Kế tiếp là khảo nghiệm, tiết tấu rất nhanh. Đầu tiên là Đồ Tẫn ra sân. Hộ vệ của Tê Giác yêu biến về bản thể, chính là tê giác một sừng khổng lồ cao ba trượng, thời điểm lao tới nhanh tựa như đầu xe lửa, không chỉ thanh thế kinh người, ngay cả mặt đất cũng chịu không nổi sức nặng của thân thể này, giờ phút này yêu quái vây xem cảm thấy như mặt đất lại kịch liệt chấn động.
“Ơ, Tiểu Tam Nhi gần đây đạo hạnh tăng trưởng rất nhanh a. Ngươi nhìn cái chân và cổ kia, hình như lại to thêm một vòng” quần chúng vây xem biết rõ chân tướng chỉ chỏ.
Hình thể yêu quái khổng lồ, phần lớn ưa thích dùng lực áp người, Trường Thiên như thế, người này cũng không ngoại lệ. Sau khi chạy lấy đà ở 20m về sau tốc độ của nó đã rất nhanh, lúc sắp vọt tới trước mặt Đồ Tẫn liền phát ra tiếng như còi hơi, trong mũi phun ra bạch khí, cúi đầu, dùng sừng trên trán nhắm ngay hắn.
Lúc này Đồ Tẫn còn chưa có biến thân.
Trong mắt tê giác yêu Tiểu Tam Nhi lộ ra bất mãn. Nó chạy với tốc độ cao, hình thể khổng lồ, hình thái của Đồ Tẫn quá mức đơn bạc, kết quả tốt nhất là bị đánh bay, tệ hơn một chút là bị xuyên trên sừng của tê giác yêu tựa như cá ướp muối.
Hắn còn muốn chơi thêm một chút, không muốn kết thúc sớm như vậy a. Tiểu Tam Nhi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn dùng toàn lực đánh tới, đồng thời cúi đỉnh đầu xuống.
Đồ Tẫn vẫn cúi đầu suy nghĩ, ai cũng nhìn ra thân thể hắn rất buông lỏng, dưới chân chưa từng phát lực, phảng phất như đang xông đến không phải là Tê Giác khổng lồ hình thể sáu bảy thước mà là chó Nhật lông xù đang nhào tới làm nũng.
Cho đến khi Tiểu Tam Nhi đánh tới, Đồ Tẫn mới giơ hai tay lên, bỗng chốc nắm được sừng trên đầu hắn, dùng sức nhấn xuống một cái.
Tê giác yêu đang dùng toàn lực đánh tới. Đồ Tẫn không bị đánh bay giống như trong suy nghĩ của mọi mà chỉ bị xung lực mạnh đẩy ra khoảng ba bước.
Bị lực đánh lớn như vậy, chỉ lui có ba bước! Trong mắt yêu quái vây xem chớp động không ngừng.
Hiện tại hai bên đường đường chính chính đối chiến, theo góc nhìn của Ninh Tiểu Nhàn, vừa vặn có thể thấy cơ bắp trên hai cánh thay Đồ Tẫn nổi lên, cả người giống như cây đinh một mực dính tại mặt đất. Không nhúc nhích, trong miệng hét lớn một tiếng, hai tay hướng bên phải đánh tới.
Ầm một tiếng, tê giác khổng lồ bị lật nghiêng. Nặng nề rơi trên mặt đất, đem mặt đất nện ra một hố.
Một quyền đánh bại đối thủ! Đồ Tẫn thậm chí còn chưa biến về bản thể Kỳ Lân thần thú.
Chung quanh một mảnh tĩnh lặng, hai hơi thở sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Đồ Tẫn buông tay, lui về phía sau hai bước, hai tay ôm ngực nhìn nó, lưng thẳng tắp. Mắt Tê giác khổng lồ đầy sung huyết, trở nên đỏ bừng, đang muốn xông lên phân cao thấp, Tây Nhan vẫn đứng bên cạnh làm trọng tài giữa hai người trầm giọng nói “Đủ rồi, lại không phải tranh chấp sinh tử”. Hắn chuyển hướng tới Đồ Tẫn nói “Chỉ bằng khí lực này của ngươi cũng đã vượt qua kiểm tra rồi”. Tuy rằng lửa giận công tâm nhưng tê giác yêu không có cam đảm xung đột với thượng cấp trực tiếp, cứ như vậy lui xuống.
Nàng biết Đồ Tẫn có thể thắng, nhưng không nghĩ tới hắn hoàn thành như vậy…. Hóa ra Kỳ Lân là dựa vào khí lực tăng trưởng thành thánh thú, bản thân Đồ Tẫn là tu sĩ Đại thừa kỳ, chiếm lấy thân thể kỳ thú, lại ăn thiên tài địa bảo do Tức Nhưỡng nuôi trồng, đã sớm đạt đến cảnh giới Phản Hư, da thịt cứng như thép, nói là sức mạnh ngàn cân vẫn còn ít, thì đánh ngã một con tê giác yêu cũng không có gì khó.
Quần chúng vây xem có người huýt sáo, có người nói tốt. Hiển nhiên đối với đấu pháp đối chiến có cách biệt thân thể quá xa như vậy lại chiếm thế thượng phong, rốt cuộc hợp khẩu vị của quần chúng.
“Đến ngươi” thời điểm Đồ Tẫn đi qua Thất Tử, hai người chạm một quyền. Hắn thấp giọng nói “Cố mà biểu hiện, Thanh Loan cũng tới”
Thanh Loan tới? Thất Tử cùng Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên thấy chim xanh từ xa bay tới, sau đó gương mặt xinh đẹp quen thuộc xuất hiện ở trong đám người. Đang hướng bên này nhìn lại.
Thất tử, cố gắng lên. Ninh Tiểu Nhàn cười thầm.
Đây là một trận định thắng thua. Trận tiếp theo, một Tê giác yêu khác cùng Thất Tử ra sân. Bạch Chồn tinh đang phát tiền thắng cược cho người thắng.
Trong các trận tỉ thí, Ẩn Lưu có quy định đặt biệt, trong thời gian đối chiến, Cầm yêu không được phép rời khỏi mặt đất. Trên thiên không, Cầm yêu là chủ tràng, nếu đối chiến thời gian dài cứ ở trên không oanh kích xuống, trong khi yêu quái bình thường chỉ dựa vào thân thể cồng kềnh cùng tốc độ tấn công, như vậy thật quá không công bằng.
Thất tử biến về bản thể Trọng Minh Điểu, nghe Tây Nhanh giới thiệu quy tắc xong chẳng qua chỉ cười cạnh một tiếng, không nói lời nào. Tất cả mọi người cho rằng hắn bất mãn với quy tắc, kết quả trận chiến vừa mở màn, mọi người rớt mắt nhìn – tên này, từ đầu tới cuối căn bản chưa từng rời mặt đất.
Trọng Minh Điểu hiện tại đã là Vạn Tượng Kỳ đại viên mãn, sắp tiến vào cảnh giới Luyện Thần kỳ, vì vậy bản thể so với trước kia lại lớn thêm một bậc, chiều cao một trượng ba thước, toàn thân khoan thai, lông trắng thuần khiết, một đôi chân dài gầy trơ xương, ngũ trảo sắc bén tựa như thép cứng tạo thành.
Cho dù tướng tá tốt như vậy, không một ai cho rằng nó sẽ chính diện đối chiến với Tê Giác yêu da dày thịt béo.
Phần lớn Cầm yêu thiên về sử dụng pháp thuật, trong thời gian ngắn sử dụng pháp thuật hoặc theo bản năng thiên phú để công kích đối thủ, sau đó mới hạ xuống đất, đây mới là đấu pháp thông thường. Đối thủ của hắn, nghe nói hình thể còn to lớn hơn cả Tê Giác yêu vừa rồi, nhưng hắn cũng hiểu bản thể của mình so với Cầm yêu không có ưu thế, cho nên trận đấu này dùng thân thể loài người nhanh nhẹn hơn, hơn nữa động tác của hắn đúng là vô cùng mau lẹ, mạnh mẽ, xem ra bình thường cũng tốn không ít công phu luyện tập.
Chỉ tiếc, Thất Tử với cầm yêu bình thường lại không giống nhau, hắn là loại chuyên thích vật lộn. Mắt thấy đối thủ của mình sử dụng Tật Phong thuật phụ trợ giống như dùng đòn bẩy không tiếng động lao tới, nó thu lại hai cánh, cũng phi qua. Nắm đấm chứa kình lực của Tê Giác yêu còn chưa có chạm vào ngực Trọng Minh Điểu, đôi chân dài hơn hai thước của nó đã duỗi tới trước mặt Tê Giác yêu. Sáu cái vuốt móc lại giống như vuốt mèo đánh tới, dưới ánh mặt trời chớp động như kim khí, sáng bóng.
Ai cũng không hoài nghi uy lực của đòn tấn công này. Trúng một đòn này, Tê Giác yêu chắc chắn sẽ bị mổ bụng. Huống chi hình dạng loài người tay ngắn chỉ hơn một thước, làm sao chống lại đôi chân dài của Thất Tử? Khi tiêm chảo của đối thủ đánh tới, hắn còn chưa chạm được vào lông vũ của đối thủ.
“Thật là nhanh!” Bên cạnh có người sợ hãi than một tiếng.
Quả thật là nhanh, không ít yêu quá đăm đăm nhìn vào, còn không thấy rõ động tác của hắn. Tê Giác yêu không còn cách nào, quyền còn chưa đánh tới đã phải co lại, lăn trên mặt đất, tránh đi móng vuốt của Thất Tử. Nhưng Thất Tử cũng nhân cơ hội đó, móng vuốt đánh tới để lại trên thắt lưng của hắn ba vết cào sâu.
Đây đã là hạ trảo lưu tình, với móng vuốt cứng rắn của hắn thật ra có thể đem Tê Giác yêu cắt thành hai mảnh. Tê Giác yêu vừa đứng lên, Thất Tử lại công kích tới, lúc này chiếc mỏ dài so với mỏ chim hạc còn sắc bén hơn mổ tới, nguyên bản Tê Giác yêu còn nghĩ biến về bản thể, hiện tại nào dám chứ? Cái mỏ dài sắc bén như vậy, mổ tới trên người Tê Giác yêu không phải mổ một cái chuẩn một cái sao? Hắn lẩn trốn rất nhanh, Thất Tử cũng có ý nhường, mổ mấy cái cũng không đánh trúng tới hắn, hơn nữa mổ xuống đất một miếng đất nhỏ cũng không đánh ra, càng đừng nói phát ra bất cứ âm thanh nào.
Yêu quái quan sát trận đấu sắc mặt ngưng trọng. Con Cầm yêu khổng lồ này không chỉ có tốc độ nhanh, sức lực lớn mà lực công kích phát ra cũng được khống chế hoàn mỹ không ở trên mặt đất lãng phí một chút sức lực dư thừa nào, phần bản lĩnh này thật khiến cho người ta cảm thán.
Thất Tử mặc dù không có bay khỏi mặt đất nhưng cánh của nó cũng không phải chỉ để bày biện. Sải cánh mở ra phải hơn mười trượng, khi hắn chuyển hướng công kích chỉ cần nó lay động một chút là có thể hoàn mỹ thay đổi quán tính, tốc độ cùng tác dụng dụ hoặc kẻ địch.
Có câu đánh đòn phủ đầu, sau đó mới không chế. Tê Giác yêu trước là bị động chống trả, sau lại giống như hồ lô lăn trên đất tránh né thế công của Thấ Tử, không có cơ hội chống trả. Nhìn cảnh trận chiến tựa như một con bạch điểu to lớn trong ao nước đuổi theo trêu trọc con lươn.
“Đánh hay lắm!” người xem đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười to, tiếng vỗ tay dần vang lên như thủy triều.
Như thế này nơi nào giống khảo nghiệm tỉ võ, quả thực chính là trận tấu hài!
Tây Nhan mặt mũi chìm như nước, hét lớn một tiếng “Đủ rồi! Thắng bại đã phân”. Dù sao thua hai trận này cũng là thủ hạ của hắn. “Bạch Điểu thắng, có tư cách vào tông”. Hắn đến bây giờ vẫn chưa biết tên này tên gọi là gì.
Tiếng vỗ tay, tiếng cười rất nhanh tản đi, nhưng mà ánh mắt của mọi người nhìn Thất Tử đã hoàn toàn thay đổi. Nó như một con chim bình thường, vênh váo bay xuống. Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì, kéo cái cánh trắng của nó nói “Thanh Loan đang nhìn người đó”
Phải không phải không? Nó tự nhiên biết Thanh Loan đứng ở chỗ nào, quay đầu nhìn qua đám người, thấy nàng mang theo nụ cười nhìn lại. Thanh Loan chỉ cảm thấy ánh mắt Trọng Minh Điểu còn mang theo khí thế hung hãn của trận tỉ đấu, sắc bén khiến nàng không dám nhìn lâu, cho nên coi như không thấy nhìn xuống đất, nhưng cước bộ lại không nỡ dịch chuyển. Tên này lại không dùng thuật pháp, cứ thế nhào tới vật lộn với yêu quái khác, buồn cười nhất chính là còn đem đối phương ép bò lăn trên đất giống như hồ lô. Trọng Minh Điểu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Vô cùng thú vị.
“Hắc, sắc mặt nàng có chút đỏ lên đấy” Dù sao đều là nữ nhi, Ninh Tiểu Nhàn cũng nhìn nàng không rời, vội vàng thông báo cho Thất Tử. Kết quả tên này căn bản không nhìn nàng, lại biến thành Tiểu bạch điểu đứng trên vai Đồ Tẫn, sau đó phối hợp rỉa lông.
Cùng Kỳ hắc hắc cười nói “Ta dùng hắc bào của Trường Thiên đại nhân đánh cuộc, Thất Tử hiện tại nhất định đỏ mặt, chẳng qua tiểu tử này gian trá, lấy lông vũ phủ lên mặt che dấu”, sau đó lại không có âm thanh gì, đoán chừng là bị Trường Thiên thu thập.
Ninh Tiểu Nhàn che miệng cười nói “Thất Tử đánh thắng một trận, bộ dáng hùng dũng, nhìn động tác hiện tại sao cứ như đứa trẻ phạm lỗi thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...