Một khi tình cảm xác định, tất cả mọi chuyện cũng trở thành điều đương nhiên hơn nữa còn là tự nhiên phải thế.
Bọn họ ở chung càng thêm hòa hợp, càng thêm ngọt ngào, bất luận đi tới đâu, anh cũng sẽ nắm tay cô thật chặt, thời điểm không có người, nụ hôn của anh càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng lửa nóng, cô quen thuộc hơi thở của anh, tất cả thuộc về anh, đối với chuyện thân mật giữa hai người khác giới dần dần chuyển từ sợ hãi thành mong đợi.
Thậm chí cô còn mong đợi anh không quân tử như vậy, có thể ôm lấy cổ cô, sau đó. . . . . .
A a a, cô lúc nào thì hư vậy rồi, trong đầu luôn nghĩ tới nghĩ tới mấy thứ này, như vậy không được đâu! Cúi đầu vùi vào trong nước mát, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút.
"Sao vậy?" Một bàn tay to vớt cô từ trong nước biển lên, "Em còn chưa học được cách lấy hơi, lặn trong nước như thế không thoải mái đâu."
Hôm nay cô vẫn quấn chặt lấy anh học bơi lội, thành thật mà nói, anh đối với chuyện này không ôm bất cứ hi vọng gì, bởi vì anh phát hiện, trong hằng hà sa số những việc La Mỹ Vi tiểu thư không am hiểu, có đồng chí bơi lội.
Ở Maldives nhiều ngày như vậy, ngày ngày anh đều dạy cô, nhưng sau ba tuần anh không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, có thể trình độ sư phạm của anh quá thấp, cho nên cô đến tận hôm nay vẫn chưa học được, ngay cả nổi đơn giản nhất cũng không học nổi. Anh đối với sự nghiệp bơi lội của cô hoàn toàn hết hi vọng rồi, nhưng mà người nào đó vẫn hưng phấn bừng bừng, thất bại liên tiếp cũng không nản chí, hôm nay lại tiếp tục lên đường.
Nhưng càng ngày anh càng sâu sắc hiểu được, dạy cô học bơi, trở thành một chuyện đối với hai người mà nói đúng là cực kì khó khăn. Đồ bơi kiệm vải trong nước biển ôm ôm ấp ấp, tứ chi tiếp xúc, sau đó, sẽ biến thành một hồi nóng bỏng hôn môi, âu yếm, vuốt ve, không lần nào chệch cả.
Ánh mắt họ đối diện nhau ngày cảnh phát ra lửa nóng, thời gian hai người ôm hôn càng dài hơn, hiện tại lực kháng cự của anh với cô càng ngày càng thấp tệ hại, anh đối với năng lực tự chủ của mình hoàn toàn mất đi lòng tin rồi, nhưng mà vẫn phải dạy.
Hôm nay thật vui là sau vô số lần anh chỉ bảo, cô rốt cuộc có thể miễn cưỡng có thể bơi được một quãng, nhưng lại chọc cho anh bật cười, bởi vì tư thế của cô, thật sự quá hài hước rồi.
Mặc dù không có một chút kỹ thuật nào cả, nhưng cuối cùng cũng thấy tiến bộ rực rỡ rồi, về phần lấy hơi, động tác này quả là có độ khó cao dọa người với cô, còn chưa nói tới hi vọng thành công, cho nên mới nhìn thấy cô đột nhiên đem thân thể chìm trong biển nước, anh bị dọa giật cả mình.
Mỹ Vi vừa nhấc con mắt đã nhìn thấy lồng ngực trần trụi của anh, từng khối từng khối bắp thịt rắn chắc phân bố đều đặn, từng giọt nước đọng lại trên đó, ánh mặt trời chiếu tới, dâng lên ánh sáng trong suốt, thì ra xinh đẹp có thể thay cơm không chỉ dùng miêu tả phụ nữ thôi đâu. Giờ phút này, Thạch Quân Nghị, để cho cô có một loại cảm giác đói khát điên cuồng, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy đôi môi khô khốc, thật muốn nhào tới đem những giọt nước đang chảy kia, từng chút liếm sạch sẽ, hơn nữa cô còn chậm rãi liếm………A, còn tiếp tục nghĩ tới nữa, máu mũi cô lập tức phun ra đó!
Được rồi, cô thừa nhận, hiện tại mỗi buổi tối nằm ngủ trong ngực anh, cô phát hiện đã là chuyện cực kì khó khăn. Mĩ Vi cô từ nhỏ tới giờ, đều thuộc dạng gối đầu chưa quá ba giây liền đi gặp Chu Công đánh cờ, nhưng tối hôm qua nằm ở đó, cả một giờ đồng hồ cũng không ngủ được, chỉ có thể ngây ngốc ngắm khuôn mặt đang say giấc nồng của anh, sau đó……….Cô hôn trộm anh đó.
Cô giống như càng ngày càng sắc, càng ngày càng đói khát rồi, như vậy thật không tốt đâu! Cô phải tỉnh táo lại, nếu không chưa tới một giây nữa, sẽ bổ nhào vào người anh, áp đảo, sau đó ăn sạch sành sanh đó.
Đúng, tỉnh táo một chút!
Cô đẩy anh ra, thân thể ra sức nhào về phía trước, muốn bơi cách xa một chút, hi vọng nước biển mát lạnh có thể giúp cô thanh tỉnh, nhưng chưa bơi được xa, cô lập tức cứng người, bất động.
"Sao thể?" Vẫn cẩn thận canh chừng nhất cử nhất động của cô, Thạch Quân Nghị lập tức chú ý tới cô có gì đó không ổn, vội vàng mở miệng hỏi, chỉ thấy tay chân cô quơ loạn khắp nơi, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.
"Có phải bị chuột rút rồi không?" Đó là tình huống trong nước dễ xảy ra nhất, cũng là nguy hiểm nhất, nghĩ tới khả năng này, anh lập tức bơi về hướng cô.
"Anh đừng qua đây . . . . ." Cô lớn tiếng ngăn cản anh, tay vẫn tiếp tục múa loạn trong nước.
"Mỹ Vi, em làm sao vậy? Nói cho anh." Thấy cô có thể nói chuyện bình thường, xem ra không phải bị chuột rút, anh dừng cách cô một đoạn ngắn, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
"Em. . . . . ."
Đáng chết! Đi nơi nào, đi nơi nào? Cô liều chết tìm kiếm.
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể nói."
"Em. . . . . ." Vẫn tìm không thấy, cô ấp a ấp úng do dự một hồi lâu, sau đó rốt cuộc mở miệng: "Em không tìm được đồ bơi."
Anh là người cực kì thông minh, lập tức hiểu trạng huống của cô, đồ bơi của cô chắc hẳn trong lúc cô bơi lung tung bị rớt rồi, bây giờ cô là……….toàn thân trần trụi!
Lập tức ngừng ngay mơ màng không nên kia, mặc dù anh biết rất rõ mình không có bao nhiêu tự chủ có thể dùng.
Anh hít một hơi thật sâu, dịu dàng an ủi cô: "Anh tới tìm giúp em, không cần hoảng, nơi này không có người khác. . . . . ."
"Người khác?" Mỹ Vi sợ tới mức lập tức bơi về phía anh, lao thẳng vào ngực anh, ôm chặt không chịu buông, "Em sẽ không bị thấy chứ? Làm ơn, ngàn lần, vạn lần không thể được."
Anh hung hăng hít một hơi, bộ ngực sữa non mềm, no đủ, hiện tại đang không chút che giấu không ngừng cọ xát trên ngực anh, loại kích thích này, thật đúng là không phải chuyện đùa.
"Em không nên lộn xộn."
"Anh mau giúp em tìm đồ bơi đi." Hai chân cô quấn chặt lấy hông anh, dán chặt lấy anh, chỉ sợ người khác nhìn thấy nửa thân thể trần trụi của mình.
"Mỹ Vi, bình tĩnh một chút, không có người khác."
"A. . . . . . Đó. . . . . ." Cuối cùng cô cũng có thể từ trong bối rối bình tĩnh lại, sau đó cảm thấy anh. . . . . . Cùng mình . . . . . ."A, thật xin lỗi!"
Thật mất thể diện!
Cô vội vã từ trên thắt lưng anh tụt xuống, nhưng động tác ở trong nước không được linh hoạt, trên thực tế chẳng khác nào cô ở trên thân thể của anh, từng điểm cọ xát qua.
Đáng chết! Chỉ cần là đàn ông, sao có thể chịu được loại đau đớn cùng ngọt ngào này chứ.
Anh tức khắc cầm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu chặn lấy môi cô.
Những ngày này, cô dần dần quen với nụ hôn của anh, cũng yêu chết nụ hôn của anh, đôi môi lập tức phối hợp mở ra nghênh đón, mặc anh thăm dò, bất kể là dịu dàng, là cuồng dã, chỉ cần là Thạch Quân Nghị mang tới, đều có thể.
Anh ôm chặt cô, đầu lưỡi nặng nề ma sát cô, đem tất cả những ấm áp hút lấy, tất cả bí ẩn vội vàng mút qua, ở trong miệng cô, anh nếm đến vị ngọt, cũng đem của chính mình mớm đến môi cô, nhìn cô ngoan ngoãn nuốt xuống.
Đôi môi, khuôn mặt, cằm, một đường đi xuống, liếm qua cổ, gáy trắng tinh của cô, khẽ cắn động mạch đang gấp gáp nhảy lên. Cô ở trên người anh giãy dụa, nóng cháy, mỗi bộ phận trên cơ thể khát cầu yêu thương của đôi môi anh, cô thật muốn anh hôn môi cô không cần buông ra, nhưng mà bộ ngực của cô sưng đau khó chịu, muốn được anh hôn.
"Thạch Quân Nghị. . . . . . Ưm. . . . . . Thạch Quân Nghị. . . . . ." Một cỗ nhiệt lẻn vào thân thể của cô, đánh thẳng tới, để cho cô khó chịu tới cực điểm, rồi lại trống rỗng không biết làm sao, chỉ có thể vô lực xụi lơ trong ngực anh, cọ cọ vào anh, gọi anh.
“Ừm, ngoan, không nên gấp.” Anh an ủi cô, bị dáng vẻ gấp gáp của cô chọc cười.
"A. . . . . . Em. . . . . ." cô khó chịu sắp khóc lên, bụng vừa chua xót vừa mềm mại, dường như cần thứ gì đó, nhưng cô không biết, chỉ có thể kéo tay anh tới bộ ngực mình, nơi đó sưng đau, muốn được anh vuốt ve.
Xúc cảm tuyệt mỹ truyền tới lòng bàn tay, khiến cho cằm dưới của anh dán chặt hơn, dục vọng phía dưới sung mãn khiến anh nổi điên, để cho anh có kích thích muốn ôm chặt cô, tách ra chân cô xông thẳng vào, nhưng là……….. không được, nơi này không được.
Bọn họ đang ở trong nước biển, mặc dù đây là biệt thự tư nhân, bãi biển riêng, nhưng dù sao vẫn là bán công khai, hơn nữa, anh không hi vọng, lần đầu tiên của cô lại ở trong nước biển, như vậy cô sẽ không thoải mái.
Anh ôm chặt thắt lưng cô, sau đó bơi vào bờ, ban công của nhà họ thẳng hướng hải vực này, may là rất gần, ôm cô ra khỏi nước, chân của cô quấn quanh hông anh, toàn bộ thân thể dính sát vào trên người anh, anh cứ như vậy ôm cô leo lên cầu thang.
Đáng chết, thật là muốn chết! Mỗi một bước đi, mềm mại của cô cọ xát dục vọng nóng rực của anh, làm cho anh căng thẳng, đau đớn, loại này vừa sung sướng lại thống khổ, hành hạ, thật đúng là bức người nổi điên mà. Còn chưa nói vật nhỏ nhiệt tình trên người anh, không chút an phận giãy tới giãy lui, nếu không phải anh có siêu cường tự chủ, nếu không phải anh muốn đạt được lần đầu tiên của bọn họ thật hoàn mỹ, anh thật sự muốn cứ như vậy đè cô xuống đất, trực tiếp làm!
Trăm cay nghìn đắng, rốt cuộc đã đi tới phòng ngủ, cũng không có thời gian gột sạch nước biển trên người, anh một phen buông ra cô ném tới giường lớn mềm mại, vội vàng áp lên ăn tươi nuốt sống đôi môi ngọt ngào đang khẽ rên rỉ kia.
Nụ hôn này ẩm ướt thật lâu, khác biệt với bất kì nụ hôn nào trước kia, bởi vì bọn họ biết nụ hôn này sẽ mang bọn họ đi về phương nào.
Bàn tay nóng bỏng, bá đạo, to khỏe lưu luyến trên thân thể cô, cô đã sớm hỗn loạn, lý trí hoàn toàn biến mất, tất cả tri giác đều đầu hàng trước đôi môi anh, nằm trọn trong bàn tay anh.
No đủ, đẫy đà, bị nặng nề nắm chặt, hôn, bú.
Bàn tay của anh một đường đi xuống, mơn trớn thắt lưng tinh tế, chạm tới dây buộc quần nhỏ, kéo xuống dưới, rất nhanh, trên người cô vật che đậy cuối cùng cũng bị rút đi, cả người trần trụi nằm trên ga trải giường trắng tinh.
Da thịt trắng như tuyết, óng ánh trong suốt. Cô nằm ở nơi đó, tóc dài xõa bên gối, đen nhánh, ướt át, đôi tuyết lê mượt mà, thắt lưng nhỏ nhắn, tinh tế, đẹp tới mức làm con ngươi người ta đau nhói. Anh cởi sạch quần bơi của mình, cúi người tới đây.
"Sợ sao?" Anh dịu dàng thủ thỉ bên tai cô.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cô đã sớm không sợ, chỉ cần là anh, như thế nào cũng tốt. Cô khát vọng nằm trong ngực anh, thích được anh hôn, âu yếm, vuốt ve, làm chuyện cực kì thân mật với anh.
"Bảo bối ngoan." Anh nhỏ giọng than thở, nhẹ nhàng hôn lên trán, mũi, môi, cằm, mang theo dịu dàng say mê chết người, tiếp tục hôn lên bộ ngực sữa của cô.
"Ưm. . . . . ." Cô khẽ rên lên, non nớt, nho nhỏ, ngọt ngào, mềm mại, không tự chủ ưỡn thân, đem chính mình nhập sâu vào trong môi anh, mặc anh bú, mút.
Dịu dàng biến thành một loại hành hạ, Thạch Quân Nghị quả thật muốn nổi giận, làn da của cô mịn màng như da trẻ con, liếm láp một chút, cô đều mẫn cảm, run rẩy, khiến miệng anh yêu thương không thôi, ở trên thân thể trắng như tuyết của cô lưu lại dấu đỏ nhàn nhạt.
Anh vì hạt nhỏ mềm mại, như châu như ngọc kia mê muội đắm chìm, thay phiên bú mút, cưng chiều, thỉnh thoảng nặng nề cắn, rước lấy tiếng kháng nghị ngọt ngào, yêu kiều. Của cô từ miệng anh đứng thẳng lên, cứng rắn như viên đá, đầy đặn, ướt át.
"A. . . . . ." Cô trằn trọc rên rỉ, cảm thấy trong cơ thể có một cỗ sóng nhiệt thẳng trào ra, bụng mềm mại cấp tốc căng thẳng, phập phồng, cô nóng quá, khó chịu quá…..
Anh nặng nề đè trên người cô, dùng đôi môi mình, bàn tay mình, từng chút thăm dò thân thể của cô, hướng dẫn cô. Làn da đen bóng cùng với trắng tuyết của cô mãnh liệt kích thích thị giác, thân thể cô mềm mại, non nớt, cùng với khỏe đẹp rắn chắc ủa anh, thật sự là kết hợp hoàn mỹ.
Anh cúi đầu, hôn lên nơi ngọt ngào nhất của cô, từng chút một, kiên nhẫn dụ dỗ cô, cho đến khi cô gấp gáp ưỡn thân, điên cuồng uốn éo.
Chất lỏng ngọt ngào thấm ướt đầu lưỡi, bàn tay anh, anh biết cô đã chuẩn bị xong.
Ngẩng đầu, hôn lên môi cô, chia sẻ mùi vị của cô, nụ hôn kết thúc, anh lưu luyến không rời, liếm qua cánh môi nhỏ xinh, đôi mắt còn đọng lại mờ mịt, mê ly, êm ái nói thầm: "Bảo bối, không phải sợ."
Cô nâng lên thân thể, đôi môi hôn đến lồng ngực trần trụi của anh, lưỡi nếm qua mùi vị của anh, nước biển hòa cùng mồ hôi mặn, hương vị khiến cô động lòng, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt anh, “Em không sợ.”
Xinh đẹp, động lòng người, cô sẽ làm anh nổi điên mất!
Chút lý trí còn sót lại của Thạch Quân Nghị của cô xé nát, thả ra dục vọng mãnh liệt của dã thú, tách ra chân cô.
"Bảo bối, hít sâu."
Đôi môi hôn chặt cô, sau đó, tiến quân thần tốc.
Cô ở trong miệng anh kêu rên, cảm thụ loại đau đớn, khoái cảm tới cực điểm, rất đau, rất đau, đây là anh mang tới cho cô, rất ngọt, rất thỏa mãn, tất cả đều là anh tặng cho cô.
Bão trướng, đau nhói, ma sát, điên cuồng.
Nước mắt không tự chủ chảy ra, cô ôm chặt anh, chịu đựng sự điên cuồng, cưng chiều của anh.
Bọn họ rốt cuộc có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh kết hợp, cô thỏa mãn, không còn sở cầu.
Suốt cả một tháng nghỉ ngơi nhàn nhã, chỉ có hai người vui vẻ qua ngày. Đáng tiếc ngày tốt đêm đẹp thì cũng phải kết thúc, cho dù vô cùng lưu luyến không muốn rời đi, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, cô cũng không còn gì tiếc nuối.
Khi máy bay từ Male chậm rãi cất cánh, tựa vào trong ngực Thạch Quân Nghị, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ cứ nhỏ dần nhỏ dần, khóe môi Mỹ Vi vẫn khẽ nhếch lên, cô yêu Maldives, yêu cây cối, biển cát nơi đây, yêu tất cả kí ức ngọt ngào của nơi này.
Trở lại Đài Loan, cuộc sống không khác biệt với trước kia là mấy, nhưng kì thật bất đồng.
Trong cuộc sống của cô, có thêm một người đó là ông xã của cô.
Thạch Quân Nghị là người nắm quyền cả tập đoàn Duệ Sang, có thể nghỉ ngơi, thư thả suốt một tháng ròng theo cô đi tuần trăng mật đã dọa cô giật nảy mình rồi. Coi như cô không hiểu biết, nhưng cô cũng rõ quản lý một công ty lớn như vậy, anh nhất định là chật vật đến thời gian ngủ cũng không có, thế nhưng anh lại nguyện ý đi cùng cô, thật ra là rất ngọt ngào rồi!
“La Mỹ Vi, bảo cô đi cầm tập tài liệu, cô lại chạy đi đâu rồi hả?” Tiếng gầm lên giận dữ truyền ra từ văn phòng, khiến người khác hồn vía cũng bay lên mây.
“Haizz….” Mỹ Vi bất đắc dĩ thở than, xem đi, đã nói rồi mà, cuộc sống của cô vẫn như cũ có thay đổi bao nhiêu đâu.
Trở lại Đài Loan, đến công ty trả phép đi làm, vì cô tạm thời xin nghỉ, hơn nữa còn xin nghỉ trường kỳ như vậy, khiến chủ nhiệm giận dữ đến nối trận lôi đình, rống đến mức cô phải ôm đầu đi sơ tán, vì vậy tất cả nhiệm vụ vinh quang đều rơi vào trên đầu cô, tất cả chân lăng xăng cũng thuận tiện rơi vào trên đầu cô luôn.
Được rồi, có hưởng thụ tự nhiên cũng có trừng phạt, cô hiểu mà.
Ai bảo cô kiên trì không cho anh công khai thân phận của cô, không muốn từ đó về sau trong công ty mất tự nhiên, cô thích cuộc sống hiện tại, có bạn bè tốt, có người quan tâm cô, có đồng nghiệp thân thiện, hiện tại có anh, cô cảm thấy thật là hoàn mỹ, nhưng mà.
Chỉ là. . . . . . Nếu như tiếng rống giận của chủ nhiệm có thể bớt đi, vậy thì càng hoàn mỹ hơn rồi.
“Chủ nhiệm, tài liệu ngài cần đây ạ.” Vội vàng một đường lăng xăng vào phòng làm việc của chủ nhiệm, cười đến vô cùng ngọt ngào, đưa lên một xấp tài liệu.
"Chỉ là chạy lên lầu cầm tài liệu, cô đi mất nửa tiếng đồng hồ, thật sự là. . . . . .”
Mã Hồng Minh tức giận trừng mắt cầm lấy tài liệu, cúi đầu xem xét. “La, Mỹ, Vi”
"Tiếng sư tử hống đã thất truyền nay có thể tái xuất giang hồ, “Bảo cô đi cầm có tập tài liệu thôi, cô cư nhiên có thể cầm nhầm?Cô cả ngày lẫn đêm, trong đầu rốt cuộc là nghĩ cái gì hả? Cô tự mình xem đi…..”
Đầu đầy bụi đất, Mỹ Vi từ trong phòng chủ nhiệm đi ra.
"Tiểu Vi à, cháu còn tốt đó chứ?" Một ly nước đưa tới.
Mỹ Vi cảm kích nhận lấy, cười cảm ơn bác Dư.
“Có phải vẫn còn chưa điều chỉnh trạng thái của kì nghỉ phép đi?”Chị Đổng cũng quan tâm hỏi.
“Vi, chị cầm tài liệu là làm sao?Có phải lại tán gẫu với Lily phòng tài vụ không?Buôn dưa cái gì, nói cho em một chút đi.”
Như vậy cũng đoán được? Mỹ Vi lập tức dung ánh mắt sùng bái nhìn Chung Văn.
“Thôi khỏi, không cần phải sùng bái em quá thế đâu, bởi vì mỗi lần đi phòng tài vụ, em cũng đều tám chuyện với Lily mà, chuyện của cô ấy nhất định là sấm vang chớp giật.” Chung Văn tùy ý xua xua tay.
Thì ra là như vậy! Mỹ Vi gật gù nghe giảng
"Vậy bọn em tám cái gì thế?" Đổng Thục Tuệ luôn miệng hỏi.
Chung Văn ném thêm một câu, “Có phải bàn luận chuyện tổng giám đốc kết hôn không?”
"Phốc!"
Một ngụm nước phi thẳng từ miệng Mỹ Vi ra ngoài, cô ho sặc sụa, mặt đỏ bừng không thở nổi.
"Thật là đứa nhỏ, uống nước mà cũng sặc nữa."Đổng Thục Tuệ thở dài cầm lấy hộp khăn giấy đưa cho cô.
Mỹ Vi mạnh mẽ rút mấy tờ che miệng.
"Vi, nói một chút đi, có phải hay không thế?” Chung Văn vẫn không ngừng thúc giục.
"Khụ khụ. . . . . . Không có. . . . . .Khụ. . . . . ." Ho đến sắp tắt thở.
"Không?” Chung Văn nhìn chằm chằm cô, không tin hỏi: "Không thể nào không tám cái này, gần đây đề tài sốt dẻo nhất công ty là bà xã của tổng giám đốc nha.”
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
“Vi chị không biết đâu, chị đã bỏ lỡ thời khắc ngàn năm có một, đúng vào lúc cao trào phim thì lại xin nghỉ phép.”
Chung Tiểu Văn kéo Mỹ Vi vào bên cạnh, thân thiện tiếp tục, "Tổng giám đốc đột nhiên thay đổi đối tượng kết hôn, thật đúng là kinh động toàn quốc, tất cả mọi người đều tò mò muốn chết, rốt cuộc là ai có thể lợi hại như vậy, khiến tổng giám đốc đổi cô dâu chứ."
"Ack. . . . . ." Dùng khăn giấy che môi, Mỹ Vi cười vô cùng cứng ngắc.
"Nhất định là còn xinh đẹp hơn cả Đồng Giai Thiến!" Chung Văn chắp tay trước ngực thở dài, "Oa, chỉ có thể là cô gái xinh đẹp thiên tiên mới có thể xứng với tổng giám đốc anh minh thần võ của chúng ta."
Còn xinh đẹp hơn Đồng Giai Thiến, Mỹ Vi đầu cúi thấp.
“Quá đáng nhất là cả công ty lại chỉ mỗi Hồ thư kí biết cô dâu là ai, chị ấy bình thường tám chuyện thì rất dễ tính, nhưng mà chuyện này thì câm như hến, chị không biết cả tháng này em bỏ bao công sức nói ngon nói ngọt, thế mà một chữ cũng không nhả, ghê tởm.”
Cảm tạ Hồ thư ký! Mỹ Vi nước mắt lưng tròng.
“Hủy bỏ hôn lễ đã định sẵn, không khách quý, không truyền thông, tổng giám đốc cư nhiên không một tiếng động đổi cô dâu liền kết hôn, trời ạ, chứng tỏ có bao nhiêu quyết tâm mới làm vậy? cô dâu rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể mê đảo tổng giám đốc đến như vậy?”
“Cái đó….” Mỹ Vi khẽ giơ tay, lọt được vào mắt xanh của nữ hoàng bát quái, mới vội vàng hỏi: “Đồng tiểu thư đó không nói gì sao?”
Rõ ràng Đồng Giai Thiến biết rõ là ai, sao lại không nói ra? Còn có những cô gái kia, làm sao tin tức triệt để phong tỏa đây? Thạch Quân Nghị có can thiệp sao.
Chung Văn lập tức ban tặng cho cô ánh mắt khinh bỉ, “Em xin, cô ta làm sao có thể mở miệng đây? Nghĩ một chút đi, Đồng Giai Thiến vênh váo như vậy, lần này cư nhiên tại hôn lễ bị đoạt chú rể, hận kia còn chưa nuốt trôi, sao còn mặt mũi mà nói cô dâu là ai chứ? Nghe thiên hạ đồn là đi châu Âu giải sầu rồi.”
Thì ra là như vậy!
Mỹ Vi gật gật đầu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, xem ra những cô gái kia không có ra ngoài nói linh tinh, cũng là do Đồng tiểu thư ban tặng thôi, uy lực của nữ vương cho tới bây giờ cũng không nhỏ. Thật là may, thật là may, cô vô cùng cảm tạ tính khí này của Đồng tiểu thư, cho nên Mỹ Vi cô cho tới nay vẫn êm đềm qua ngày.
"Hừ, nghĩ một chút cũng đáng đời, tính khí cô ta như vậy, tổng giám đốc của chúng ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc tỉnh ngộ thoát ly biển khổ, âu cũng là chuyện tốt."
"Ack. . . . . ." Mỹ Vi lau lau mồ hôi, "Thật ra thì không có. . . . . ."
“Chị không biết, có bao nhiêu người trong công ty đốt pháo ăn mừng vì tổng giám đốc không có cưới Đồng Giai Thiến đâu, chỉ cần nghĩ tới cô ta trở thành phu nhân tổng giám đốc, em đến cả chân tóc cũng lạnh.”
"Đồng tiểu thư cũng không có đáng sợ như vậy á."
"Tại sao không có?"Chung Văn hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Cô ta nhìn thấy chúng ta chỉ dùng cằm để xem, giờ giờ phút phút đều khinh thường liếc mắt ."
Nhân viên nào chào hỏi cô ta, cô ta đều hừ một tiếng không thèm đáp, mà Chung Văn bất mãn với Đồng Giai Thiến như vậy, là do có lần bị Đồng tiểu thư sai bảo đi mua café, mệt nhọc đến mồ hôi đầy đầu, lại bị mắng là vô dụng, chân tay chậm chạp. Hừ! Thiên kim tiểu thư thì rất giỏi sao, liền xem thường nhân viên quèn như bọn họ, cũng không cần tới công ty sao.
Haizz, Mỹ Vi than thở, xem ra nếu không phải ngày đó cô có một màn " kinh thiên động địa" trước mặt Đồng Giai Thiến, sợ rằng mắt Đồng tiểu thư ngàn năm cũng không thấy được cô ấy chứ, như vậy làm gì có những sự kiện tiếp nối đây, phải nói là cảm thán cho ông trời sắp đặt tài tình quá đi?
"Còn buôn dưa lê hả?" Mã Hồng Minh từ trong văn phòng đi ra thi triển công phu sư tử rống: "Mỹ Vi, ta bảo cô đi lấy tài liệu, tại sao cô ở chỗ này buôn dưa hả!"
Vì vậy, nhân viên nhỏ bé số khổ ôm đầu chạy như bay, đi lấy tập tài liệu cho chủ nhiệm.
Cuộc sống như này, mới là cô quen thuộc cùng yên lòng, bên môi Mỹ Vi khẽ cười, lòng tràn đầy vui vẻ, nhấn xuống thang máy tầng mười lăm.
Mặc dù, cô có một xíu nhớ anh. . . . . .Được rồi, được rồi, cô thừa nhận, cô rất rất, vô cùng nhớ anh.
★★
Sau khi trở về từ Maldives, một phút cũng không hơn, anh trực tiếp phải bay về Mỹ, bởi vì bên kia còn có rất nhiều việc anh phải xử lú, chuyến đi này, tròn một tháng.
Đã thành thói quen mỗi ngày có anh bên cạnh, đột nhiên vắng bóng anh, mỗi ngày của cô trôi qua thật khó chịu cùng nhung nhớ.
Mặc dù mỗi ngày buổi tối trước khi cô đi ngủ anh đều gọi điện cho cô, nói chuyện phiếm với cô, cho dù là nghe cô kể một ít chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, như là bị chủ nhiệm mắng, như là trên đường gặp người đánh nhau, hôm nay ăn được món nào ngon, anh vô cùng kiên nhẫn nghe xong cô thao thao bất tuyệt, hơn nữa cũng không chê cô phiền, vẫn chờ đợi cho đến khi cô buồn ngủ, mới cắt điện thoại.
Hiện tại, mỗi ngày, việc cô chờ đợi nhất, chính là buổi tối chờ điện thoại của anh.
Anh là một ông xã hoàn hảo, dịu dàng, chững chạc, tính tình tốt, vô cùng nhẫn nại, hơn nữa lại không . Anh tôn trọng ý kiến của cô, săn sóc nhu cầu của cô, cô thích phần quan tâm này của anh, không bởi vì công việc của cô không quan trọng, muốn cô nhân nhượng anh, anh luôn vì hôn nhân của hai người mà cố gắng. Cô biết anh liều mạng làm việc, vì có thể sớm một chút gặp mặt cô.
Phần tâm ý này của anh, cũng đủ để cho cô cực kì cảm động, dù là hiện tại anh chỉ mới thích cô, còn chưa có yêu, cô cũng sẽ không cảm thấy khổ sở.Ít nhất, anh chịu cố gắng, cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Cuộc sống như thế, cô cảm thấy cuộc sống như vậy chẳng còn ao ước gì thêm, dĩ nhiên, nếu có anh bên cạnh, vậy càng hoàn mỹ hơn rồi.
Cuối cùng cũng đưa được tài liệu chính xác cho chủ nhiệm, mặc dù vẫn bị ông mắng thối đầu, nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Cô biết chủ nhiệm vẫn luôn chăm sóc cô, coi như mắng mỏ, nhưng vẫn che chở cho cô, để cho cô có thể ở tập đoàn Duệ Sang lớn như vậy an tâm làm việc, hơn nữa rất vui vẻ.
Thật ra thì nghĩ ngợi một chút, cuộc đời của cô luôn rất may mắn, không xuất sắc, lại không có công việc tốt, mặc dù cấp trên hung dữ, nhưng kỳ thật rất mềm lòng, đồng nghiệp mặc dù yêu bát quái, nhưng mọi người sống hòa hợp không có lục đục đấu đá, hơn nữa cũng rất quan tâm cô.
May mắn nhất chính là tự nhiên cô có thể gả cho Thạch Quân Nghị.
A, nếu yêu cầu nhiều hơn nữa, có thể giảm phúc hay không đây? Một hồi chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, thấy hiển thị là Hồ thư ký, lập tức nhận, “Chị Lâm”. Hồ thư ký tìm cô có chuyện bảo cô lên văn phòng, nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa, cô liền hướng thang máy đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...