Nợ Âm Khó Thoát

Ngay
khi Trúc Ngọc Anh nói xong, tôi lập tức đi tới cạnh, hỏi nhỏ ta vừa rồi nói gì
thế?

Trúc
Ngọc Anh ngẩng đầu, sau đó chỉ phía đối diện, cất tiếng:

- Người phía đối diện kia, em từng gặp
qua.

Trúc
Ngọc Anh nhìn tôi một cái, lại nhìn phía đối diện, tôi cũng nhòm vào trong kính
viễn vọng, lúc này ở trong một căn phòng của tòa khách sạn phía bên kia, đang
có một bóng người lướt qua.

Người
này chính là thiếu chủ của đám người nọ, tôi nhìn Trúc Ngọc Anh, hỏi nhỏ ta gặp
hắn ở đâu?

Trúc
Ngọc Anh nghĩ một lát, nói lúc nhỏ, chắc tầm khoảng bảy tám tuổi, đã từng nhìn
thấy hắn ở trong làng.


một người lớn dẫn hắn tới, Trúc Ngọc Anh có thể nhớ rõ hắn như vậy, là bởi vì
trên cổ thiếu chủ đó có một vết bớt màu đỏ.


vừa rồi Trúc Ngọc Anh cũng đã nhìn thấy
vết bớt màu đỏ trên cổ người kia, mới chắc chắn rằng bản thân từng gặp qua hắn.

Tôi
nhíu mày, hóa ra thiếu chủ phía đối diện lúc nhỏ đã từng đến qua làng Lê gia,
tôi lại hỏi Trúc Ngọc Anh, có biết hắn tên gì không?

Trúc
Ngọc Anh lắc đầu, nói quên rồi, nếu không có vết bớt kia, nhỏ ta cũng chẳng nhớ
người này là ai.

Tôi
không tiếp tục hỏi nữa, mà nói với Hoàng Tiểu Tiên, không cần quan sát nữa, bởi
vì chúng tôi đã biết mục đích của đám người đó rồi, chắc hẳn bọn chúng cũng
không làm chuyện bậy bạ gì ở đây.

Dựa

theo những gì Trúc Ngọc Anh nói, hiện tại vẫn còn khoảng một tuần nữa, mà trong
khoảng thời gian này, tôi muốn nâng cao thực lực của mình tăng lên một bậc nữa.


nội đan yêu xà đang nằm trong tay tôi cũng có thể sử dụng rồi, hi vọng có thể đạt
được điều tôi muốn trong vòng một tuần.

Như
vậy sau khi tới làng Lê gia, cũng có thể giúp đỡ được Trúc Tẩm Ngưng.

Thu
dọn đồ đạc quay trở về chỗ ở, Trúc Ngọc Anh đương nhiên cũng đi theo chúng tôi,
Trúc Ngọc Anh tạm thời sống ở trong phòng Hoàng Tiểu Tiên, còn tôi trực tiếp
chui vào trong phòng mình.

Bởi
vì lúc trước tôi đã nói với bọn họ, một tuần này, tôi không muốn lãng phí, nhất
định phải lợi dụng, cố gắng nâng cao thực lực của bản thân, như vậy sau khi tiến
vào làng Lê gia, mới có cơ hội cao thắng được những người khác.

Quay
về phòng, một tay tôi lật một cái, viên nội đan yêu xà xuất hiện trong lòng bàn
tay, khi nội đan yêu xà xuất hiện, lập tức một luồng khí cuồng
bạo lan ra khắp phòng.

Tôi
nhíu chặt mày lại, thảo nào Mễ Trần nói, nội đan, ít nhất phải tới khi tôi
đạt tới Trúc Cơ cấp bảy thì mới có thể sử dụng, năng lượng cuồng bạo thế này, chỉ linh khí thôi căn bản không
thể hóa luyện chúng.

Chỉ
có chân nguyên mạnh hơn, mới hóa luyện được năng lượng cuồng bạo này.

Cứ
thế, tôi hít sâu một hơi, chân nguyên trong người mau chóng dồn vào lòng bàn
tay, chui vào trong viên nội đan yêu xà.

Giây
tiếp theo, chân nguyên đã bao trùm cả viên nội đan vào trong, kế đó, viên nội
đan rung lên, luồng năng lượng cuồng bạo như muốn điên cuồng bạo phát, cứ xoay
quanh viên nội đan, rồi bay loạn xạ trong phòng.

Lúc
này, ấn kết trong tay tôi cũng mau chóng biến hóa, bắt đầu dẫn dụ luồng năng lượng

cuồng bạo kia và trong khí hải mình.

Cứ
mỗi lần luồng năng lượng đó chui qua tĩnh mạch trong người, tôi lại cảm thấy
tĩnh mạch mình bị một luồng năng lượng khủng bố ép tới mức không chịu đựng nổi.

Chân
nguyên trong người lan ra ngoài, bao trùm luồng năng lượng điên cuồng vào
trong, sau đó tiến hành hóa luyện.

Khi
bị chân nguyên hóa luyện, cuối cùng luồng năng lượng cuồng bạo kia, cũng xuất
hiện một chút chân nguyên bị luyện ra, kế đó là chui vào trong khí hải của tôi.

Cảm
nhận được tình hình đó lòng tôi bỗng vui mình, tôi bỗng thấy hưng phấn, sau đó
tiếp tục hóa luyện năng lượng trong tĩnh mạch.

Cả
căn phòng như bao trùm bởi một luồng năng lượng cuồng bạo, cho dù là một tuần,
tôi cũng chưa chắc đã hóa luyện được hết.

Nhưng
tất cả đều phải dốc sức thôi, trong một tuần, tôi có thể hóa luyện bao nhiêu, đều
phải dựa vào may mắn của tôi.

Thời
gian tiếp theo, tâm tư của tôi đều đặt vào tu luyện.

Hiện
tại sau khi đã bước vào Trúc Cơ cấp bảy, cho dù không ăn một tuần, cũng vẫn chống
đỡ được.

Thực
lực càng mạnh lên, thì thời gian nhịn ăn càng kéo được dài, chân nguyên trong
người có thể duy trì năng lượng cho cơ thể.

Cứ
thế, tôi ở lỳ trong phòng, không ngừng hóa luyện, cũng không biết đã trôi qua
bao lâu, tôi cảm thấy khí hải mình được lấp đầy, cảm giác này nói cho tôi biết,
khí hải của tôi đã sắp tới giới hạn.


Đây
là triệu chứng khi chuẩn bị đột phá, lòng tôi vui mừng, bắt đầu tập trung
tinh thần, hóa luyện luồng khí xung
quanh.

Mỗi
khi chân nguyên chui vào trong khí hải, tôi lại càng cảm thấy cảm giác trong
người mình mãnh liệt hơn, giây tiếp theo, khí hải bỗng phát ra một tiếng vang,
thời khắc đó, tôi cảm nhận được rõ ràng khí hải mình đã rộng ra rất nhiều.

Chân
nguyên trong khí hải lại bật đầu bạo phát, trên người tôi cũng toát ra một luồng
khí rất mạnh.

Trúc
Cơ cấp chín, hiện tại cách cảnh giới Tiên Thiên đã gần thêm một bước, lúc này,
tôi chẳng để ý cái khác, lại tiếp tục hóa luyện.

Đợi
khí thế trên người ổn định lại, tôi mới thở hắt ra một hơi, tôi nhìn thời gian,
mới trôi qua có hai ngày.

Vẫn
còn vài ngày nữa, trong mấy ngày này, tôi cũng không muốn lãng phí.

Cứ
như thế, tôi lại ngồi khoanh chân lên giường, đi vào trạng thái tu luyện, còn
năm ngày nữa, không cần biết tôi có thể phá được lá chắn ở cảnh giới Tiên Thiên
không, thì đều nhất định phải thử.

Những
tia chân nguyên dày đặc cứ không ngừng chui vào trong khí hải, tôi cảm thấy,
khí hải đã rộng ra rất nhiều, vì thế cũng có thể hút được nhiều chân nguyên
hơn.

Năng
lượng của nội đan trong phòng có lẽ mới chỉ bị tôi hút chưa tới một phần ba.

Vẫn
còn hai phần ba năng lượng, trong mấy ngày này tôi có thể hút hết hay không,
tôi cũng không biết, dù sao cứ không ngừng hóa luyện là được.

Thời
gian cứ trôi đi từng giây từng phút, tôi đã chìm sâu vào trạng thái tu luyện
như đã quên cả bản thân, hoàn toàn phó mặc thế giới ngoài kia, chỉ chuyên tâm
hút lấy hút để năng lượng xung quanh.

Không
biết từ lúc nào, thời gian đã trôi qua từng ngày từng ngày…

***


- Trời ơi, anh Nhất Lượng làm cái gì
mà vẫn chưa ra ngoài thế? Ngày mai chính là ngày diễn ra đấu trường kén rể,
anh ấy còn không ra ngoài, chị Ngưng chỉ đành bị ép gả cho một người đàn ông
mình không yêu rồi!


lẽ bản thân cũng là phận con gái, Trúc Ngọc Anh cũng tỏ ra rất phản đối mệnh lệnh
của bố mẹ, do đó, nhỏ ta cũng không muốn Trúc Tẩm Ngưng thật sự phải gả cho người
đàn ông mà đến ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua.

- Được rồi con nhóc này, em nóng vội cũng
không có tác dụng, thằng nhóc đó bây giờ đang trong trạng thái bế quan, nếu cứ nhất
quyết đánh thức, thì đó là một chuyện cực kỳ bất lợi cho cậu ấy.

Hoàng
Tiểu Tiên đứng ở một bên nhìn Trúc Ngọc Anh một cái, sau đó nhàn nhạt nói.

- Em nói chị nghe này, có thể đừng gọi
em là con nhóc nữa được không? Em không còn nhỏ rồi, nhìn chị cũng chẳng lớn
hơn em bao nhiêu tuổi, gọi như thế khiến em rất khó chịu!

Trúc
Ngọc Anh cong môi, cất tiếng nói với Hoàng Tiểu Tiên.

Nghe
vậy, khóe miệng Hoàng Tiểu Tiên hơi nhếch lên, hình như đang cảm thấy buồn cười
với câu nói của Trúc Ngọc Anh.

- Con nhóc này, em có biết chị bao
nhiêu tuổi rồi không? Mà dám nói ra câu như thế hả?

Hoàng
Tiểu Tiên hữu ý vô ý nói với Trúc Ngọc Anh.

Trúc
Ngọc Anh khó hiểu nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi Hoàng Tiểu Tiên bao nhiêu tuổi?
Hoàng Tiểu Tiên cười thần bí, đáp:

- Thôi bỏ đi, không nói nữa, tránh trường
hợp dọa chết con nhóc nhà em.

Nghe
vậy, Trúc Ngọc Anh ‘chậc’ một tiếng, đúng lúc này, lông mày Hoàng Tiểu Tiên hơi
nhíu lại, mắt nhìn vào một nơi nào đó, trong đó đang phát ra một tia kim quang.

Ánh
sáng lóe lên rồi lại tắt ngúm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ mãnh liệt,
Trúc Ngọc Anh bỗng lầm bầm:

- Wow! Luồng khí này thật mạnh quá đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận