Nợ Âm Khó Thoát

Ngày
hôm sau, khi một tia sáng ở bên ngoài vừa len lỏi vào trong cửa sổ, đôi mắt
đang nhắm nghiền của tôi cũng từ từ mở ra, bước xuống khỏi giường.

Mở
cửa ra khỏi phòng, tôi bỏ hết những chuyện xảy ra tối qua ra khỏi đầu, mặc kệ
đã có chuyện gì, đợi giải quyết xong chuyện của Trúc Tẩm Ngưng đã rồi nói tiếp.

Hôm
nay, là ngày diễn ra đấu trường kén rể cho Trúc Tẩm Ngưng, cũng chính là nói,
người trong các phân gia khác sẽ tới đây vào ngày hôm nay, đến lúc đó, cả thôn
Lê gia sẽ náo nhiệt vô cùng.

Thấy
tôi ra ngoài, mẹ của Trúc Tẩm Ngưng vội vàng bảo tôi đợi một lát, bê tới cho
tôi một chậu nước rửa mặt, khiến tôi cảm thấy có chút ngài ngại.

Rửa
mặt xong, bữa sáng cũng đã sẵn sàng, lúc ăn, tôi không nhìn thấy ông nội và bố

của Trúc Tẩm Ngưng, mới hỏi mẹ của cô ta:

- Bác gái, bác trai với ông nội đâu rồi ạ?

Mẹ
của Trúc Tẩm Ngưng và Trúc Tẩm Ngưng nhìn khá giống nhau, vẻ ngoài rất thùy mị
dịu dàng, mẹ cô ta nhìn tôi cười, nói bọn họ đã đi chuẩn bị cho chuyện ngày hôm
nay.

Lúc
này Trúc Tẩm Ngưng cũng đã dậy, cùng tới ăn bữa sáng, Trúc Tẩm Ngưng thì thầm
nói vào tai tôi, hôm nay, tôi chỉ có thể được phép thắng, không được phép thua.

Điều này khiến tôi có không ít áp lực, nói
thật, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì về
đối thủ, nếu nói dám chắc một trăm phần trăm sẽ thắng, vậy tôi thực không dám
nói ra lời như vậy.

Tôi

cười ngây ngốc, nói với Trúc Tẩm Ngưng, nói tôi sẽ cố gắng hết sức.

Trên
mặt Trúc Tẩm Ngưng đong đầy nụ cười tươi rói, kế đó lại nói:

- Được rồi, tôi đi thay quần áo đây, hôm nay bố tôi cứ
bắt tôi phải mặc y phục màu đỏ đặc trưng của dân tộc.

Nói
xong, tôi cảm thấy Trúc Tẩm Ngưng có vẻ không thích cho lắm.

Mặc
dù không tình nguyện, nhưng cô ta vẫn quay người, đi vào trong phòng mình.

Lúc
ra ngoài, trên người Trúc Tẩm Ngưng, mặc một bộ phục trang đặc biệt của
riêng dân tộc cô ta, mà còn là máu đỏ chói, bên trên có rất nhiều những
hình thù
trông khá đẹp mắt, khắp người còn đeo
không ít trang sức.

Quan
trọng nhất là Trúc Tẩm Ngưng còn trang điểm nhẹ, khiến Trúc Tẩm Ngưng nhìn càng
thêm thùy mị hơn, tôi nhìn mà không chớp mắt, cả người cũng ngây ra. (thứ mê
gái >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận