Nợ Âm Khó Thoát

Khi suy nghĩ lóe qua trong đầu, từ trên võ đài đã truyền tới tiếng hô của Phá Quân.

Chỉ là một tiếng hô bình thường, nhưng cách xa thế này, tôi vẫn lờ mờ cảm thấy tim mình cứ như bị bóp nghẹn.

Lúc này, tôi thấy Bùi Quang Nam lùi mạnh ra sau, xem ra, hắn không phải là
đối thủ của Phá Quân, hiện tại kết quả thắng thua của trận đấu gần như
đã có thể phán đoán.

Tôi nhìn Bùi Quang Nam bị một
nắm đấm của Phá Quân đánh bay ra khỏi vạch vàng, kỳ thật cứ có cảm giác, hình như là Bùi Quang Nam đang cố tình.

Dựa vào
tình hình bình thường mà nói, đòn tấn công này chưa đủ để khiến Bùi
Quang Nam văng ra khỏi vạch vàng, nhưng sự thật đã bày ra ngay trước
mắt, tôi đoán, nhất định là trong lòng Bùi Quang Nam đã có ý muốn từ bỏ.

Bằng không, không thể xảy ra tình hình thế này, chỉ có thể nói, Bùi Quang
Nam không muốn lãng phí thời gian với một kẻ đang trong trạng thái điên
cuồng như Phá Quân, Bùi Quang Nam căn bản không thể đối phó.

Cho nên hiện tại hắn lựa chọn quyết định này, có lẽ cũng khá sáng suốt, đối với điều đó, những người trên khán đài cũng không nói gì nhiều.

Chính lúc này, tôi thấy Phá Quân vẫn xông tới chỗ Bùi Quang Nam, nhưng phía
sau lập tức có hai người lao lên, giữ lấy cánh tay của Phá Quân, thấp
tiếng nói:

- Bỏ đi thiếu chủ, ngài làm vậy là làm trái lại với quy tắc, không phù hợp, đến lúc đó sẽ bị người ta nắm được chuôi!

Người nói là một người đàn ông trung niên, có lẽ ông ta là quân sư của bên
phía Phá Quân, cũng nhìn thấu vài thứ, cho nên mới lập tức ngăn cản Phá
Quân, nói với hắn những lời đó.

Quan trọng nhất là,
Phá Quân hình như khá tín nhiệm người đàn ông trung niên, xem ra trong

đội ngũ, đều có một người được gọi là quân sư.

Sẽ vào những lúc quan trọng nhất đưa ra lời khuyên, bổ sung những chỗ còn chưa đầy đủ vẹn toàn của đám thiếu chủ.

- Được, vậy thì nghe lời quân sư nói!

Phá Quân nhìn người đàn ông trung niên một cái, cất tiếng nói.

- Trận cuối cùng, tộc Lê Phá, Phá Quân chiến thắng!

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh vang lên một tràng tiếng hoan hô, những người
này đương nhiên là đang hoan hô thiếu chủ của mình đã chiến thắng ở vòng đầu tiên.

Lúc này, Trúc Tuấn cất tiếng nói:

- Trận đấu ngày hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai tiếp tục, vẫn là thời gian này!

Nói xong, Trúc Tuấn im lặng, không nói thêm câu gì, ngày mai, chính là cuộc chiến của năm người còn lại.

Nếu đã có thể thắng ở vòng đầu, những người còn lại đương nhiên là anh tài.

Mà một trong bốn người tôi phải đối mặt, không cần biết là ai,, kết quả
cuối cùng đều giống nhau, đều phải đối diện với một trận chiến ác liệt
để phân thắng bại.

Chính lúc này, mọi người đều bắt
đầu phân tán khỏi chỗ ngồi của mình, còn các gia tộc khác, cũng đã sắp
xếp cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi.

Tôi cùng hội người Trúc Tẩm Ngưng quay trở về nhà cô ta, về đến nơi, tôi chào hỏi một vài câu, bèn quay về phòng của mình.

Bởi thương thế trên người tôi, nhất định phải mau chóng hồi phục, bằng
không trận chiến diễn ra vào sáng sớm mai, tôi sẽ rất bất lợi, trong

lòng cũng không thoải mái.

Có một thứ, được gọi là
trách nhiệm, nếu tôi không đồng ý với Trúc Tẩm Ngưng, vậy có đến đây hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng về sau đã đồng ý với cô ta, vậy trên vai tôi đã gánh thêm một trọng trách.

Vì vậy, trách nhiệm của tôi bây giờ, chính là không được tiếc bất kỳ giá phải trả
nào, tìm mọi cách ngăn cản đám người muốn cưới Trúc Tẩm Ngưng.

Có điều tôi nói miệng không thì không được, chỉ có thể dùng hành động, hạ
gục bốn người còn lại, vậy thì chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Chỉ có điều bây giờ đang lo lắng, là bốn người kia không một ai đơn giản.

Đầu tiên chưa nói ai khác Phá Quân, tên này quá đỗi tàn bạo, khắp người là
khí sát phạt, cũng không biết hắn đạt được những thứ đó từ đâu.

Thứ này, tôi cảm thấy không thể tự tạo ra, muốn có khí sát phạt nặng như
thế, vậy thì cần phải giết người liên tiếp trong nhiều năm, trên người
tự nhiên sẽ sinh ra khí mùi như vậy.

Còn những cái
khác, có lẽ tu luyện ở một nơi bao phủ đầy khí sát phạt, mỗi ngày đều
chiến đấu trong một nơi như vậy, một là anh chết hai là tôi sống.

Chính vào lúc tôi đang trị thương, Hoàng Tiểu Tiên trong lòng tôi khẽ động đậy, lập tức, Hoàng Tiểu Tiên nhỏ tiếng nói với tôi:

- Bây giờ đến ngay cả đan dược trị thương em cũng không có, cứ tiếp tục,
cho dù có hết đêm nay, thương thế trên người em cũng chưa chắc đã hồi
phục hoàn toàn.

Nghe vậy, tôi không biết làm sao nhìn Hoàng Tiểu Tiên, tôi cũng chẳng còn cách khác! Tôi còn làm thế nào được nữa?


Trong lúc tôi đang nghi hoặc, thì bỗng nhiên thấy Hoàng Tiểu Tiên há to
miệng, nhè ra một viên ngọc trong xuốt, thứ này nhìn rất đẹp.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên không phải là điểm đó, mà là giá trị của nói, bởi
tôi cảm thấy có một luồng năng lượng thanh thuần đang vận chuyển bên
trong viên ngọc.

- Lấy thứ này đi trị thương, tốc độ có lẽ sẽ nhanh hơn chút đấy.

Sau khi nói xong, Hoàng Tiểu Tiên lại chui vào trong lòng tôi, hình như không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với tôi.

Có điều bây giờ tôi cũng không có thời gian để ý quá nhiều, im lặng nhìn
viên ngọc trong xuốt, mặc dù không biết là thứ gì, chỉ cần lấy đi đủ
năng lượng tôi cần là được rồi.

Giây tiếp theo, tôi
không do dự, mà ngồi khoanh chân xuống, trong tay kết ấn kết, đồng thời, cũng thầm lầm nhẩm câu chú, lập tức, một luồng chân nguyên vô cùng
thanh thuần bắt đầu chui vào trong cơ thể tôi.

Khiến lòng tôi không khỏi cảm thấy thoải mái, cảm giác này, mới được gọi là tu luyện chứ!

Tôi thầm nói, nếu như lúc này cũng được dùng thứ này để tu luyện, e rằng tốc độ sẽ nhanh đến chóng mặt cho xem.

Có điều tôi còn biết, thứ này vừa nhìn là biết báu vật quý giá, muốn tìm thấy, không hề dễ.

Không ngờ, thương thế trên người tôi đã khôi phục hoàn toàn với một tốc độ
cực nhanh, tôi xem thời gian, vẫn chưa quá một tiếng đồng hồ, tôi thực
sự rất muốn hỏi Hoàng Tiểu Tiên đây là thứ gì, mà lại có hiệu quả tốt
đến thế.

Nhưng bây giờ Hoàng Tiểu Tiên đã ngủ say, cũng không có ý muốn đi quan tâm tôi.

Khi tôi cho rằng Hoàng Tiểu Tiên đã ngủ, thì không ngờ chị ta lại chui ra ngoài, nói với tôi.

- Hôm nay chị đã nhìn qua các trận đấu, ngày mai, em cần phải chú ý hai
người, một là Phá Quân, còn người khác là kẻ Cự Mông, kẻ đã chiến thắng
Trúc Khuê ngay từ lượt đầu tiên.


- Thực lực của hai
tên này đều thâm sâu khó lường, còn về hai người còn lại, nếu em gặp
phải, có lẽ khả năng chiến thắng cũng không nhỏ, tự em cẩn thận một
chút, chị tin đến lúc đó em sẽ dốc sức chiến đấu!

Hoàng Tiểu Tiên nói xong, trong lòng tôi khẽ trùng xuống, bởi những gì chị ta nói không phải là không có lý, cho dù là Cự Mông hay Phá Quân, tôi đều
cảm thấy có áp lực rất lớn.

Cự Mông thâm sâu khó
lường, hắn đối phó với Trúc Khuê, không ngờ lại chỉ cần hai chiêu đã hạ
gục Trúc Khuê, không thể không nói, thực lực của hắn vô cùng khủng bố.

Thậm chí nếu để tôi đánh giá, tôi cho rằng thực lực của Cự Mông còn ở trên
cả Phá Quân, chỉ có điều cách chiến đấu của Phá Quân quá thô tục lỗ
mãng, mới khiến rất nhiều thứ của Phá Quân bị lộ tẩy trước mặt người
khác.

Đây chỉ là điểm để phân biệt giữa Phá Quân và Cự Mông.

Hiện tại thực lực mà Cự Mông để lộ ra trước mặt mọi người, chỉ là một góc
nhỏ mà thôi, cho nên ai cũng không biết thực lực của hắn khủng bố đến
mức nào, trong lòng tôi bắt đầu thấy lo âu.

Nếu vừa bắt đầu đã gặp phải Cự Mông, khả năng giành chiến thắng của tôi không cao lắm.

Nhưng mà về sau, tôi vẫn đặt những việc này ra khỏi đầu, bởi tôi biết, cho dù thế nào, chỉ có đánh mới biết ai mạnh ai yếu.

Bây giờ vẫn chưa đấu với nhau, tôi không thể khiến bản thân mình mất đi
lòng tự tin, mặc dù tôi thắng Văn Xương cũng không dễ dàng gì, nhưng
cũng chưa dùng hết sức, cho nên tôi dám khẳng định, không cần biết là
chiến với ai, tôi cũng có đủ sức để chiến một trận ra trò.

Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại, đi vào trạng thái nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày kế tiếp, thức dậy, vừa hay bữa sáng đã làm xong, Trúc Tẩm
Ngưng bảo tôi ăn nhanh lên rồi còn đến quảng trường, hôm nay mới là màn
kịch chính, nhất định không được có sai sót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận