Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Ninh Tiểu Nhàn không biết, nữ nhân váy hoa này tự ý sai khiến Kỳ Cổ, có cái kỹ thuật này mới dám đi vào bí cảnh tầm bảo. Bên trong”Thiên Thượng Thê”, pháp khí và pháp thuật không có hiệu quả, nhưng cổ thuật là bí thuật người phàm sử dụng, không có bị cấm dùng ở bên trong hàng ngũ, nàng dựa vào ngón bản lãnh này, ba mươi năm qua lại ở trong bí cảnh đều có thể toàn thân trở ra.

Nam tử này bóp chặt Ninh Tiểu Nhàn, đúng là “Cổ nhân” nàng tỉ mỉ luyện chế. Nàng chọn lựa một gã Quyền Sư vũ kĩ, sau đó cho”Thực Hồn cổ” vào trong cơ thể hắn. Người trúng cổ này ngày đầu tiên đã bị hồn phi phách tán, chỉ để lại một cái xác cho sâu độc sử dụng. Nữ tử váy hoa có thể thông qua bí thuật khống chế sâu độc, do đó điều khiển thân thể võ giả. Vì khiến cho con rối này càng dùng bền lâu, trong vòng nửa năm đầu phải dùng rượu thuốc ngâm mỗi ngày, gia tăng các hạng mục năng lực cơ thể, không chỉ có lực lớn vô cùng, hơn nữa còn lì lợm.

Loại rượu thuốc tăng cường thân thể này vô cùng đau đớn, loài người không thể chịu được, nhưng con rồi thì không kêu đau. Đây cũng là lý do bên ngoài con rối này hiện lên màu xanh.

Nữ nhân váy hoa cũng thí nghiệm qua, quái vật bình thường bên trong “Thiên Thượng Thê”, cũng không có cách nào làm gì con rối, thậm chí máu của chúng không thể ăn mòn làn da của con rối. Đây mới là lá tẩy nàng mang đến tham gia thí luyện trong bí cảnh.

Lúc này không giống với trước đây, nàng cũng biết đội ngũ tầm bảo phía Đông quá nhiều, nữ nhân trước mắt này dòm phá bí mật của bọn họ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên nàng vận dụng con rối, tính toán tốc chiến tốc thắng. Vậy mà thật không ngờ nữ nhân này lại khó dây dưa.

Mắt thấy mũi chủy thủ đâm ra từ sau lưng con rối, nàng cũng có chút đau lòng. Sau khi trở về còn phải dùng rượu thuốc nuôi năm ngày, vết thương này mới có thể khép lại, mà trong lúc này, lực chiến đấu của con rối giảm nhiều.Nhưng may là hiện tại đại cục đã định, bắt lại cô gái này rồi, thần binh trong tay nàng đủ để bù đắp tổn thất của mình.

Ninh Tiểu Nhàn ra sức mà giãy dụa, thậm chí cũng dùng đầu gối đi đá hạ thân của hắn. Nhưng Con rối này được chủ nhân ra lệnh rồi, như một con chó điên dùng hết toàn lực bóp chặt nàng. Ngay cả răng nanh cũng bị chen chúc trong bụng hắn cũng không rút ra được. Nàng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, trong lòng hối hận ngay cả ruột đềuxanh rồi: tại sao lại khinh thường để bị chó điên này dán lên người? Trên người mình rõ ràng còn có nhiều bảo bối như vậy, nhiều ám khí như vậy, vì sao không sớm chút lấy ra dùng?

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, đại hán quần áo vải thô đã sớm chờ ở một bên nhổ nước bọt một cái, đưa lên nửa đoạn Đoạn Đao, hướng cổ nàng bổ tới! Nữ nhân này đã hao tổn không ít thời gian của bọn họ, phải nhanh chóng giải quyết cho xong còn mang theo Bảo vật chạy đi. Từ nay về sau ăn ngon uống sướng, tiêu dao cả đời!

Vào giờ khắc này, nàng mới cảm giác được tử thần nhe răng cười chân thật như thế nào, đến gần như thế nào? Nàng thậm chí cũng có thể cảm giác được Đoạn Đao trong tay đại hán này mang theo đao phong. Kích thích được tóc gáy trên cổ nàng dựng đứng lên.

Từ khi nàng bắt đầu bước đi về phía tây đến nay, nàng đều chuẩn bị tâm lý cuối cùng có một ngày hoa lệ mà chết đi. Nhưng nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, có một ngày mệnh rơi vào tay người phàm. Mà sau khi lượn quanh nhiều yêu quái như vậy, phương pháp chết thế này với nàng mà nói quả thực là một loại vũ nhục!

Nàng không muốn chết, không muốn chết ở trong bí cảnh không thể nhìn thấu này!


Không muốn còn chưa gặp lại được một lần Trường Thiên trước khi chết!

Đại hán này ra tay nhanh như vậy. Sợ rằng nàng ngay cả nước mắt cũng không rơi, sẽ phải thân và đầu mỗi chỗ một nơi!

“Phụt” một tiếng vang nhỏ. Trừ Con rối ra. Mọi người trong sân đều trừng to mắt.

Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt chờ chết đều mở hai mắt ra.

Sắc mặt kinh ngạc nhất chính là hán tử quần áo vải thô kia. Bởi vì bộ ngực hắn đột nhiên toát ra một mũi kiếm. Một kích không có âm thanh, trong nháy mắt kéo toàn bộ khí lực hắn, đồ trong tay bổ về phía Ninh Tiểu Nhàn rơi xuống, lưỡi đao dán khuôn mặt của nàng rơi xuống mặt đất rồi.

Người đánh lén không chút khách khí, một kiếm này đang đâm vào trái tim hắn, cho nên trong nháy mắt hán tử kia ngừng thở. Ngã xuống đất, lộ ra người đứng ở phía sau hắn.

Áo người này vô cùng rách nát, áo ngoài đều ngâm thành vải nát giắt trên người, Nếu đặt ở tiểu trấn dưới chân núi Thanh Tịnh. Ai cũng sẽ nghĩ đó là một tên ăn xin. Tuổi của hắn ở trên dưới ba mươi bốn tuổi, màu da trắng bệch, cả người thoạt nhìn gầy gò ốm yếu, giống như gió thổi qua là gục.

Nhưng hắn kẹp lấy người chết từ ngoài mà đến, trong nhóm không ai xem nhẹ hắn.

Ninh Tiểu Nhàn sống sót sau tai nạn, dùng sức thở hổn hển hai ngụm khí, đột nhiên phát hiện có thể tự do hô hấp như thế chính là một chuyện tốt đẹp.

Lão tặc thiên rốt cục nghe được thỉnh cầu của nàng, phái cứu tinh cho nàng. Nhưng người kia là ai, nàng quen sao?

Nàng phục hồi tinh thần lại, tập trung lực lượng toàn thân giơ chân đá ở trên xương bắp chân của Con rối. Hôm nay nàng vô cùng tức giận, trên đùi đối phương phát ra tiếng vang răn rắc, không biết có bị bẻ gãy không, nhưng trên cánh tay không có chút buông lỏng nào.


Nam tử xuất thủ tương trợ kia liếc nàng một cái, kiếm hoa run lên, đã cắt đầu Con rối xuống, quay đầu đi đối phó những người khác. Ninh Tiểu Nhàn nhất thời cảm thấy trên người buông lỏng, trói buộc bỗng nhiên cởi bỏ.

Trong lòng nàng tức giận, rút Răng Nanh tiến thẳng đến nử tử váy hoa.

Mặc dù Nữ nhân sử dụng cổ thuật rất tốt, công phu cũng không tốt lắm, cộng thêm quần áo Ninh Tiểu Nhàn đã thoa thuốc xua đuổi côn trùng, vì vậy không có mấy chiêu liền đặt chủy thủ để ở cổ họng nàng ta.

Lúc này, chiến đấu trong sân cũng kết thúc.Nam tử mới tới công phu không kém, hai người còn lại đều bị giết. Hắn ra tay hết sức hung tàn, nam nhân hèn mọn bị hắn chặn ngang chém thành hai nửa rồi, là “Chém eo” thảm thiết người nào tính mạng ương ngạnh một chút, hô gào thét một khắc đồng hồ mới có thể chết. Nhưng nam nhân hèn mọn xem ra cũng không kiên cường như thế, bởi vì ngã xuống đất mười mấy giây sau liền không còn thấy động đậy nữa; người dư lại có đãi ngộ tốt hơn chút, chẳng qua là bị đâm xuyên tim mà chết thôi.

Địch nhân trong sân vẫn còn đứng yên, chỉ có nữ tử váy hoa này. Mặt nàng không còn chút máu, chỉ cảm thấy chủy thủ Ninh Tiểu Nhàn kề cổ họng mình phun ra nuốt vào hàn khí, giữa hai chân không nhịn được mà ướt.

Khứu giác Ninh Tiểu Nhàn vô cùng tốt, nhất thời nhíu mày, khinh bỉ nữ nhân này ngoài mạnh trong yếu.Mười mấy phút lúc trước, thiếu chút nữa nàng bị mất mạng, mười mấy phút sau, đối phương ngược lại cơ hồ bị giết. Cái này gọi là cuộc chiến như quân cờ, sự tình biến đổi không ai đoán được. Nàng ở trong lòng yên lặng dạy dỗ mình: nếu không có người này giúp đỡ, nơi này chính là chỗ chôn xương của ngươi. Ninh Tiểu Nhàn, ngươi nên nhớ thật kỹ bài học này.

Cứu tinh của nàng chém thêm hai người khác, mang theo một thân huyết khí đi tới.”Cám ơn!” Đối phương có đại ân với nàng, một tiếng tạ ơn này cũng không thể keo kiệt.

Người này trầm trầm mà mở miệng, âm thanh như xay nghiền, giống như rất nhiều năm chưa từng nói chuyện nhiều: “Việc rất nhỏ, không đáng nhắc tới.”

Nữ tử váy hoa nhìn hắn, không nhịn được run cầm cập, mở miệng cầu xin tha thứ: “Hai vị đại nhân, tha ta một mạng, bảo vật xin ngài lấy đi. . . . . .”

Mặc dù nàng trải qua bí cảnh ba lần, nhưng đều dùng cổ thuật khống chế Con rối và người khác, chưa bao giờ bị đặt vào nguy hiểm.Hôm nay khó giữ được cái mạng nhỏ này, nàng lần đầu nếm mùi vị sợ hãi tử vong rồi.


Không đợi Ninh Tiểu Nhàn nói chuyện, nam tử giơ tay lên đâm một kiếm, đã giết nữ tử váy hoa này, tốc độ nhanh đến ngay cả nàng cũng chưa móc Răng Nanh ra, xa xa không còn kịp ngăn cản nữa.

“Ngươi!” Người này mới cứu nàng, sao nàng có thể quát tháo người ta chứ? Nam nhân này đã giết ba người, ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, thật ác độc. Nhưng tốc độ hắn xuất kiếm vừa nhanh lại kinh người, từ lúc hắn rút kiếm đến xuất kiếm, mỗi quá trình đều biểu diễn được rõ ràng, rất rõ ràng, nàng cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng chính là không kịp đưa tay ngăn cản nữa.

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu người này xuất kiếm đối phó nàng, nàng có thể ngăn trở không? Nàng suy nghĩ một chút, đáp án cũng là phủ định.

“Giết nàng là sáng suốt nhất.” Người này mặt không chút thay đổi, lời nói cũng hướng nàng giải thích, hiển nhiên không có ác ý gì với nàng.

Ninh Tiểu Nhàn trầm mặc. Nàng cũng biết thế cục bây giờ, thật ra thì không để lại người sống là tốt nhất.Thật ra có thể đi vào tìm bảo vật trong bí cảnh này, không người nào là không phải lòng dạ độc ác? Nhưng dù như vậy, tình cảm của nàng vẫn có chút chịu không được.

Đã nghe nam tử này tự giới thiệu mình: “Ta họ Đồ, tên Tẫn.”

Đồ Tẫn? Tàn sát hết? Cái tên thật đẫm máu a. Nàng thở dài, cũng báo tên thật của mình, thuận tiện hỏi: “Xin hỏi, vì sao cứu ta?” Người này thoạt nhìn không giống người tốt, ra tay cứu nàng tất có nguyên nhân.

Quả nhiên Đồ Tẫn lắc đầu nói: “Ta không phải cứu ngươi. Chỉ là bọn hắn không nên lấy món đồ đó thôi.” Nói xong, liền đi tới bên thi thể nữ tử váy hoa, từ trong tay nàng túm ra món đồ. Vật này hẳn là bảo vật thứ ba, cũng là bảo vật xinh đẹp nhất ở chỗ này—— là một cái vòng đeo trên bắp tay của nữ nhân, toàn thân đều chế tạo bằng hoàng kim, đường vân điêu khắc hình hoa hồng, bên trên còn khảm bảo thạch màu hồng, xa hoa đại khí. Hắn phủi sạch bụi đất và lá rụng, động tác mềm nhẹ .

“A, thật xinh đẹp.”Nàng không nhịn được khen. Đồ Tẫn nghe tiếng nhìn nàng một cái, Ninh Tiểu Nhàn vội vàng khoát tay nói: “Chiến lợi phẩm này của ngươi, ta không tranh giành.”

Hắn cứu nàng, vật này nên là của hắn. Hơn nữa, nàng cũng không đánh lại hắn nha.

Đồ Tẫn cũng không từ chối, lấy vòng đeo bắp tay để vào ngực mình, nói: “Thu dọn một chút, chúng ta đi thôi.”

“Chúng ta?”Nàng trừng mắt nhìn, ở đâu ra chúng ta?Người này muốn lên đường với nàng sao?


Hắn hỏi ngược lại nàng: “Ngươi vào này bí cảnh làm gì?”

“Tầm bảo a.”

“Ta cũng muốn tầm bảo, hơn nữa ta biết nhiều đồng bạn, nhiều cơ hội một chút.” Hắn nhìn nàng “Ngọc khánh đã gõ tiếng thứ ba.Chúng ta chỉ còn hai lần cơ hội.”

Tầm bảo cùng người không rõ lai lịch này?Nàng thật lòng không muốn, nhưng làm sao cự tuyệt hắn?

Đồ Tẫn dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, liền mở miệng hỏi: “Ta ở phía sau ngươi chạy tới, thấy ngươi chạy loạn ở trong rừng, tại sao thế?”

Một câu hỏi trúng điểm yếu. Lấy da mặt nàng dầy, cũng nhịn không được đỏ lên: “Ta. . . . . . Lạc đường.”

Đáp án này thật sự ngoài dự đoán mọi người, ngay cả Đồ Tẫn cũng nhịn không được nhếch miệng cười một tiếng: “Vậy tốt hơn ngươi nên đi cùng ta. Ta vừa vặn biết một địa điểm của bảo tàng, đang ở phía đông!”

Hắn muốn đi phía đông. Tim của Ninh Tiểu Nhàn đập mạnh, chẳng lẽ Đồ Tẫn cũng biết vị trí Chén Nguyệt Quang?

Nàng đảo tròng mắt: “Tốt!” Có thể có người dẫn đường là tốt nhất, cùng lắm thì đến lúc đó tìm một cơ hội trộm đi. Khinh thân thuật của Tiếu Tử dùng để lẩn trốn lên không tệ, đối phương chỉ là người phàm, bắt không được nàng.

Cơ hội phát tài không thể bỏ qua. Nàng từ trên mặt đất tìm trên người kẽ chết không ít thứ đáng giá, cần đưa cho Đồ Tẫn, nhưng hắn lắc đầu, ý bảo không thu.

Được rồi, chính nàng thu nhận. Mò tới trên thân nữ nhân váy hoa, nàng biết nữ nhân này có chút cổ quái, cho nên đặc biệt cẩn thận.

Trừ vàng bạc châu báu ở ngoài, trên người nữ nhân này còn cất giấu không ít sâu độc, và một quyển sách thật mỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui