
nước, dường như theo ánh nắng sớm nay bốc hơi lên, anh mê muội nhìn vẻ mặt đã
trở nên lãnh đạm của cô.

“Em… tối hôm qua…” anh
nói một cách khó khăn.

“A, đúng rồi, tối qua rất
tuyệt, cảm ơn” cô đáp lại tự nhiên, không hề ngượng ngùng.

Trái tim anh đập từng hồi
khó chịu. Biểu hiện của cô rất thoải mái, hoàn toàn giống như người trưởng
thành giải quyết chuyện tình một đêm.

“Không có… ý nghĩa gì
sao?” Kể cả một chút, cũng không có?

Không nghĩ rằng anh sẽ
hỏi vậy, Lạc Thải Lăng ngạc nhiên, cười, “Đương nhiên là có. Làm tình với anh
rất thích, em hiểu rõ anh, cũng quen với sự đụng chạm của anh, vậy nên tìm đến
anh. Mọi người đều đã là người trưởng thành, việc này có gì kì lạ sao?”

“… Không kì lạ” anh đáp
nhỏ, gần như tự nói.

Đây chỉ là một màn nam nữ
hoan ái đơn thuần, những chấp nhất mà anh đặt vào đó, còn hơn cô rất nhiều. Cô
đã… không thèm để ý thứ gì nữa.

Bởi vì bỏ qua những cảm
xúc rối rắm phức tạp, mới có thể cứ thế mà thản nhiên trải qua một đêm vui
sướng.

“Anh không dùng biện pháp
tránh thai” anh nhẹ giọng nói với cô.

“Anh yên tâm, lát nữa em
sẽ ra hiệu thuốc mua thuốc” Có một loại thuốc gọi là ‘tránh thai khẩn cấp’ gì
đó, trong bảy mươi hai giờ sẽ có hiệu lực, đừng nói anh không biết?

Không có bất kì lưu luyến
gì, vạch ra ranh rới rất rõ ràng, không để lại vướng mắc.

Cô thật sự, không còn
giống như lúc trước. Cô hai mươi tám tuổi, đã như một cô gái hiện đại trưởng
thành, tự tin. Giải quyết mọi việc… kể cả với anh, đều dùng tác phong dứt
khoát…

Không có một chút quyến
luyến.

Cô, không bao giờ còn là
một Lạc Thải Lăng luôn ân cần vô hạn, dịu dàng vô cùng với anh như trước nữa.

———-

“Lạc Thải Lăng đã trở
về?”

Vừa thấy mặt, Diêu Thiên
Tuệ vội hỏi ngay.

“Em đã biết?” tin tức
lan truyền thật là nhanh.

“Nhìn biểu hiện của anh,
nếu em không hỏi, anh định không nói cho em biết đúng không?” anh trầm mặc, thể
hiện là cô đã đoán đúng. “Chẳng lẽ anh chưa nói với cô ấy?”

Anh cau mày, nhìn chằm
chằm vào đồ ăn trên bàn, không nói.

“Anh không nói, để em
nói” cô thuộc trường phái hành động, tuy ra ngoài xã hội đã lâu, tuổi cũng đã
lớn hơn, nhưng tính tình hoàn toàn không thay đổi.

“Đây là chuyện của anh
và cô ấy, Tuệ, em đừng nhúng tay vào”. Anh ngẩng đầu, nét mặt kiên định.

“Nếu em đoán không sai,
anh căn bản là không định nói gì, đúng vậy không?”

“Không có gì để nói.”

“Cái gì gọi là không có
gì để nói? Tám năm trước rõ ràng anh đã muốn cứu vãn mọi chuyện, cũng rõ ràng
luôn chờ cô ấy trở về, không nói cho cô ấy, làm sao cô ấy biết? Trong lòng cô
ấy sẽ chửi mắng anh là kẻ vô tình vô nghĩa.”

“Vậy thì phải làm thế
nào? Có lẽ hiện tại, cô ấy đã có những lựa chọn khác, người vẫn giữ lấy tình
cảm này, không vượt qua được là anh, không nên kéo cả cô ấy xuống nước.”

“Nếu anh cứ ôm chặt ý
nghĩ đó, thì anh cứ ở đấy mà đợi cô ấy mãi!” cô sắp bị anh làm cho phát điên.

“Đây là anh nợ cô ấy.”

Chỉ một câu đơn giản,
Diêu Thiên Tuệ bỗng nhiên hiểu rõ.

Anh chờ, không có nghĩa
là hy vọng đợi được cô ấy, chỉ đơn thuần là ‘chờ’ mà thôi, giữ lấy tình cảm với
cô ấy, mà đợi chờ không mục đích.

“Quan, em thật sự không
biết phải nói với anh như thế nào…”

Từ trong hốt hoảng hoàn
hồn lại, anh nở nụ cười khổ.

Tuần đầu tiên Thải Lăng
về nước, buổi trưa anh và Diêu Thiên Tuệ hẹn nhau dùng bữa, anh lập tức bị chất
vấn.

Thật ra anh biết mình
không bình tĩnh đến vậy, bằng không, khi cô vừa về nước, tâm trạng sẽ không hỗn
loạn, ngay cả bữa trưa cũng không muốn đụng vào.

Đừng nói không nghĩ đến
gặp cô sẽ có kết quả gì, cho dù có nghĩ tới, một đêm tốt đẹp kia, đã đủ để an
ủi tám năm chờ đợi của anh.


Anh đã thử muốn nói,
nhưng dáng vẻ thản nhiên hờ hững, sự cởi mở phóng khoáng của cô làm anh thật sự
nói không nên lời, không thể lấy tám năm tương tư, ép buộc cô đáp lại.

Vì vậy, anh lại lui về
một góc, lặng lẽ không nói, lặng lẽ chờ đợi. Mọi thứ, không có gì khác biệt.

Anh không thể nói với
Thiên Tuệ, cái cảm giác này, kì thực rất chua xót, rất đau khổ.

Sau hôm ấy, cô ngẫu nhiên
vẫn tới chỗ anh ngủ lại, không thường xuyên, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay,
đúng là chỉ tình cờ nhớ tới.

Anh cực không thích loại
cảm giác này, làm tình nhưng lại không yêu, giống như tình một đêm trai gái đầy
rẫy ngoài kia, sáng hôm sau lại trở về với quỹ đạo của cuộc sống thường nhật.

Bắt đầu từ lúc nào mà bọn
họ trở thành bạn tình chỉ có thể tìm nhau phát tiết dục vọng, không thể thổ lộ
tình cảm?

Cho dù thế này đều là
hình thái sinh hoạt phổ biến của trai gái đương thời, nhưng đây không phải điều
anh muốn. Anh cũng không ngờ rằng mối quan hệ của bọn họ trở nên lạnh lùng như vậy,
thân thể nồng nhiệt kết hợp, tâm hồn lại giá lạnh cách xa, điều này làm ngực
anh… đau buốt từng cơn.

Mặt bàn bị ai đó nhẹ gõ
vài cái, anh lấy lại tinh thần, theo ngón tay nhỏ nhắn nhìn dần lên, không biết
Lạc Thải Lăng đã đến trước mặt anh từ lúc nào.

“Đang nghĩ gì vậy? Em gọi
cũng không nghe thấy.”

Tầm mắt di chuyển theo
động tác của cô, cô kiễng chân, ngồi nửa mông lên phía trước bàn, váy bó lấy
đùi ngọc cùng đôi chân thon dài cân xứng, có thể nhìn thấy cảnh xuân mơ hồ dưới
váy. Hành động này với đàn ông có nghĩa là một ám hiệu gần như khiêu khích.

Anh vẫn… quen với việc cô
ôm lấy eo anh, đem thân hình mềm mại rúc vào trong lòng anh, điệu bộ hồn nhiên
làm nũng, không thích ứng được với việc cô quá mức lõi đời quyến rũ lẳng lơ.

Anh lướt mắt qua, không muốn
lưu luyến thêm trong cảnh xuân gợi cảm ấy, không để ý đến vẻ mặt của cô đã hơi
cứng đờ.

“Em vừa nói gì? Anh không
nghe rõ.”

“Em nói…” nghiêng người
về phía anh, ghé vào tai anh nói nhỏ, “Đêm nay em đến tìm anh”.

Không ngờ tới cô sẽ nói
những lời này ở nơi đông người, anh nhìn khắp xung quanh theo phản xạ. Toàn bộ
văn phòng trống không, mọi người đều đã đi ăn trưa, chả trách cô không lo sợ.

Cô đến tìm anh, cũng chỉ
có một chuyện để làm, không giống như trước kia, cho dù không làm gì, chỉ ôm
nhau ngủ cũng cảm thấy tim ấm áp…

Lồng ngực chua xót, anh
nhẹ giọng từ chối, “Anh có việc”.

“Vậy à!” cô nhún nhún
vai, không hề gì rời khỏi mặt bàn, “Được rồi, em tìm người khác”.

Trái tim lại một hồi đau
nhức, anh quay lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

“Thải Lăng!” anh gọi cô.

“Còn có việc gì?”

“Sau mười giờ, được
không?” anh không thể khống chế mà nói ra những lời này.

“Ok!” cô trả lời, cười
yếu ớt rời đi.

Vì sao… lại trở thành như
vậy? Anh chống tay lên trán, nhắm mắt lại.

Rất mệt mỏi, rất đau xót,
nhưng anh lại không có cách nào kiểm soát tất cả những chuyện này.

———-

Một hồi tình ái vui vẻ
cuồng nhiệt qua đi, anh thở dốc, đem mặt chôn vào bộ ngực sữa non mềm, dư vị
sau hoan ái vẫn còn khuấy động.

Anh vẫn ở trong cô, không
vội vã rút ra, cô vòng tay ôm anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh.

Giây phút anh lưu luyến
nhất khi lên giường với cô là vào lúc này. Cô dịu dàng ôm anh, hôn anh, không
phải vì ham muốn thể xác, mà là sự thân mật hết sức tự nhiên. Cũng chỉ có giờ
khắc này, anh mới có thể mơ hồ cảm nhận được một chút dấu vết của quá khứ.

Đầu vai tê dại, cô lại
đang nghịch ngợm cắn cắn lung tung. Chỉ có điểm ấy, cô vẫn không thay đổi, rất
thích hôn cổ anh, đồng thời, tạo thành nhiều vết hồng, vô số lần anh đã nghi
ngờ là do cô cố ý.

Chỉ cần đêm trước bọn họ
ở cùng với nhau, hôm sau ai nhìn thấy anh cũng sẽ không cần hoài nghi anh đã
làm gì, những vết tích của cuộc làm tình, muốn che cũng không che được.

Ngược lại, anh rất chú ý,
không lưu lại dấu vết gì trên người cô, sợ danh dự của cô bị tổn hại, sợ cô
không thể nói rõ với người đàn ông khác, sợ… gây phiền nhiễu cho cô.

Cô lại hôn cổ anh, anh
cũng không ngăn cản, dù sao thì đây cũng không phải một, hai lần, thôi thì cứ
chiều theo ý cô, cô vui vẻ là tốt rồi.

“Thải Lăng, em có nghĩ
đến… chuyện kết hôn hay không?”. Anh, cô, còn có Đỗ Phi Vân, không thể cứ tiếp
tục như thế này, cô hẳn là hiểu rõ.

Nếu bây giờ cô yêu Đỗ Phi
Vân thì bọn họ không nên tiếp tục dây dưa thân thể, không nên khiến cô cùng lúc
qua lại với hai người đàn ông, đối với ai cũng không toàn tâm toàn ý. Lại nếu,
cô đối với anh còn chút lưu luyến, như vậy, có hay không một ít khả năng cô sẽ
gả cho anh?

Loại quan hệ này, anh
thật sự không muốn cứ tiếp tục.

Lạc Thải Lăng dừng động
tác, “Kết hôn? Anh nói em và anh?”

“Ừ. Em nghĩ sao?”

“Này, đừng tưởng rằng em
không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Lại là mấy luận điệu chịu trách nhiệm cũ
rích, anh cũng không phải là người đàn ông duy nhất của em, muốn chịu trách
nhiệm còn chưa tới lượt anh, bỏ bớt cái tinh thần trách nhiệm nặng nề đó đi”.
Cô còn không hiểu rõ anh sao? Tám năm trước anh vì ý thức trách nhiệm mà qua
lại với cô, cuối cùng cô trở thành trò cười, bị nói là “lấy sự áy náy để trói
chặt đàn ông”, nếu cô ngã hai lần cùng một chỗ, thì còn ngu ngốc hơn cả anh.

“… Anh hiểu rồi” anh che
giấu ánh mắt, xoay người rút ra.

Có phải… cô đã quá nặng
lời? Anh cứng ngắc rời khỏi, cô cảm nhận được.

“Quan Nghị…” cô khẽ gọi,
nằm sát lại phía sau anh, mang theo một chút day dứt mà chủ động hôn anh, lòng
bàn tay theo bờ vai anh nhẹ vuốt xuống, đụng chạm cơ thể trần trụi của anh.

Anh quay đầu lại, “Em
muốn một lần nữa?”

“Ừm, có thể chứ?”

“Được” cô muốn, anh đáp
ứng. Cũng chỉ có thể như vậy…

Giấu đi đau xót trong
lòng, anh xoay người đè lên cô, lại nhen lên lửa tình. Như muốn bù đắp cái gì,
cô đáp lại rất nhiệt tình, hai thân thể kết hợp không còn khoảng cách, cộng
hưởng, ở bất kì thời điểm nào đều muốn khắc sâu cảm nhận. Tâm hồn lại… xa không
thể chạm tới.

———-

Bốp!

Đau đớn theo xương gò má
lan ra, trong nháy mắt tầm nhìn mờ mịt, đến khi bên tai truyền đến tiếng hét

kéo dài của Diêu Thiên Tuệ, anh mới phát hiện mình ngã ngồi trên mặt đất.

Thế này… là sao?

Miệng nếm được chút máu
tanh, anh chậm chạp ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt vô cùng giận dữ.

“Đỗ Phi Vân, anh dựa vào
cái gì mà đánh anh ấy?”

“Nắm đấm này, là tôi
đánh thay Thải Lăng, để anh vĩnh viễn nhớ kĩ, những tổn thương mà anh gây
cho cô ấy còn đau đớn hơn một đấm này trăm nghìn lần” nói xong
câu đó, Đỗ Phi Vân xoay người bước đi.

Thải… Lăng? Cái tên này
khiến anh ngay lập tức lấy lại được ý thức.

“Đợi đã” anh vội vàng
ngồi dậy, “Thải Lăng cô ấy… có khỏe không?”

Sau hôm đó, cô không
xuất hiện trước mặt anh nữa. Chẳng lẽ, sự thật đúng như cô nói trước khi rời
đi, sẽ không dây dưa gì với anh nữa?

“Anh dựa vào cái gì để
hỏi?” Đỗ Phi Vân quay nửa người lại, vẻ mặt giễu cợt.

“Một người đàn ông phụ
lòng cô ấy, hiểu lầm cô ấy thì dựa vào đâu mà hỏi? Họ Quan kia, tốt nhất anh
nên nhớ kĩ, lúc trước là chính anh tự tước bỏ tư cách được bảo vệ cô ấy, sau
này cho dù có người khác thay thế, cho dù anh có hối hận muộn màng, cũng không
có quyền tranh giành!”

“Đỗ Phi Vân, anh đứng
lại!” anh chưa kịp phản ứng, Diêu Thiên Tuệ đã tức giận gọi anh ta lại.

“Anh đã lấy lại công
bằng mà anh muốn, vậy còn em thì sao? Anh không có lời giải thích nào cho em
sao?”

Đỗ Phi Vân im lặng, “Xin
em tin anh, anh thật sự đã cố thử, nhưng xin lỗi, anh vẫn không thể yêu em.
Chuyện này không liên quan gì đến Thải Lăng, là anh nợ em, em có hận, xin em
chỉ hận anh thôi, đừng gây khó dễ cho cô ấy.”.

Diêu Thiên Tuệ
khóc, bởi vì anh chưa bao giờ có ý định bảo vệ cô như vậy.

Những lời này, văng vẳng
bên tai. Anh hối hận không kịp, quả thực Đỗ Phi Vân đã đoán đúng.

Lúc ấy anh không thể bỏ
mặc Diêu Thiên Tuệ khi tâm trạng cô đang rất cực đoan và suy sụp, đợi đến khi
cảm xúc dần hồi phục, rốt cuộc mới có thể ngồi xuống nói hết mọi chuyện, tâm tư
lắng xuống, anh chưa bao giờ hiểu rõ như lúc này.

Tình yêu say đắm trước
đây, thực sự đã qua rồi. Đã từng trả giá quá nhiều, thấy cô đau đớn tuyệt vọng,
anh không thể thờ ơ. Nhưng tình yêu bị chia cách, cũng đã một thời gian dài,
cảm giác một khi đã phải nhạt, cũng không thể tìm lại tình cảm đã ôm ấp của
ngày xưa.

Khi Thải Lăng xoay người
rời đi, cảm giác như bị rút cạn, trống rỗng, anh mới nhận ra đó là tình yêu.
Chưa được bao lâu, cô đã ở sâu trong lòng anh như vậy, mà anh lại chưa từng
nhận thấy.

Về phần Thiên Tuệ, kì
thực không khó lí giải. Cô giống như người bị rơi xuống nước, lúc ấy anh lại là
khúc gỗ trôi duy nhất, cô bám víu vào là chuyện thường tình, cô gần như bất
lực, cần một chút an ủi cùng bảo vệ, cho nên khi đó, anh không thể bỏ đi.

Nhưng bọn họ không thể
nào ở cùng một chỗ, cô không thương anh, anh cũng không yêu cô, điểm này cả hai
người đều rất rõ ràng.

Như Đỗ Phi Vân đã nói,
anh ta đã thử yêu Thiên Tuệ, nhưng không thể làm được, việc này có thể trách Đỗ
Phi Vân sao? Trách Thải Lăng sao? Chỉ có điều Thải Lăng so với Thiên Tuệ có
chút khác biệt, cô ấy thành công đi vào trong lòng Đỗ Phi Vân, còn Tuệ thì
không, làm sao trách được ai?

Biết rõ, bình thường trở
lại, Tuệ có thể khôi phục bình tĩnh như trước, chỉ có anh, rốt cuộc không thể
quay về.

Đã quen với bóng dáng có
thể xuất hiện trong mỗi ngóc ngách nhà anh bất cứ lúc nào, mỗi ngày anh đều chờ
mong, để rồi lại thất vọng. Trong chuyện tình cảm, anh rất vụng về, luôn luôn
là cô chủ động. Cô đi rồi, trong lòng đã hết hy vọng đối với anh. Anh bối rối
không biết phải làm thế nào để lấy lại được niềm tin nơi cô, làm thế nào để
khiến cô hiểu được, anh thật sự… rất quan tâm đến cô.

Anh hiểu rõ hơn bất cứ
ai khác, anh đối với cô, quá mức thua thiệt, một lần lại một lần bỏ qua cảm
giác của cô, nghĩ rằng cuối cùng cô vẫn bao dung, nghĩ rằng trong tương lai sẽ
có nhiều cơ hội để bù đắp lại, vì thế luôn làm cho cô khóc, làm cô thương tổn,
anh khiến cô chịu nhiều uất ức như vậy, để đến cuối cùng khi cô đã quá mệt mỏi,
buông xuôi những cố gắng với anh, anh lại không có mặt mũi nào mà đi níu kéo.

Đỗ Phi Vân nói đúng,
đúng là anh hối hận đã quá muộn.

Bịch! Một cái xoay người,
đụng vào góc bàn, bừng tỉnh. Vỗ vỗ bên gò má đau nhức, nhất thời còn không phân
biệt được đâu là thật đâu là ảo.

Đến khi khuỷu tay chạm
vào da thịt trần trụi của người nằm bên cạnh, anh mới nhớ, hôm nay Thải Lăng ở
lại đây qua đêm.

Bật đèn ngủ, hơi nâng
người dậy, chăm chú ngắm nhìn cô sau cơn hoan ái, nét mặt mệt mỏi đang ngủ.

Cô ở trên giường anh, anh
có thể dùng đủ mọi cách ôm cô, lấy thân thể yêu cô, nhưng lại mơ hồ không chạm
đến được trái tim cô. Rốt cuộc cô yêu Đỗ Phi Vân nhiều hơn hay quyến luyến anh
nhiều hơn? Anh không rõ nữa, mỗi khi chiếm giữ lấy cô, vui sướng càng mãnh
liệt, lòng càng đau.

Tâm tình của cô lúc trước
cũng giống như vậy sao? Cứ mãi đuổi theo một trái tim không thể chạm đến, mỏi
mệt mà lo lắng không yên…

“Đừng…” tiếng nỉ non từ
môi cô thoát ra, anh nghe không rõ, nghiêng người cố nghe những âm thanh nhỏ
xíu.

“… Không… Đừng đi… không
phải cố ý… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Cô mơ thấy gì? Mày nhíu
chặt, biểu hiện vô cùng kích động, thống khổ, giống như con thú nhỏ gào thét
khi gặp nguy hiểm.

“Thải Lăng? Thải Lăng?”

“… Ở lại… không muốn mất…
Không tốt, là không tốt… muốn… Thật sự… Rất muốn… Yêu…”

Ai? Người mà cô muốn yêu,
là ai?

Quan Nghị biết rõ, người
cô đang nhắc đến, không phải anh, cũng không phải Đỗ Phi Vân.

Là ai, khiến cô yêu như
vậy, đau như vậy, lại giãy giụa như vậy?

Mồ hôi ướt hai gò má non
mềm, nét mặt cô rất đau khổ, ngay cả trong lúc ngủ mơ vẫn rơi lệ, anh đau lòng
đem cô kéo vào trong lòng, “Không sao, không sao, còn có anh ở đây. Thải Lăng,
đừng khóc…”

Từng chút một, bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve cô, cảm nhận được sự thương tiếc từ anh, cô dần dần bình tĩnh
lại, ngừng khóc, dịu dàng nhìn anh, đối diện với ánh mắt ấm áp của anh…

“Em yêu anh” vươn tay ôm
cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, an tâm nhắm mắt lại, lúc này, trong mơ không hề
có nước mắt.

Anh ngẩn người tại chỗ.

Cô nói, cô yêu anh.

Nhưng, cô biết rõ anh là
ai sao? Ý thức của cô, đủ tỉnh táo để phân biệt hiện thực và trong mơ?

Biết bao đau lòng cùng
chua xót vì câu nói này, nhưng anh vẫn tình nguyện chờ đợi cả đời. Anh nhắm mắt
lại, ôm chặt lấy cô, cuối cùng không quan tâm đến đối tượng mà cô nói là ai
nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận