Nợ Âm Khó Thoát


ràng là đang làm khó tôi, nhưng chuyện
đã vậy, tôi chỉ đành nhập gia tùy tục, nếu không đồng ý điều kiện của người ta,
chắc cũng bị đá ra khỏi làng ngay lập tức.

Trúc
Ngọc Anh trợn tròn mắt đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ chắc là đang hóng kịch
hay, nhỏ ta mới mười mấy tuổi, đương
nhiên không hiểu những chuyện này.

Ờ,
hình như tôi cũng vừa mới gần hai mươi tuổi, cũng chẳng lớn hơn Trúc Ngọc Anh
là bao.

Trúc
Tẩm Ngưng bắt đầu nóng ruột, nói cái gì cũng không đồng ý, tôi vội vàng kéo kéo
cô ta, tặng cô ta một nụ cười yên tâm.

- A Công, con đến là vì Tiểu Ngưng, cho nên để đem
được cô ấy rời khỏi đây sẽ không quan tâm bất kỳ chuyện gì, hi vọng A công hạ
thủ lưu tình!

Nói
những lời này, ý tứ đã quá rõ ràng, đồng ý với bài kiểm tra khó khăn mà bọn họ
đã bố trí.

Cũng
không biết bọn họ sẽ ra đề gì cho tôi, vì thế càng không biết nói gì khác, hi
vọng bọn họ đừng quá đáng quá, nếu ngay lập tức ngăn tôi ở ngoài, bao vây lấy
tôi, vậy thì tôi thực sự chẳng còn cách khác.

- Rất tốt, thằng nhóc, anh khiến tôi đánh giá anh cao
hơn mấy bậc rồi đấy!

Ông
nội Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi một cái, trên mặt cứ treo một nụ cười như không
cười, nhìn đáng sợ dị thường.

Sau
đó, A công quay người, đi vào trong nhà, bố mẹ của Trúc Tẩm Ngưng cũng theo
sau, mẹ Trúc Tẩm Ngưng chưa nói một lời nào, nhưng ánh mặt lại có chút lo lắng.

Thấy
vậy, tôi biết ít nhất thì mẹ Trúc Tẩm Ngưng cũng đứng bên phía chúng tôi, chỉ
có điều phận phụ nữ xuất giá tòng phu, không thể tự mình làm chủ, nên mới không
làm được gì.

- Anh làm cái gì thế? Ông nội tôi rõ ràng là đang muốn
làm khó anh, sao anh lại đồng ý rồi? tôi cố gắng năn nỉ một lát kiểu gì cũng
hủy được điều kiện này!


Chính
lúc này, bên cạnh vang lên tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng, tôi quay đầu, thấy
Trúc Tẩm Ngưng mặt mày kiên nghị nhìn mình, rõ ràng cô ta không hài lòng khi
thấy tôi làm vậy.


điều, tôi lại cười khẽ, nói:

- Em vẫn chưa nhìn ra sao? Đây là đã hạ quyết tâm phải
ngăn cản anh, em cũng không thay đổi được đâu, cho nên sớm muộn gì cũng phải
đối diện.

- Lại nói, nếu có thể lấy được một người con gái xinh
đẹp như em, anh trải qua chút khó khăn cũng là điều đương nhiên mà, không phải
sao?

Không
biết tại vì sao, trong lòng bỗng muốn
trêu chọc một chút, khi tôi vừa nói xong, đã cảm thấy có một bàn tay véo mạnh
một cái vào bụng mình, một cơn đau thấu tim truyền ra khắp người, còn cả cái
nguýt dài của Trúc Tẩm Ngưng nữa.

Kết
hợp thêm đôi gò má đỏ hồng, lúc này nhìn Trúc Tẩm Ngưng cực kỳ phong tình.

- Haiz, thật không hiểu nổi đôi yêu nhau như các anh
chị nữa, chị Ngưng, anh Nhất Lượng, em về nhà ăn hamburger trước đây!

Bỗng,
bên cạnh vang lên tiếng thở ngắn thở dài của Trúc Ngọc Anh, đầu tôi và Trúc Tẩm
Ngưng đều chằng chịt tơ nhện, con nhóc này còn làm ra vẻ như bà cụ non nữa!

Không
đợi chúng tôi nói gì, Trúc Ngọc Anh đã quay người rời đi.

- Mà này, sao cô lại nhờ con bé đó đến tìm tôi? Cô
không biết con bé đó không đáng tin như thế nào đâu, cô không sợ nó không tìm
thấy tôi à?

Tôi
cất tiếng hỏi Trúc Tẩm Ngưng, cô ta nhìn tôi, nói nếu cô ta tự mình làm chủ được
đã tốt, con nhóc này là bố cô ta tìm, có lẽ đã biết con bé không đáng tin, cho
nên mới kêu nó đi tìm tôi, cũng may cuối cùng vẫn tìm thấy.

- Cô không biết, con bé đó chơi game đến lúc điện
thoại gần hết pin rồi mới gửi tin nhắn cho tôi, thiếu chút nữa đã không liên
lạc được rồi.

Trúc

Tẩm Ngưng cười cười, nói:

- Nhưng tôi lại rất yên tâm, tôi nói với Ngọc Anh rồi,
tìm thấy anh sẽ có hamburger để ăn, nó nghiện thứ đó lắm!

Thì
khi Trúc Tẩm Ngưng mới đến đây đã đem theo hamburger, Túc Ngọc Anh sau khi ăn thì
bắt đầu nghiện.


lẽ là nhớ tới hamburger, Trúc Ngọc Anh mới liên lạc với tôi, không thể không
nói việc này rất nguy hiểm.

- Được rồi, vào trong đi!

Bỗng
lúc này, trong nhà truyền ra tiếng nói khàn khàn của ‘lão gia’, nụ cười trên
mặt của Tôi và Trúc Tẩm Ngưng đều thu lại.

Hít
sâu một hơi, tôi cùng Trúc Tẩm Ngưng bước vào trong nhà.

Khi
vào trong, tôi thấy mẹ Trúc Tẩm Ngưng đang đứng ở một bên góc cửa phòng chính,
nhìn vào bên.

Trúc
Tẩm Ngưng đưa tôi qua đó, khi đến trước cửa vào, tôi thấy trong phòng, ông nội
và bố của Trúc Tẩm Ngưng đang lên hương cho vài bài vị.

Tôi
đại khái nhìn qua, đóng bài vị này không hơn không dưới một trăm chiếc, nhưng
khiến tôi khó hiểu, là trên bài vị lại không có tên.

Chỉ
có số thứ tự, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7,… cứ như thế kéo dài ra sau, đây là linh vị
của tổ tiên sao?

Kế
đó, bố của Trúc Tẩm Ngưng gọi chúng tôi vào trong.

Tôi
hơi ngây người, nhấc chân đi vào, lòng tôi bỗng thấy khó hiểu, đang muốn làm gì
vậy? lẽ nào là phải thắp hương cho tổ tiên trước sao?

Tôi
nhìn A công trước mắt, ánh mắt toát lên vẻ

gặng hỏi, ý muốn lão nói cho tôi biết tiếp theo phải làm gì?

Ông
nội Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi một cái, cất tiếng nói:

- Cũng chẳng có chuyện gì khác, chỉ cần anh có thể ở
trong này qua một đêm, ngày mai lúc chúng tôi mở cửa ra, mà anh vẫn còn đứng
thẳng, vậy coi như anh đã vượt qua bài
kiểm tra.

Nghe
vậy, cả người tôi bỗng ngơ ra, đơn giản vậy à? Hình như có hơi nằm ngoài dự
liệu của tôi, không ngờ, kiểm tra lại đơn giản như thế?

Nhưng
lập tức, suy nghĩ này cũng biến mất hoàn toàn khỏi đầu tôi, không đúng! Đơn giản
vậy sao? Không thể nào, tôi rõ ràng cảm nhận thấy bọn họ không mấy hoan nghênh
tôi.

Cho
dù không ghét tôi, nhưng tuyệt đối không muốn tôi và Trúc Tẩm Ngưng ở bên nhau,
cho nên cửa ải này không thể đơn giản vậy được.

Lẽ
nào trong căn phòng này có gì mờ ám? Nhưng đây là nơi thờ cúng tổ tiên, thì làm
sao có thứ gì cho được?

Lẽ
nào trong này có cơ quan chí mạng?

Tất
cả những điều ấy tôi đều không hay biết, càng không biết tiếp theo đây mình
phải đối diện với thứ gì, hiện tại đối phương đã đưa ra điều kiện, tôi chỉ đành
chấp nhận, không thể từ chối.

- Sao, sợ rồi à?

Bố
của Trúc Tẩm Ngưng cười nhạt, nhìn tôi nói.

Tôi
nhìn thấy rõ vẻ xem thường trong đôi mắt của ông ta, ngay sau đó, khóe miệng
tôi cũng khẽ nhếch lên, cất lời:

- Không ạ, chỉ là hơi tò mò một chút, tại sao lại tiến
hành kiểm tra ở đây!

Nói
xong, tôi lại nhìn ông nội của Trúc Tẩm Ngưng, nói tôi không có ý kiến gì.

Lúc
này, Trúc Tẩm Ngưng mặt mày cũng đầy nghi hoặc và khó hiểu, rõ ràng, đến ngay
cả cô ta cũng không biết trong đây có gì.

Chuyện
mà bản thân cô ta cũng không biết, đương nhiên càng không biết nói gì với tôi.

Kế

đó, Trúc Tẩm Ngưng cất tiếng:

- A công, A tía, không cần biết mọi người định làm khó
Nhất Lượng thế nào, nhưng tuyệt đối không được làm hại đến tính mạng của anh
ấy, nếu không, mọi người biết con sẽ làm gì rồi đấy!

Ánh
mắt của Trúc Tẩm Ngưng rất kiên định, nhìn ông nội và bố mình nói.

Nghe
thấy cô ta nói vậy, không biết tại vì sao, trong lòng bỗng thấy cảm động, có lẽ
là bởi vì tôi đến cứu cô ta, nên cô ta mới như thế.

- Con yên tâm, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Bố
của Trúc Tẩm Ngưng khẽ nói, bảo đảm với cô ta, nhưng ánh mắt của cô ta thì vẫn
rất lo lắng.

Tôi
lộ ra một nụ cười yên tâm với Trúc Tẩm Ngưng, sau đó bước vào trong nhà chính.

Sau
khi tôi vào trong, Trúc Tẩm Ngưng đã bị ông nội và bố đưa đi.

- Thằng nhóc, chúc anh may mắn!

Trước
lúc đi, bố Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi, thấp tiếng nói, cánh cửa từ từ khép lại,
lập tức, cả căn phòng dần dần tối, ánh sáng cực kỳ không tốt.

Cũng
may vẫn có ánh sáng của vài ngọn nến và lửa trên hương.

Tôi
đại khái nhìn cũng khá rõ cảnh vật trong căn phòng, tôi bắt đầu đi xung quanh,
muốn tìm ra gì đó trong này, nhưng đi lòng vòng khá lâu, phát hiện căn phòng
này cùng với những căn phòng ở quê tôi không khác nhau là bao.

Điểm
khác biệt duy nhất là linh vị trên bàn thờ, bên trên không có tên, chỉ có những
con số, điều này khiến tôi thấy khá kì lạ

Nhìn
một lúc, tôi bỗng phát hiện, ngoài điểm này ra, hình như vẫn còn một điểm khác
biệt lớn.


chỗ chúng tôi, bên trên bàn thờ, sẽ cúng ‘thiên địa quân thân sư’.

Nhưng
trên bàn thờ ở đây, lại không thấy mấy chữ ấy, chỉ có một trang giấy trắng.

Tôi
nhíu chặt mày, có gì đó không đúng? Thiên đại quân thân sư, hầu như đều được
tất cả mọi người công nhận là điều kiện khi hương hỏa, vậy tại sao ở đây lại
không có?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận