Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng đem phẫn uất cùng khổ sở đè nén vào sâu trong đáy lòng, tự nói với mình còn nhiều thời gian.
Ninh Tiểu Nhàn một lần nữa đi qua địa bàn Hắc Hổ, hơi mất chút thời gian bởi vì chấn động vừa rồi đã đem người này lay tỉnh. Cũng may liễm tức thuật của Trường Thiên phát huy tác dụng, cuối cùng hữu kinh vô hiểm trở lại thác nước bên cạnh hồ.
Làm cho nàng kinh ngạc là tại thời điểm nàng mới bước vào trong nước, dưới nước nổi lên một lão đại, giống như kình ngư phun lên bọt nước, đem nàng dọa sợ không nhẹ, nhưng định thần nhìn lại nàng lại mừng rỡ.
Con mắt so với đầu nàng còn lớn hơn, trên trán còn mấy vết thương rõ ràng, chính là đầu của Thương Long. Tên này trước đó được nàng cho một viên linh đan, nếm ngon ngọt, không biết vì sao vẫn ở chỗ này bơi lòng vòng không chịu rời đi, xem bộ dáng là đang đợi nàng. Mặc dù không phải yêu quái nhưng trí thông minh thoat nhìn cũng không thấp a.
Ninh Tiểu Nhàn mới đi hai bước trong nước, Thương Long tựa như biết điều bơi tới, cúi đầu xuống, còn rất chân chó nghiêng mặt qua đại khái để tay nàng dễ dàng nắm tới bên má. Một chút tự ái của thượng cổ dị thú cũng không có, nàng cười khúc khích, chuyện phiền muộn về Ba Xà được giải khai không ít, sau đó tiến đến trên thân thể khổng lồ của Thương Long. Tên này tiêu sái lặn xuống, nhanh chóng mang nàng xuống đáy nước.
Lộ trình quay lại khá dễ dàng, chỉ một chút thời gian nàng đã ổn thỏa quay lại mặt đất đúng thời gian dự kiến.
Trong cung điện Ẩn Lưu bên cạnh rừng rậm, tại nơi Tiên Phỉ tạm trú tràn ngập không khí khẩn trương. “Lại đi xem một chút, xem nàng đã xuất quan chưa?” Phó Vân Trường nhướng mày, điểm một thủ hạ. Hòa lão Tứ đứng lên xung phòng nhận nhiệm vụ “Để ta đi xem”
Hắn từ phía trước phòng Ninh Tiểu Nhàn thong thả đi tới, tùy ý liếc hai mắt nhìn, trong mắt hiện lên tia cấp bách, sau đó đi vào phòng khách mọi người đang tụ tập thở dài nói “Ninh cô nương còn đang bế quan, nhưng nhìn thế tay nàng, có lẽ đã luyện đến bước cuối cùng”
“Đêm nay động đất nhiều lần. Nàng còn có tâm tư luyện đan gì! Hiện tại ngược lại, còn phải đợi nàng xong việc với có thể đi giao dịch”. Có một lão tặc lớn tiếng oán trách, mọi người liên tiếp phụ họa. Hòa lão Tứ ngồi xuống ôm tẩu thuốc, lúc này vừa phun ra mấy vòng khói vừa cười lạnh nói “Nhìn nàng một chút, nhìn lại chính các ngươi!. Biết tại sao người ta còn trẻ như vậy đã là đại sư luyện đan không? Chỉ bằng bộ dáng trời sập cũng không sợ, giành từng giây từng phút tu hành. Các ngươi thì sao? Uống cho đã vài trăm tuổi vẫn chưa bước vào cảnh cửa Luyện Hư Kỳ!”
“Phó lão đại mang theo các ngươi tân khổ vào cướp đoạt là vì cái gì? Còn không phải vì để tu vi của các ngươi có thể tiến triển thuận lợi nhanh hơn sao. Các ngươi ngược lại, thấy tiểu cô nương chăm chỉ dụng công tu luyện lại ngồi đây châm chọc, cái này được kêu là gì? Kêu là ghen ăn tức ở!” Hòa lão Tứ một bộ dáng chỉ tiếc hận sắt không rèn thành thép.
Hắn ở trong Tiên Phỉ đúng hàng thứ hai, hiện tại thẳng thắn chỉ trích đi qua. Một đám người không khỏi cúi đầu vẻ mặt xấu hổ.
Ai cũng không biết được trong lòng Hòa lão Tứ gấp như lửa “Bà cô, bà nội à ngài mau trở lại a. Bên phía Ẩn Lưu đã thúc dục hai lần rồi. Ta không thể kéo dài thêm được nữa, lão nhân gia ngài còn không xuất hiện thật là lộ chuyện rồi”. Hắn đã bị Trường Thiên thu phục, chuyện Ninh Tiểu Nhàn lén đi tìm bản thể Ba Xà, hắn dĩ nhiên biết, hiện tại chính là thay nữ chủ nhân ngăn cản chuyện này.
Mọi người đều đánh giá sai hiệu suất làm việc của Ẩn Lưu. Cho dù đêm qua động đất phát sinh nhiều lần cũng không làm trễ nải công việc hàng ngày của Ẩn Lưu. Từ nửa canh giờ trước, lúc trời tờ mờ sáng, Ẩn Lưu đã phái người đem hàng hóa giao tới. Bởi vậy có thể nhìn ra Ẩn Lưu cỡ nào không hoan nghênh người ngoài, ước gì mau chóng đem bọn họ tiễn đi.
Hàng hóa lần này phần lớn là nguyên liệu cần thiết cho luyện đan, bao gồm các dược liệu trân quý như: nọc độc Phi Thiên Ngô Công, sừng vỏ rắn, giống như các giao dịch trước đây. Trước đây hàng hóa đều do Thanh Nhi kiểm tra, có điều chuyến này nàng không đi cùng, việc này rơi tới trên người Ninh Tiểu Nhàn. Hòa lão Tứ với phương diện luyện đan chỉ là tay mơ, không thể đảm nhận việc này.
Nhưng người “Tiên Phỉ” đi dò xét hai lần, bà cô này vẫn đang luyện đan. Đêm qua động đất tám chín lần, quỷ mới biết trận động đất tiếp theo là lúc nào. Tu sĩ ngay cả điều tức nhập định cũng không dám tu luyện quá sâu, nàng thì ngược lại, còn dám mở lò luyện đan. Thật không biết nên nói nàng tư tưởng lớn hay thiếu tâm nhãn nữa.
Đáng giận hơn là thủ hạ của nàng, con cầm yêu mặt lạnh kia núp ở trong phòng không ra, giống như chuyện của nữ chủ nhân không có liên quan với nó. Bọn họ hỏi nhiều lần Ninh Tiểu Nhàn lúc nào có thể luyện đan xong, nó cũng chỉ nhún vai nói không biết.
Đến khi Hòa lão Tứ giả vờ tới trước phòng nàng nhìn thật lâu, quay trở lại tuyên bố nàng là đang luyện chế Hóa Thần Đan, đan dược phẩm cấp bậc này, bọn họ thật không còn cách nào khác rồi. Hóa Thần Đan a, đây chính đan dược nổi tiếng có thời gian luyện chế lâu, cho dù nàng có kỹ năng luyện đan tốt,cũng phải hai, ba canh giờ mới có thể luyện chế xong.
Bọn họ cũng không biết khi nào thì nàng bắt đầu luyện đan, phải biết rằng gần nửa canh giờ trước còn phát sinh thêm một lần động đất kịch liệt nữa, bà cô này chẳng lẽ không buồn không lo vẫn ngồi tại mặt đất? Công phu trấn định cũng quá dọa người rồi.
Nói một câu, cái này quả thực gấp gáp rồi.
Bọn họ có thể đợi nhưng có người không chờ nổi nữa rồi. Một khắc sau một vị đại hán vạm vỡ đi tới lịch sự gõ cửa nhắc nhở bọn họ thời gian đã tới – thật ra thì cũng không đủ lễ phép lịch sự, chẳng qua nơi này là địa bàn của Ẩn Lưu, nắm đấm của bọn họ so với người ta nhỏ, có tức giận hơn nữa còn không phải cũng chỉ có thể nuốt xuống sao?
Phó Vân Trường nhìn hán tử cao lớn trước mặt, hắn lại có cái tên ôn nhu như nữ tử. Đây là Tê Giác yêu, tên gọi Tây Nhan, tính tình so với nữ nhân thì nóng vội hơn rất nhiều. Trong nửa canh giờ hắn đã tới đây hai lần rồi.
Tính ra, mặc dù Thanh Loan lãnh mạc nhưng dễ nói chuyện hơn nhiều. Đáng tiếc đêm qua động đất nhiều lần, nghe nói hiện nay nàng không có mặt tại đây mà đang ở trong cung điện trong rừng. Tây Nhan đảm nhận nhiệm vụ cùng họ giao dịch. Rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm, hắn không muốn đi dò la.
Tây Nhan tới, thấy mọi người vẫn miễn cưỡng ngồi trên ghế không khỏi cau mày “Luyện đan sư của các ngươi vẫn chưa xuất quan?”. Giọng nói như chuông đồng, âm vang khiến chén nhỏ trên bàn run lên, cho thấy tu vi của người này rất cao thâm.
Tư thế ngồi của đám người này xiêu vẹo, ở trong mắt Yêu binh được huấn luyện nghiêm chỉnh tại Ẩn Lưu thì cực kì chói mắt. Tê Giác yêu âm thầm nhíu mày, gắt giọng, quả thật là đám ô hợp, nếu không phải mọi người không được rời khỏi núi Ba Xà thì cần gì phải làm ăn với đám thổ phỉ này.
Phó Vân Trường đường đường là Tiên Phỉ lại bị oán thầm thành Du côn, chẳng qua chỉ có thể hòa nhã nói “Thật có lỗi, nhưng Ninh cô nương bế quan chưa ra. Nàng đang luyện chế Hóa Thần Đan, mỗi viên đan dược giá trị không nhỏ, chúng ta không dám làm phiền nàng. Mới vừa rồi chúng ta có ghé qua, đan dược cũng sắp luyện chế xong, hẳn không lâu sẽ ra ngoài”. Đối với việc Ninh Tiểu Nhàn ở thời điểm mấu chốt không phân biệt nặng nhẹ đi luyện chế đan dược hắn cũng không còn gì để nói, chẳng qua lúc đối ngoại vẫn phải đoàn kết, hắn thân là thủ lĩnh Tiên Phỉ, chuyện này chỉ có thể do hắn gánh vác
Tây Nhan lãnh đạm nói “Bất kỳ ngoại nhân nào tiến vào núi Ba Xà, thời gian lưu lại không thể vượt quá hừng đông ngày thứ 2, đây là quy định của Ẩn Lưu, không thể phá vỡ. Ngươi cho rằng chúng ta chưa từng luyện chế Hóa Thần Đan? Đan dược này luyện chế cần bao nhiêu thời gian cũng không chắc được, các ngươi có kiên nhẫn nhưng chúng ta không có thời gian”. Dứt lời liền phân phó thủ hạ “Đi, đem nàng kêu ra!”. Thủ hạ phía sau hắn thấp hơn nửa cái đầu, dáng người cao lớn, giờ phút này nhận lệnh xoay người đi ra ngoài.
Phó Vân Trường cùng Hòa lão Tứ khẩn trương, không nhịn được đồng thanh hô “Khoan!”
Đan sư trong quá trình luyện đan nếu bị quấy rầy, nhẹ thì thần lực mệt mỏi, nặng thì linh lực cắn trả, lô đan chắc chắn cũng phế. Cho nên bất kỳ luyện đan sư nào cũng cực kiêng kỵ bị quấy rầy trong lúc luyện đan. Phó Vân Trường còn muốn nhờ Ninh Tiểu Nhàn chữa bệnh cho Lăng Phượng Nam, tự nhiên không muốn nàng bị hao tổn gì, Hòa lão Tứ thì lo lắng ảo cảnh trong phòng bị lộ ra, gấp gáp đổ mồ hôi.
Hai người đứng đầu đều lên tiếng, nhóm Tiên Phỉ lập tức đứng lên vô tình hay cố ý đều đem cửa chặn lại. Bọn họ làm trộm cướp đã quen, đánh cướp, hạ độc thủ là chuyện như cơm bữa, giờ phút này bắt địch trước ngăn đường thoát.
Tây Nhan nheo mắt, giận đến cười lớn “Tốt, tốt, thật to gan! Hơn 700 năm nay chưa có kẻ nào dám trên địa bàn Ẩn Lưu náo loạn, các ngươi là nhóm đầu tiên”. Hắn nhe răng cười nói “Hi vọng lát nữa các ngươi còn có thể khí phách như vậy”. Hắn nặng nề đạp một cước trên mặt đất, lực đạp phải mấy ngàn cân khiến cả cản phòng trao đảo. Ba tên Tê Giác yêu từ sau lưng hắn đi ra như bóng ma, tàn bạo nhìn mọi người, chỉ đợi một cái vung tay. Bốn tên yêu quái căng thẳng đứng tại chỗ, khí phách so mới loài người mạnh hơn rất nhiều.
Chẳng qua Tiên Phỉ cũng không phải loại thiện lương gì, nhiều người lặng lẽ đưa tay tiến vào trong áo. Bình thường hành động và quyết định của bọn họ cũng không giống như các tiên phái khác, chỉ cần lão đại ra lệnh, muốn treo bốn tên yêu quái này lên cũng không phải là việc khó.
Song phương nhìn nhau, lửa giận bừng bừng. Tràng diện giương cung bạt kiếm nhất thời bùng nổ.
“Bà cô nhỏ ơi, nếu ngươi còn không trở lại, nơi này thật sự sẽ bị lật tung lên” Hòa lão Tứ thấy mọi người bày ra sắc mặt hung tợn, trong bụng lại thầm kêu khổ không dứt. Thơi gian hắn ở Tiên Phỉ cũng gần bằng Phó Vân Trường, đối với nhóm người này tình cảm sâu đậm, nên không hi vọng mọi người bị tổn hại gì.
Đây lại ở trên địa bàn của Ẩn Lưu nữa. Tê Giác yêu nói không sai, đã mấy trăm năm không có ai dám động thổ trên đầu thái tuế.
“Này! Này!”, vừa đúng lúc này, phía sau Tê Giác yêu truyền tới tiếng nói của tiểu cô nương, có người lôi chéo áo hắn hỏi “Nơi này tại sao lại muốn đánh nhau?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...