Một tiếng rít gào của Bạch Hổ, vốn là đại yêu bản lãnh xuất chúng,
người tại hiện trường không bị nó ảnh hưởng, ít lại càng thêm ít.
Nhưng bất kể như thế nào, đại trận của Quảng Thành cung rốt cuộc cũng kết thành. Nam Cung Chân đứng ở trong trận, hướng Bạch Hổ cất cao giọng “Ta là đại trưởng môn thứ bảy mươi của Quảng Thành cung Nam Cung Chân,
tại sao Thần Quân đột nhiên xuất thế?”
Một đôi con ngươi hung dữ của Bạch Hổ nhìn chằm chằm đánh giá một phen “Lão đầu Quảng Lăng Tử đâu rồi, hắn chết lúc nào?”
Nam Cung Chân cau mày nói “Bảy ngàn năm trước Quảng Lăng Tử tiền bối
rời bỏ chức chưởng môn, dạo chơi tứ phương, từ đó không còn xuất hiện
nữa”
Bạch Hổ cười ha ha nói “Đó không phải là đã chết sao. Ta lại hỏi
ngươi, trước khi hắn cút đi có thông báo Núi Ngọc Hốt làm như thế nào
không?”
Nam Cung Chân ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói “Quảng Lăng Tử tiền bối
muốn ta nghĩ cách, đem vật trấn thủ Thần Quân một lần nữa phong ấn!”
Nghe đến đó, nội tâm tất cả mọi người nhảy lên. Cái gì gọi là vật trấn thủ Thần Quân? Bản thân Bạch Hổ còn trấn áp vật gì nữa?
Bạch Hổ cười lạnh nói “Đừng nói là một giáp (60 năm), dài dòng đã một vạn năm, các ngươi đã từng nghĩ ra biện pháp chưa?”
Nam Cung Chân sắc mặt ngưng tụ, thật lâu mới gật đầu nói “Rồi”
“Nghĩ ra biện pháp? Vì sao không thả ta ra ngoài?”
Đối với chất vấn của Bạch Hổ, Nam Cung Chân nhất thời im lặng.
Bạch Hổ giận dữ hét một tiếng, khiến lỗ tai mọi người chấn động ong
ong “Nếu như thế, lão tử cũng không khách khí với các ngươi! Ta nếm bao
nhiêu khổ ải, sẽ trả lại Quảng Thành Cung gấp mười lần”
Bạch Kình thủy chung không lên tiếng đột nhiên nói “Có gì đó không đúng!” rút trường kiếm ra, một kiếm đâm tới.
Nhất Kiếm điện quang thạch hỏa, lôi dẫn óng ánh, khiến quỷ thần lui
bước. Nhưng đối chiến với đầu bạch hổ to lớn nhìn có chút đơn độc.
Nhưng chuyện xảy ra lại làm mọi người giật mình, một kiếm này lại dễ dàng đâm trúng ngực Bạch Hổ!
Chẳng lẽ là con cọp giấy? Mọi người không khỏi kinh ngạc. Bạch Hổ có
thể phá tan trói buộc của Núi Ngọc Hốt, có thể đem trăm tỉ tấn cự thạch
điều khiển như không. Làm sao lại không có bản lãnh gì?
Thân hình bạch hổ lung lay hai cái, đột nhiên biến mất, dị tượng bên
cạnh cũng tan biến theo, bốn phía khôi phục lại yên bình vốn có, nếu
không có cảnh Núi Ngọc Hốt đổ nát hoang tàn, ai sẽ biết nơi này vừa phát sinh biến cố kinh hoàng?
“Ảo thuật? Không tốt, nó muốn chạy!” Nam Cung Chân sắc mặt đột biến. Hét lớn một tiếng, “Quảng Thành Cung nghe lệnh: phong Sơn!”
Một tiếng hét này của lão có dùng tới thần thông, địa giới toàn Quảng Thành Cung đều nghe rõ ràng. Trong khoảnh khắc, bốn ngọn núi cao nhất
hiện lên bạch quang óng ánh, trong không trung thoáng hiện sắc hồng. Tất cả mọi người có thể nhìn bắng mắt thường, cả Quảng Thành cung được một
tầng hào quang vô hình bao phủ, thỉnh thoảng lại thay đổi tràn ngập màu sắc.
Phong Sơn đại trận của Quảng Thành Cung thật sự khởi động. Để duy trì đại trận này, mỗi canh giờ cũng phải tiêu hao ngàn vạn linh thạch
Lão hổ mấy trăm trượng đó, cũng chỉ là huyễn tượng. Như vậy yêu quái dưới Núi Ngọc Hốt rốt cuộc đã đi đâu? Tất nhiên là muốn chạy trốn ra
khỏi địa giới Quảng Thành cung. Yêu quái bị trấn áp trên vạn năm này một khi nghỉ ngơi dưỡng sức xong, đầu tiên muốn đối phó là người nào?
Đương nhiên là Quảng Thành Cung.
Cho nên lão nhất định phải tận dụng mỏi khả năng, đem yêu quái ngăn lại. Nam Cung Chân còn một chuyện sầu lo hơn, đó chính là —–
Lão hạ lệnh Phong sơn – Vây núi – có người sẽ phản đối. Nhìn đạo hồng quang lóe ra đầy trời, làm ánh mắt các tu sĩ hãm sâu. Sắc mặt của bọn
hắn rất khó coi “Nam Cung chưởng môn, tiểu nhân là cốc chủ Yểm Nguyệt
cốc, xin hỏi quý phái Phong Sơn là ý gì?”
“Đúng vậy. Quý phái muốn bắt đại yêu, chúng ta sẵn lòng hỗ trợ, chẳng qua việc Phong Sơn này, cần thiết sao?”
“Trì hoãn lâu như vậy, chỉ sợ yêu quái đã sớm chạy khỏi Quảng Thành cung, lúc này Phong Sơn sợ rằng đã quá muộn”
......
Lập tức một mảnh nghị luận bất mãn nổi lên. Phong Sơn đại trận vừa
khởi động, phía ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được. Các
Tông phái anh hùng có uy tín khắp thiên hạ đều đang ở đây, nếu truyền ra ngoài là Quảng Thành Cung vây khốn mọi người, danh tiếng này thật sự
không tốt.
Lại nói, người tu tiên cũng kiệt ngạo bất tuân, làm sao lại biết điều mặc cho Quảng Thành cung vây khốn họ trong núi.
Phó chưởng giáo Quảng Thành cung Phong Văn Bá cũng hướng Nam Cung
Chân truyền âm nói “Chưởng môn, tông phái trong thiên hạ đều ở đây, hành động này sợ rằng không ổn!”
Không ổn, lão dĩ nhiên biết không ổn rồi, nhưng còn có phương pháp xử lý tốt hơn sao? Tóm lại chuyện này là ngoài dự tính, ngay từ lúc Núi
Ngọc Hốt dao động, lão nên đem Quảng Thành cung phong bế lại. Từ đó, yêu quái cũng không chạy được.
Nam Cung Chân cười khổ, sau đó đề khí cất cao giọng nói “Chư vị đạo
hữu có điều không biết. Núi này ngoài yêu quái Bạch Hổ, còn có một yêu
quái vô ảnh vô hình, có thể bám vào người khác đi ra. Cho dù Bạch Hổ
chạy thoát cũng không sao, nhưng yêu quái vô ảnh này chạy thoát mới là
vấn đề”
Lão hít một hơi, mới thả ra tin tức kinh thiên “Bạch Hổ năm đó là tự
nguyện bị phong ấn, làm thủ vệ trấn thủ yêu quái vô ảnh, cho nên nó chạy hay không không phải là đại sự”
Hai câu nói xong, toàn trường nhất thời yên lặng. Một lát sau mới có
người hỏi dò “Yêu quái vô ảnh kia có lai lịch gì, lại có thể để Bạch Hổ
tự nguyện bị phong ấn cùng với nó?”
Nam Cung Chân trịnh trọng nói “Nó là yêu quái Vô Ảnh, là đầu sỏ gây
nên cuộc chiến trung cổ vạn năm trước”. Đợi mọi người thở ra một ngụm
lãnh khí, lão thành khẩn hướng tứ phương thở dài nói “Quảng Thành cung
ta trấn yêu nhiều năm, tuyệt không thể để nó chạy ra ngoại giới gây sóng gió, kính xin các vị đạo hữu thông cảm!”
Tại đây, các tiên phái yêu tông đều là người đứng đầu hoặc quản giáo, trong tông phái cũng có nhiều hoặc ít ghi chép về bí mật vạn năm trước, giờ phút này nghe Nam Cung Chân nói đến, sắc mặt đều biến đổi.
Một lát sau, chưởng môn Triều Vân Tông Bạch Kình tiến lên một bước
nói “Nếu đã như thế, Triều Vân Tông nguyện ở lại Quảng Thành cung làm
khách mười ngày. Mười ngày sau. Vô luận Nam Cung chưởng môn có bỏ đại
trận hay không, chúng ta cũng sẽ rời đi”. Ngụ ý, mười ngày sau, nếu
Quảng Thành cung không mở trận, lão sẽ dùng vũ lực phá trận.
Triều Vân Tông đã tỏ thái độ, những tông phái khác cũng rối rít tán
thành. Những tiểu phái hoặc tán tu thì giữ vững trầm mặc. Nơi này, không có chỗ cho bọn họ lên tiếng.
Nam Cung Chân được các đại phái ủng hộ nhận lời, trong lòng lại sầu lo.
Có tu sĩ liền hỏi “Nam Cung chưởng môn, theo lời của ngài, yêu quái
vô ảnh có thể bám vào trên người khác, Quảng Thành cung làm thế nào để
phân biệt và truy đuổi?”
Nam Cung Chân nói “Thiên Lam biệt viện có một bí bảo, danh xưng Phân
Quang kính, có thể chiếu lên hồn phách. Yêu quái Vô ảnh có thể bám vào
hồn phách của người khác, nhưng không thể ẩn hình trước Phân Quang
kính”. Lão hướng lên các tu sĩ đang bay trên trời hỏi “Các đạo hữu Thiên Lam biệt viện hiện đang ở đâu? Xin hiện thân gặp mặt”
Lúc này trời cao mây trắng, lời nói của lão quanh quẩn trong núi lớn. Nhưng qua một lúc lâu, vẫn không có người nào trả lời. Hắn nhướng mày,
hướng người đón khách Phong trưởng lão truyền âm “Thiên Lam biệt viện
không có người nào đến tham gia lễ đại điển sao?”
Trưởng lão kia cúi đầu, từ trong ngực lấy ra danh sách khách tham
gia, dùng thần niệm đảo qua một lần, trả lời “Có, Thiên Lam biệt viện có phái bốn người đến dự lễ. Đệ tử an bài bọn họ ở tại núi Hòa Lạc”
Đã ở trong Quảng Thành cung, làm sao giờ phút này lại không thấy người đến? Chẳng lẽ vừa rồi bị cự thạch đập trúng?
Nam Cung Chân nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cũng quyết không đoán được
những người kia đã bị Ninh Tiểu Nhàn bắt được nhốt vào Thần Ma Ngục,
không thể làm gì khác đành điểm mặt hai gã trưởng lão Luyện Hư kỳ bên
cạnh nói “Các ngươi lập tức lên đường đi Thiên Lam biệt viện trước, mượn Phân Quang kính mang tới”
Hai người lĩnh mệnh rời đi. Tu sĩ bên cạnh ngạc nhiên nói “Nam Cung
chưởng môn, người nói yêu quái Vô ảnh có thể bám vào thần hồn người
khác, sao lại không lo lắng phái hai vị trưởng lão bên cạnh đi?”
Nam Cung Chân khoát tay “Tu vi càng sâu, thần hồn càng ngưng luyện,
không dễ bị yêu quái thừa kẽ hở xâm chiếm. Yêu quái mới từ trong trấn áp hai vạn năm thoát ra, thực lực hư thoát, sẽ không cách nào bám vào
người có tu vi thâm hậu. Theo suy đoán của ta, giờ này hắn nhiều nhất có thể bám vào đệ tử Kim Đan Kỳ trở xuống mà thôi.”
Lão thở dài “Bạch Hổ thoát ra, ta liền nghĩ tới điều này, cũng không
nghĩ tới nó là miệng cọp gan thỏ. Núi Ngọc Hốt ngăn cách ngoại giới,
linh khí không cách vào lưu chuyển đi vào, hai tên yêu quái này ngày một suy yếu, đây chính là lúc chúng suy yếu nhất. Vừa để Bạch Hổ chạy
thoát, ta phải đem Yêu quái Vô Ảnh này bắt lại”
Trận chiến sau khi Bạch Hổ thoát ra chỉ để mê hoặc kẻ địch, toan tính đầu tiên không phải là báo thù, mà là vội vàng chạy trốn, hồi phục
nguyên khí. Nếu là mấy chục năm trước lão có thể xem thấu ý nghĩ của đối phương, hôm nay thì sao? Lão thật đã già rồi?
Mịch La đột nhiên chen lời, nói “Nam Cung tiền bối, Bạch Hổ vừa chạy, yêu quái vô ảnh vì sao không bám trên người nó cùng chạy trốn?”
Lời này thốt ra, lập tức có rất nhiều người nghiêng đầu, hiển nhiên
là rất quan tâm tới câu trả lời. Bởi vì, nếu yêu quái Vô Ảnh đã sớm
chạy, Quảng Thành cung Phong Sơn làm cái gì?
Sắc mặc Nam Cung Chân biến hóa kỳ dị “Bạch Hổ chủ hung, trăm tà đều
tránh xa, yêu quái Vô Ảnh lại có năng lực Phệ Hồn nên không thể bám trên người nó. Cõi đời này, cũng chỉ có nó mới có thể bình an vô sự khi bị
phong ấn cùng yêu quái Vô Ảnh”
Ngay từ sau khi Phong Sơn, Nam Cung Chân một mặt ứng phó với chất vấn của chúng tiên phái và yêu tông, một mặt phái ra hơn mười đội ngũ, do
các trưởng lão dẫn dắt đệ tử chia nhau tới các nơi của Quảng Thành cung
tuần tra, tìm kiếm tung tích Bạch Hổ.
Nam Cung Chân tận lực duy trì sắc mặt, trong lòng thì rất ảo não, nơi này bất cứ người nào cũng có thể đợi mười ngày, duy chỉ có lão thì
không. Hai ngày sau còn có Thiên Kiếp đang chờ lão đây. Nhưng là phủi
tay, ném lại cục diện rối rắm này, Quảng Thành cung phải làm sao? Huống
chi, xảy ra đại sự như vậy, lão có thể không có gánh nặng gì, tâm không
sự vụ đi Độ Kiếp sao?
Hai tên yêu quái này, phá hốt mà ra cũng đúng thời điểm thật!
Lão cưỡng chế nôn nóng trong lòng, vận khởi thần thông hướng chúng
nhân nói “Đại điển truyền thừa tạm thời hủy bỏ, xin các vị đạo hữu trước về núi nghỉ ngơi. Từ đây đi qua đi lại Thiên Lam biệt viện cần bốn ngày thời gian, đợi mượn được Phân Quang kính, còn muốn làm phiền chư vị tới đây thử kính. Thời gian chư vị ở đây, Quảng Thành cung tất có chiếu cố
thích đáng tới cuộc sống hàng ngày”
Mọi người cũng biết đến lúc này, truyền thừa đại điển là không còn
trò gì nữa rồi, vì vậy rối rít cáo từ, trở về chỗ ở riêng của mình”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...