Cự Địa Thát bịch thoáng một phát quỳ đến trước mặt Trường Thiên, lớn tiếng nói: “Thần Quân đại nhân, lúc trước thân thể đều giống như không là của ta, trong đầu ta như có cá nhân tiến vào rồi điều khiển ta ném xe vào trong nước!”
Đây chính là binh dưới tay hắn, Xích Tất Hổ giận dữ nói: “Nói hươu nói vượn, đường đường lính Ẩn Lưu dám kể chuyện cười đến qua loa tắc trách? Gia hình tra tấn thẩm tra!”
Trường Thiên lắc đầu, tiến lên một bước, đặt ngón cái ở bên huyệt Thái Dương Cự Địa Thát. Sưu hồn thuật đối với thụ thuật giả mà nói giống như tại cực hình, Cự Địa Thát đau đến quả muốn đầy đất lăn qua lăn lại, nhưng đối với hắn ra tay chính là Thần Quân đại nhân, hắn ở đâu dám can đảm di động mảy may? Còn phải ngoan ngoãn đưa đầu qua.
Chỉ một lúc sau, Trường Thiên thu tay, thản nhiên nói: “Hắn không nói dối, mới vừa rồi bị người đã khống chế.” Rồi sau đó hít sâu một hơi nói, “Quảng Thành lúc này thật là quản đủ, lại đem mưu đồ tính tới trên người nàng rồi.”
Vừa dứt lời, Tu tiên giả bờ bắc sông Lăng Sa , vô luận địch ta phương nào đều phát giác được trên người mát lạnh, giống như là ngâm vào nước đá, có điều cảm giác này lóe lên rồi biến mất, biết được là có đại năng thả ra Thần Niệm, tại trên người mọi người thăm hỏi một lần.
Sau đó, Trường Thiên lắc đầu với Xích Tất Hổ, biết rõ người làm loạn đã chạy thoát thì không khỏi kinh hãi. Quảng Thành cung đánh thật tốt bàn tính, mượn cơ hội phục kích bờ Nam Ẩn Lưu dư binh, tại bờ bắc chế tạo ra cục diện bối rối đầu mâu nhắm ngay Ninh Tiểu Nhàn!
Hiện tại xem chiến trận này đã nhận ra, trận chiến hợp tác này có ngàn vạn liên quan tới nàng, quan trọng nhất là do nàng và Mịch La thôi động đấy, ngay cả chưởng môn Triều Vân tông cũng là do nàng thuyết phục, ngoài ra, nàng đã là người trong lòng Hám Thiên Thần Quân, lại chiếm được thiện cảm thâm sâu của Phủ chủ Mịch La phủ Phụng Thiên, hơn nữa cũng có chút ít giao tình với Triều Vân tông, nếu có thể khống chế nàng trong tay thì trong tam phương luôn luôn có một phương sẽ sợ ném chuột vỡ bình a?
Thế nhưng mà người biết rõ chi tiết nàng lại có mấy cái người? Quan trọng nhất là mấy ngày trước đây Ninh Tiểu Nhàn mới cùng Thần Quân đuổi theo đại quân Ẩn Lưu, biết rõ nàng thân chịu trọng thương không thể không nằm trên giường tĩnh dưỡng, lại có bao nhiêu đâu này?
Chỉ có ngày đó chúng tướng cùng phụ tộc, thủ lĩnh quân đội bạn ở trong quân trướng mà thôi, việc này, nghĩ kĩ cực sợ.
Đáng nhắc tới chính là, sau khi Trường Thiên chấp chưởng Ẩn Lưu một lần nữa, bởi vì đại quân thường xuyên nam chinh bắc chiến, như viễn chinh lần này vừa đi là hơn mấy tháng, cho nên hắn đã giải trừ Ba Xà chi lực khống chế yêu chúng. Thủ đoạn như vậy nguyên vốn là biện pháp phi thường lúc toàn lực co rút lại, hắn đã một lần nữa cầm quyền, dĩ nhiên là vứt đi không cần. Bởi vậy hôm nay Ẩn Lưu cao thấp không bao giờ bị cực hạn tại trong rừng rậm Ba Xà quản lý, lòng người cũng trở nên tự do lên.
Trường Thiên lại nghĩ đến so với hắn…. Có thể khống chế người khác thân thể thần thông nhiều hơn đi, có thể nói đến là đến, nói đi là đi, ít lưu dấu vết, đương thời chỉ có hai người có thể làm được —— Đồ Tận cùng với Âm Cửu U.
Nếu như hắn không nghĩ sai, phân thân của Âm Cửu U chẳng biết lúc nào đã tiềm ẩn trong quân, mới vụng trộm chiếm cứ thân thể của Cự Địa Thát, rồi sau đó tranh thủ thời cơ ra tay. Dùng bản lãnh của hắn, tất nhiên là không ra tay thì thôi, vừa ra tay tựu là lôi đình vạn quân, rất khi ít thất bại.
Nàng bị thằng này theo dõi.
Chính vào lúc này, Xích Tất Hổ phái yêu binh xuống nước thi nhau trèo lên bờ, mang đến tin tức lại làm cho trước mắt hắn tối sầm: “Chúng ta mới xuống nước, phát hiện dưới đáy có mười lăm, sáu đầu cự kình, dốc sức chạy về các hướng. Tốc độ bọn chúng quá nhanh, chúng ta lại không biết muốn con nào...”
Xích Tất Hổ muốn chửi ầm lên, đáy lòng lại biết đây không phải thuộc hạ sai.
Đối phương chắc hẳn đã an bài thỏa đáng từ sớm, đã có thể bắt đi Ninh đại nhân thìtất nhiên cũng đã tính kỹ đường lui. Hết lần này tới lần khác coi như là Thần Quân đại nhân thì Thần Niệm cũng không có khả năng quét lượt khắp sông Lăng Sa .
Hiện nay, phải làm gì đây?
Trường Thiên mặt trầm như nước, đi thẳng đến bờ sông, người bên ngoài chỉ có thể trông thấy bóng lưng của hắn, sau đó thấy hắn giống như là đưa tay che ngực, có lẽ có chút tức giận. Đúng lúc này, sáu tòa Đại Bàn Sơn trận trong đó, đột nhiên có hai cỗ cửa đá màn sáng tối xuống dưới.
Lại có hai cửa mất đi hiệu lực!
Xích Tất Hổ cả kinh đây không phải chuyện đùa. Đối phương phá hư Đại Bàn Sơn trận bờ Nam thật đúng lúc, chọn đúng thời điểm Thần Quân đại nhân tới bờ bắc.
Nếu Đại Bàn Sơn trận bị đều phá hư thì đại quân Ẩn Lưu cũng sẽ bị ngăn hai bờ nam bắc, muốn tốn bao nhiêu công sức mới có thể một lần nữa tụ tại một chỗ? Trong khoảng thời gian này, lại sẽ cho địch nhân chế tạo ra bao nhiêu cơ hội tập kích? Hắn cắn răng, một bên đốc xúc yêu quân tận nhanh chóng thông qua Truyện Tống Trận, một bên quát trách móc nói: “Bên này cũng muốn hộ tốt Đại Bàn Sơn trận!”
Trường Thiên cũng phát giác được dị trạng, sắc mặt âm chìm xuống, trầm giọng hạ lệnh: “Nhìn chung chiến cuộc quan trọng hơn. Xích Tất Hổ, ngươi theo ta quay lại bờ bắc.”
Xích Tất Hổ nói “Vâng”, do dự thoáng một phát mới thấp giọng nói: “Cái kia, Ninh đại nhân chỗ đó...”
“Nàng không có việc gì.” Trường Thiên lạnh lùng vứt bỏ một câu, tay áo phất một cái, đã tự tại chỗ biến mất.
Thủ hạ thám tử của Xích Tất Hổ nói không sai, hơn mười đầu cự kình hoàn toàn chính xác phân tán bơi về mười phương hướng. Yêu quái Lục sinh muốn đuổi kịp sẽ rất khó, huống chi có hơn mười con bơi về mười cái phương hướng? Tuy Ẩn Lưu cường đại nhưng lại không có như thuỷ quân, có hạn sắt kình cùng mấy cái Loan Ngạc, nên lúc hành quân không mang theo. Cái nhược điểm này bình thường cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, duy có đúng lúc này mới xem như lại để cho người đạp một cước vào chỗ đau.
Trong đó có một đầu cự kình tiềm ẩn dưới đáy nước tĩnh mịch, bơi về chỗ rộng rãi nhất của sông Lăng Sa. Nó làm việc cực kỳ cẩn thận, tại bên ngoài trước lượn bảy, tám cái vòng tròn luẩn quẩn, lại lặn xuống đáy nước ngây người hơn nửa canh giờ, sau đó xác nhận không có bị người theo dõi mới chậm rãi bơi tới vịnh an tĩnh. Thạch đá lởm chởm, đội thuyền nhân loại căn bản không thể thông tàu thuyền, nghiền nát vách núi thẳng vào phía chân trời, dưới nước tắc thì trải rộng vô số đá ngầm.
Nó bơi tới vách núi dựng đứng gần nhất, dưới hai mươi trượng sâu đáy nước ( hơn sáu mươi m) có một cái cửa động tối như mực, bị hải tảo cùng san hô nham bao bọc lấy, rất bí ẩn.
Cự kình theo cửa động bơi đi vào. Cái này Thủy động bị đặc biệt mở rộng, cửa động có chút chật vật, nó muốn chui vào còn phí hết chút ít sức lực, nhưng mà bên trong lại càng phát ra rộng rãi, dùng hình thể của nó vừa vặn có thể thông qua.
Bơi qua 40, 50 trượng, trước mắt rộng mở trong sáng, nhưng lại bơi vào sơn động thì tại đây không gian chỉ rộng bằng hai cái sân bóng rổ. Quan trọng nhất là, nước sông không chảy tới cuối cùng sơn động, có một tòa cảng tàu nho nhỏ kết nối thông đạo nham bích bên trên thật dài cùng với mặt nước.
Cự kình nổi lên, rồi sau đó bơi tới bên cạnh cảng tàu rồi ngừng lại.
Đã có một người đợi ở chỗ này, thấy nó lộ diện lập tức buông lỏng một hơi, lộ ra sắc mặt vui mừng.
Cự kình mở ra miệng rộng thả đồ vật ra. Vật liệu gỗ của xe ngựa vàng ròng rất cứng, tuy nhiên trận pháp phòng ngự bên ngoài lần trước sau khi bị Trường Thiên kích phá chưa kịp tu bổ, thế mà răng nanh của cự kình cũng chỉ lưu lại vài vết cắt trên thùng xe, thân xe vẫn chắc chắn như lúc ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...