Nộ Bảo Chủ

Ở sơn cốc tim dược loay hoay đã mất nửa tháng, bọn họ đi về biên giới phía tây nam, càng lúc càng rời xa Trung Nguyên, càng thấy đến các loại Kỳ Phong dị tục. ( Tập tục kì lạ của địa phương)

Phong cảnh ở Tây nam, sơn xuyên tú lệ, núi cao đến lưng chừng trời, phong cảnh tất nhiên là cùng Trung Nguyên khác nhau rất lớn.

Tại đây nơi kém văn minh nơi, nhiều dị tộc sinh sống ở đây, có Miêu tộc, Khương tộc, Bãi Di, Tạp Ngõa, Lật Tộc, 佧佧 Còi, Hộ Hán, Mông Cổ và còn hơn mười bộ tộc khác nữa.

Bởi vì nơi đây thuộc nơi ở của rất nhiều bộ tộc, trên đường đủ loại trang phục của các dân tộc, những ai thường hành tẩu giang hồ tất cả đều hiểu được, nơi này thuộc loại long xà hỗn tạp, là nơi không ai quản lí được.

Nếu không phải Dược Nhi cần một chổ để nghỉ ngơi, ngựa cũng cần phải hồi sức mới có thể đi tiếp, và phải mua một số vật dụng cần thiết thì hắn nhất định sẽ không dừng lại ở một chổ như thế này.

Nhưng dù sao ăn ngủ ở ngoài trời làm sao an toàn hơn so với khách điếm được, vì vậy khi bước vào một cửa hiệu để mua sắm , hắn mua cho nàng một cái nón rộng vành có sa màn che mặt.

“ Đội đi.” Hắn nói.

“ Vì sao?”

“ Tin ta đi, dung nhan của ngươi nhất định sẽ thu hút mọi nhân mã ở khắp nơi mơ ước.”

Nhìn vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc, Thi Dược Nhi cũng cảm nhận được bầu không khí chung quanh có chút ít khác thường. Nàng không nói thêm nữa, yên lặng đem mũ đội vào, buông sa màn che khuất dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

Long Khiếu Thiên để nàng an toàn ngồi trên lưng ngựa, hắn lập tức nắm lấy cương ngựa, đến trước cửa một khách điếm thì dừng lại, đặt một loại phòng thượng hạng, quyết định đêm nay ở lại. ( Quảng Hằng: Á, một… một phòng ấy ạ? *cười gian* chắc sắp Hot rồi a!)

Thứ nhất thì ngựa thì cần ăn no, bổ sung nguyên khí, chuyện thứ hai bọn họ cần bổ sung lương khô bởi vì lộ trình kế tiếp hoàn cảnh tương đối ác liệt, không giống như lúc trước có thể dễ dàng tìm kiếm thức ăn ở đồng quê dân dã cấp cho nàng.

Khi bọn hắn vừa tiến vào khách điếm, cho dù Thi Dược Nhi đội mũ có sa màn màu đen che gương mặt của nàng, dáng người thì được bao phủ bởi một chiếc áo choàng màu đen trùm kín, nhưng nàng vẫn phát ra khí chất, vẫn là làm cho bọn họ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bốn phương chiếu rọi mình.

Long Khiếu Thiên cố ý đem nàng che ở phía sau, mà hắn ẩn ẩn phát ra khiếp người khí thế, như cảnh cáo những người đó, nên đem những ý nghĩ xấu xa biến mất tức khắc.

Cao thủ so chiêu, thường thường không cần động thủ, có khi một ánh mắt giao nhau, liền cảm nhận được đối phương là không nên chọc đến, ánh mắt hắn lạnh lẽo cảnh cáo, làm cho rất nhiều tầm mắt thực tự động ngoan ngoãn tránh đi.

“ Đem thức ăn lên phòng.”

Hắn phân phó tiểu nhị, cũng cho một ít bạc vụn sau đó mang theo Dược Nhi, trực tiếp đi thẳngy lên lầu, tránh khỏi chổ ồn ào phức tạp này.

Phòng bố trí tuy rằng thô ráp, nhưng cũng sạch sẽ, quan trọng nhất là, nàng có thể tắm nước ấm.

Lòng bàn tay lạnh như băng khi được chạm vào làn nước ấm áp, nàng thoải mái thở dài, hận không thể lập tức cởi áo tháo thắt lưng, nhảy vào thùng gỗ, tắm gội tẩy đi bụi bặm trên người.

Đang lúc nàng mới vừa thoát áo ngoài, cửa đột nhiên mở ra, làm nàng sợ tới mức kéo áo che lại trên người chỉ còn sót lại cái yếm mỏng manh, kinh hoàng trừng mắt Long Khiếu Thiên.

“ Ngươi…… Ngươi làm gì?”

Nhìn thấy hắn càng lúc càng bước đến gần nàng, hô hấp không khỏi cứng lại ──

Không thể nào? Chẳng lẽ hắn thật sự ăn gan hùm mật gấu, muốn vào lúc này đối với nàng……

Long Khiếu Thiên giơ tay kéo nàng vào lòng, đưa tay bịt cái miệng nhỏ nhắn đang lắp ba lắp bắp của nàng, ra dấu nàng không cần phải sợ hãi.


Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc cẩn thận, làm nàng sửng sốt, liền lập tức hiểu được , cũng bắt đầu cảnh giác, lặng lẽ ngắm bốn phía xung quanh. Quả nhiên, thấy khe hở ở cửa sổ, một ống trúc nhỏ chầm chậm đưa vào, hiển nhiên có một tên hái hoa tặc định phóng ra mê dược với nàng.

Nàng rất ngạc nhiên, Long Khiếu Thiên làm sao biết được?

Hắn bất động thanh sắc, tay đánh nhẹ lên mặt nước, một luồng nước văng tung tóe, dùng công lực ngưng kết thành một khối nước, bắn mạnh về phía ống trúc.

Chỉ nghe ngoài cửa sổ thét lớn một tiếng, ống trúc cũng vội vàng rút trở về, nghe thanh âm, tựa hồ như là có vật nặng ngã xuống .

Tiếp theo, ánh mắt hắn nhìn lên phía trên, nàng cũng vội vã ngẩng đầu theo, nhưng nàng cái gì cũng chưa nhìn thấy thì ngược lại bị đôi tròng mắt đỏ sẩm của hắn hấp dẫn mà dừng lại. ( Quảng Hằng: Chị này “lãng mạn” ghê, đang.. như thế này mà…)

Mỗi khi Long Khiếu Thiên dâng lên sát khí, đôi tròng mắt kia sẽ dần dần chuyển thành màu đỏ. Nghe nói độc môn tuyệt học Diễm Vân công của Long Môn bảo, khi đang vận công, tròng mắt bởi vì huyết mạch thượng hướng mà biến thành màu đỏ, hơn nữa có thể ngưng thủy mặc thạch…… Quả nhiên đúng vậy, chỉ thấy hắn đem bọt nước bắn ra, lập tức lợi hại giống như một viên đạn sắt, chỉ nghe nóc nhà truyền đến ôi một tiếng, sau đó chính là thanh âm thùng thùng lăn đi xuống.

Cứ như thế, hắn dùng cách này giải quyết ước chừng hơn mười người, làm nàng kinh ngạc không thôi, cư nhiên có nhiều người như vậy đến nhìn lén nàng tắm gội.

Đem tên sắc lang cuối cùng giải quyết xong, ánh mắt hắn lại chậm rãi biến trở về màu đen.

“ Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể yên tâm tắm được rồi.” Nói xong quay người muốn đi ra, nhưng bị một cái tay nhỏ bé giữ chặt.

Hắn quay đầu nhìn nàng, trong mắt có buồn bực.

“ Ta sợ.” Khi lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc, không biết là thế nào, tự nhiên muốn biểu lộ lời thật tâm với hắn.

Long Khiếu Thiên nhìn nàng cam đoan một cách chắc chắn. “ Yên tâm, ta đã đem bọn họ giải quyết xong rồi.”

“ Vạn nhất lại có người đến đây?”

“ Ta ở ngay tại ngoài cửa bảo hộ ngươi.”

Nàng lắc đầu. “ Ngươi ở trong này bảo hộ ta.”

Hắn thân hình chấn động, không thể tin nổi nhìn thẳng nàng. Nàng có biết mình đang nói cái gì hay không? Lời này, thực dễ dàng khơi gợi nam nhân phát hỏa, huống chi lại là xuất phát từ trong miệng nàng.

“ Được không?” Nàng nhẹ nhàng cầu xin .

Long Khiếu Thiên giống như hai chân mọc rễ, đứng im tại chổ! Lý trí nói cho hắn biết nên lập tức cự tuyệt thỉnh cầu mê người này, nếu lưu lại, hắn cũng không cam đoan có thể làm quân tử, nhưng đầu của hắn không tự chủ được gật gật.

Kết quả, hắn ở lại. Cách một lớp bình phong mỏng manh, giai nhân đang ở phía sau bình phong cởi áo tháo thắt lưng, bóng dáng yểu điệu mờ ảo chiếu rọi lên vách bình phong, chỉ là nhìn bóng dáng kia, dưới thân liền bắt đầu trướng đau .

Hắn vội vàng đưa lưng về phía nàng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng đang ở ngay bên cạnh, toàn thân trần như nhộng, nhất là với một đại nam nhân tinh lực tràn đầy, rất khó kiềm chế được, hơn nữa hắn lại mê luyến nàng đến như vậy, trong đầu kiềm không nổi hiện lên hình ảnh mê người của giai nhân đang tắm rửa, làm máu của hắn xông lên não sắp hôn mê.

Không thể như vậy được ! Vì muốn tâm mình bình thản không suy nghĩ nữa, hắn nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng ngồi xuống, để đề phòng khí huyết bất chợt dâng lên, tẩu hỏa nhập ma.

“ A!”

Nàng vừa hô lên một tiếng, hắn lập tức đã ở bên cạnh nàng, đem nàng ôm chặt vào lồng ngực, đằng đằng sát khí mà chuẩn bị giết người.

“ Đừng sợ.” Hắn thấp giọng nói, đem nàng bảo hộ cẩn thận, mắt xem bốn phía, tai nghe tám phương, muốn xem thử lại là người nào không muốn sống muốn tìm cái chết!


“ Ta……”

“ Suỵt.” Ý bảo nàng đừng lên tiếng, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc đề phòng, thật sự sợ, sợ chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng đủ gây nguy hiểm cho nàng, đem an toàn của nàng so với sinh mạng của hắn còn quan trọng hơn, vận dụng hết ánh mắt cùng đôi tay nghe ngóng trong bóng tối, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm quanh mình.

Nàng im lặng nằm trong vòng tay rắn chắc của hắn, tinh tế xem kỹ vẻ mặt kiên trì bảo vệ của hắn, nghe tim đập hắn dồn dập.

Long Khiếu Thiên tận tâm nghe ngóng mọi động tịnh, nhưng hoàn toàn không thấy một chút gì, dù là một hơi thở nhỏ, nhịn không được nghi hoặc. “ Kỳ quái, ta không cảm giác được hơi thở, ngươi vừa rồi nhìn thấy gì?”

“…… Ta vừa rồi đã muốn nói với ngươi, kỳ thật là ta không cẩn thận trượt ngã……”

Hắn dừng lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng. “ Trượt? Ngươi vừa rồi thét chói tai, là vì ──” Hắn đã phạm phải một sai lầm lớn rồi, đó là không nên nhìn nàng; Khi nhìn xuống, thấy nàng làm cho khí huyết hắn dâng lên tận trời.

Lúc nãy vì bận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, toàn bộ tinh thần đều chuẩn bị đối phó với kẻ địch, cho nên hắn không có tâm trí xem nàng ra sao, vội vàng ôm nàng vào lòng mà không biết nàng hoàn toàn không mặc gì cả.

Mỹ nhân trần như nhộng hương thơm nồng đậm, đang cận kề dựa vào hắn, một mái tóc dài rối tung che lại cảnh xuân trước ngực, mà da thịt trắng noãn nụ hoa hồng hồng, tròn trịa mềm mại đang dán sát vào ngực hắn, dù không nhúc nhích, nhưng cũng mê người làm cho người ta huyết mạch cuồn cuộn.

Khuôn mặt ngượng ngùng, đỏ bừng như đóa phù dung, vào đầu xuân nở ra nhụy hoa đỏ hồng, làm say đắm lòng người.

Lão thiên gia ~~

Hắn cảm thấy đầu đau nhức, nửa người dưới đã căng lên đau nhức, bởi vì cao thấp đều ở sung huyết, nếu không tránh ra, hắn nhất định sẽ mất đi lý trí, đem nàng ăn sống nuốt tươi mất!

Nhưng hắn không thể làm như vậy, cho dù hắn muốn nàng, hung hăng muốn nàng, nhưng hắn không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn; Muốn được tâm của giai nhân, hắn không thể dùng sức mạnh mà cưỡng bách nàng như thế này.

Không phải lo đối phó kẻ địch, nhưng chuyện trước mắt càng khó khăn hơn.

Hắn đem một cái khăn to đến, choàng lên vai nàng che thân thể mỹ miều kia lại, bình tĩnh mở miệng: “ Mau lau đi, tránh bị lạnh , ta đi ngoài cửa chờ .” Sau đó, hắn thực quân tử xoay người, nhưng khi mới bước đi được một bước, trúng vũng nước lảo đảo

“ A…… Ngươi không sao chứ?” Nàng muốn đi qua dìu hắn.

“ Đừng tới đây!” Hắn hét lớn dữ tợn dọa nàng nhảy dựng, làm như nàng bước đến gần hắn, hắn sẽ lập tức chết vậy. “ Ách, ý ta là…… Ta tự mình đứng dậy được.”

Tìm cách tránh xa nàng còn không kịp, hắn làm sao có thể chịu đựng nổi nếu nàng lại đến đây chạm vào hắn?

Nhưng vừa mới đứng lên, vừa xoay đầu lại không cẩn thận đụng vào cây cột, đau đến hắn phải che mũi, lại phải nói mình không có việc gì.

Nhưng đi được vài bước, thì lại va vấp này nọ, sau cùng vấp vào một cái ghế, đường đường võ công cao cường Long Môn bảo bảo chủ, chỉ là đi tới cửa có một vài bước, đúng là động tác cứng ngắc, trải qua vất vả chật vật đến cực điểm mới ra đến cửa.

Thi Dược Nhi xấu hổ nhìn theo hắn một đường nghiêng ngả lảo đảo rời đi, cho đến khi cánh cửa kia đóng lại một khắc, nàng còn ngây ngốc ở tại chỗ, sau đó, nàng rốt cuộc buồn cười đi ra.

Nàng chưa từng nghĩ tới, chính mình có thể cười đến toàn thân phát run, còn cười đến mức chảy cả nước mắt.

Mới vừa rồi nàng còn tưởng hắn sẽ hôn nàng, bởi vì nhìn hắn thực sự rất muốn, nhưng không ngờ hắn lại nhanh chóng bước đi, nói thực ra, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì nàng không nắm chắc chính mình cự tuyệt được.


Sau nụ hôn lần trước, trong những lúc đêm dài tĩnh mịch không người, mỗi khi nhớ đến nụ hôn của hắn, một cảm giác rung động sâu xa tận đáy lòng dâng trào, nàng vụng trộm nhớ đện hắn… Nàng biết là nàng thích hắn, nếu không tim của nàng không đập mạnh đến như vậy, khi ở gần hắn nàng luô cảm thấy thật sự vui vẻ.

Tuy nàng thất thật may mắn vì hắn không động chân với nàng, nhưng sâu tận đáy tâm hồn dường như có một nỗi chờ mong.

Một lát sau ngoài cửa truyền đến liên tiếp tiếng va chạm đổ vỡ, nghe đã biết có người đang đi trên hành lang không cẩn thận va trúng đồ đạc dọc theo thang lầu, dài tận xuống dưới lầu.

Căn cứ trên sách cổ ghi lại, đóa kỳ hoa Hùng Thất này, sinh trưởng ở một nơi có chủ nhân đó là Lam Điệp Cốc.

Điệp cốc là nơi ở của một dòng họ lâu đời, khi cả hai vừa tiến vào địa phận của Điệp Cốc, thì bốn phía chung quanh vốn huyên náo, bỗng chốc ngưng bặt cả trai lẫn gái toàn nhìn bọn hắn chằm chằm, một đôi ánh mắt tràn ngập địch ý, giống như là bọn họ không được phép xuất hiện ở nơi này.

Nghe nói, dòng họ cổ này tự mình thành lập thành một quốc gia, hết lòng tin theo vu thuật, uống máu tươi, không quan tâm đến đời sống văn minh hay lễ chế của người Hán, sống theo từng nhóm nhỏ lại càng không thích người ngoài đến quấy rầy cuộc sống của họ. ( Vu thuật: phép thuật của ma quỷ)

Thi Dược Nhi nhìn chung quanh bốn phía, cả trai lẫn gái này toàn mặc quần áo trang sức đủ mọi màu sắc, có người cầm một cái dao to, có người cầm dao trên mũi dao còn rỉ máu vừa thọc huyết rắn, có người đang cầm một cái dao nhỏ đang đứng đối diện với con rắn treo lủng lẳng trên cây định lột da.

Bởi vì bọn họ xâm nhập, tất cả mọi người đều dừng lại, mắt không chớp một cái nhìn bọn hắn chằm chằm, tất cả đều mang một vẻ mặt không thấy hảo ý.

Không khí nguy hiểm này, làm cho Thi Dược Nhi bất chợt thần kinh căng thẳng.

Nhớ lúc trước sư phụ từng nói qua, cổ độc của người Miêu cùng trăm di vu thuật của tây nam, là thần bí nhất quỷ dị .

Đan dược của nàng có thể ngăn cản được Miêu Cương cổ độc, lại không nắm chắc đối phó được vu độc, còn nghe nói, bọn họ chỉ cần có được tóc hoặc là quần áo của đối phương, là có thể thi thuật hạ độc, giết người vô hình.

Cho dù là võ lâm cao thủ lợi hại như thế nào, đụng tới vu thuật, cũng phải sợ hãi ba phần, đây là nàng lần đầu mới cảm thấy khẩn trương, nhịn không được nhìn về phía Long Khiếu Thiên, nhưng hắn đang mang vẻ mặt sâu xa khó hiểu, nhìn không thấy một tia sợ hãi, nhưng nàng lại bắt đầu lo lắng…… Không vì chính mình, mà là lo lắng hắn.

Nàng thực hiểu được, vì bảo hộ chính mình, Long Khiếu Thiên nhất định toàn lực ứng phó, nhưng những người này đều không phải là võ lâm cao thủ bình thường, bọn họ sử dụng là tà môn chiêu số biến hoá kỳ lạ, võ công cho dù có cao đến đâu, cũng không thể nào đối phó được vu độc.

Những người này bắt đầu chậm rãi đến gần vây quanh bọn họ, tay nàng bất chợt nắm lấy chéo áo hắn. Dường như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang gắt gao nắm chặt chéo áo, bao ở lòng bàn tay ấm áp của hắn.

Đột nhiên, Long Khiếu Thiên mở miệng nói , nhưng nàng nghe mà không hiểu lấy một từ.

Những dị nhân này vừa nghe những lời hắn nói, dương như cũng ngây ngẩn cả người, liếc mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu cùng hắn đối thoại.

Thi Dược Nhi mở to đôi mắt không thể tin được, nhìn Long Khiếu Thiên cùng đối phương đối đáp qua lại , đối đáp bình thản trôi chảy, không khí thù nghịch đối kháng nhanh chong tiêu tan, bắt đầu cười cười nói nói.

Ngoài ý nghĩ của nàng, hắn có thể nói chuyện cùng với bọn họ? Hơn nữa, hắn chẳng những cùng những người này chuyện trò vui vẻ, còn theo chân bọn họ hoà mình.

Những sắc mặt như hung thần ác sát lúc nãy giờ thân thiện nhìn nàng cười, líu lo một tràng dài mà nàng không hiểu nổi, không biết làm sao, đành phải cầu cứu nhìn hắn.

“ Sao lại thế này?”

Long Khiếu Thiên đối nàng cười nói: “ Bọn họ muốn giết heo mổ dê đến khoản đãi chúng ta.”

“ A?”

“ Đến đây đi, có thịt cá ăn rồi.” Hắn bướng bỉnh nhìn nàng nháy mắt mấy cái, dắt tay nàng, cùng với mọi người đang vây xung quanh, đồng loạt tiến vào nhà .

Tuy rằng không hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng có thể hòa bình ở chung, không có đánh đánh giết giết là được rồi.

Khi biết bọ họ không phải là kẻ địch, các người này bắt đầu biểu hiện thái độ nhiệt tình lại hào sảng, chẳng những chuẩn bị phong phú hàng hóa cùng hoa quả cho bọn hắn, còn vừa múa vừa hát hoan nghênh bọn họ.

Nàng từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Long Khiếu Thiên, nhìn hắn há miệng uống rượu, há miệng ăn thịt cùng đối phương nâng cốc cười nói vui vẻ. Nàng thật sự tò mò muốn chết, hắn rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, đem những thổ dân thuộc dòng họ cổ luôn kiêng kị người ngoài này đổi thái độ vui vẻ cười nói đón chào bọn họ như thượng khách?

Bỗng dưng, một gương mặt xuất hiện trước mắt nàng, làm nàng hoảng sợ!

Đó là một nam nhân mang mặt nạ quỷ, vẻ uy nghiêm mang theo vài phần tà khí khiếp người, một đôi mắt trắng đen minh bạch, không kiêng nể nhìn chăm chú đánh giá dung mạo nàng. Ánh mắt nàng cảnh giác, gương mặt bất chợt phục hồi lại vẻ lạnh nhạt như băng.


Dưới ánh mắt dò xét của nam nhân này, nàng thực cảm thấy bất an.

“ Ta muốn nàng.” Nam tử mang mặt nạ quỷ chỉ vào nàng, nói với Long Khiếu Thiên .

Long Khiếu Thiên lắc đầu. “ Không được, nàng là của ta.”

“ Ngươi muốn Hùng Thất, phải lấy nàng đổi.”

Long Khiếu Thiên mang khuôn mặt cười cười, nhìn không thấy cảm xúc phẫn nộ, ngoại trừ đôi mắt, hiện lên ý muốn nghiêm túc muốn giết người.

“ Hắn nói cái gì?” Thi Dược Nhi buồn bực hỏi.

Đối mặt nàng, ánh mắt hắn thủy chung nhu hòa, ngôn ngữ thoải mái, tuyệt không làm cho nàng cảm thấy một tia bất an.

“ Hắn nói lão bà của hắn so với ngươi xinh đẹp hơn, ta nói không có khả năng, không có người nào co thể so được với ngươi.”

Mặt nàng nổi lên đỏ ửng, nhẹ giọng: “ Nói bậy.”

“ Thật mà, ta cũng vậy nói với hắn như vậy, nếu lão bà của hắn có thể hơn ngươi, ta sẽ cắt đầu ta tặng cho hắn.”

“ Ngươi…… Miệng lưỡi trơn tru.” Sau khi liếc mắt nhìn hắn một cái , nàng cúi mặt thấp xuống uống canh, không muốn cho hắn nhìn ra bản thân đang ngượng ngùng.

Long Khiếu Thiên ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân mang mặt nạ, nghiêm mặt nói: “ Ta có thể cho ngươi rất nhiều vàng bạc tài bảo, để mua kì hoa Hùng Thất.”

“ Hùng Thất là thánh hoa của chúng ta, hai mươi năm mới nở hoa một lần, bảy ngày sẽ héo tàn, cho dù có bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không bán, nếu không biết ngươi là bằng hữu của Hình trưởng lão, một khi dám xâm nhập thánh địa của ta, Giết!”

“ Ta muốn gặp Hình trưởng lão.”

“ Hình trưỡng lão đã quy tiên, bây giờ nơi đây do ta làm chủ, do ngươi gặp may mắn, ta nhìn trúng nàng. Nếu muốn Hùng Thấy, đem nàng đến đổi, nếu không thì không bàn nữa.”

Hắn vẫn như cũ bảo trì nụ cười thanh thản tự đắc, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấu; May mắn đêm nay ánh trăng bị mây đen ngăn trở, không chiếu ra đáy mắt hắn chợt lóe lướt qua tròng mắt màu đỏ sẫm.

“ Ta lo lắng muốn nhìn thử.”

“ Còn lo lắng cái gì? Như vậy tốt lắm, vì không cho ngươi chịu thiệt, những nữ nhân này là của ta, tùy ngươi chọn một người để làm vợ.”

Nam tử mang mặt nạ vẫy tay một cái, bốn, năm nữ nhân lập tức bước lên, vây quanh Long Khiếu Thiên đang ngồi trên chiếu, các nàng màu da mặc dù không bằng nữ nhân Trung Nuyên trắng nõn, nhưng mang một màu da cuồng dã khỏe mạnh, giơ tay hay nhacs chân đều mang vẻ quyến rũ phong tình.

Đám nữ tử này si mê nhìn thẳng Long Khiếu Thiên cường tráng khôi ngô, từ lúc hắn xuất hiện, các nàng nhìn lén hắn đã lâu, chờ đợi có thể hầu hạ nam nhân uy mãnh cao lớn như thế.

Các nàng liên tiếp liếc mắt đưa tình, sóng mắt lưu chuyển đầy ám muội thoáng nhì đã có thể hiểu được, chỉ cần hắn nguyện ý, lập tức có thể tuyển một người, tối nay giúp hắn ấm giường.

Đột nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân như vậy vây quanh bọn họ, Thi Dược Nhi mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nhưng nhìn ánh mắt đầy ám muội của đám nữ nhân này, đoán cũng được một hai phần.

Nàng lẳng lặng ngồi, không biểu lộ cảm xúc gì, cũng nhìn không ra biểu tình, chính là lạnh lùng uống canh nóng của mình.

“ Hiện tại chọn? Không tốt lắm, chờ tối rồi nói sau” Long Khiếu Thiên nháy mắt với nam nhân này, cũng nhìn Dược Nhi liếc mắt một cái.

Nam tử hiểu ý, cười ha ha.

“ Tốt, chờ trời tối, ngươi chọn lựa một người ngươi thích nhất hầu hạ ngươi, nhưng mà ngày mai ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, đến! Uống rượu!”

Long Khiếu Thiên cùng hắn chạm cốc, tục tằng không kềm chế được uống thả cửa , không phát hiện Thi Dược Nhi từ đầu đến cuối vẫn lặng yên, dung nhan băng thanh ngọc khiết kia, càng trở nên thêm sương tuyết lạnh như băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận