Nịnh Thần

Âm mưu

Lúc Tư Đồ Bích tỉnh lại đã là một canh giờ sau, y nằm trên giường trợn to mắt nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, sau đó thoáng cái ngồi dậy: “Cam Đường!” Tư Đồ Bích lớn tiếng gọi, y nhớ rằng trước lúc mình mất ý thức đã không kịp đem hết sự tình phân phó rõ ràng, hiện tại thế cục bên ngoài là thế nào y thật sự không đoán được.

“Đại nhân?” Cam Đường từ ngoài chạy vào, thần sắc trên mặt vẫn ngơ ngác như trước, Tư Đồ Bích thấy vậy lòng cũng đã bình tĩnh được phân nửa, Cam Đường bình tĩnh như vậy thì hẳn là thế cục bên ngoài vẫn chưa xảy ra biến hóa gì đó ngoài ý muốn mới đúng. Tư Đồ Bích hơi kéo kéo y phục, bởi vì ngoại y vẫn chưa cởi ra đã được đặt lên giường nên có chút nhăn lại, Cam Đường nhanh nhảu lấy ra một bộ y phục khác giúp Tư Đồ Bích mặc vào.

“Tín vương đâu?” Tư Đồ Bích nhất vừa sửa sang lại vạt áo vừa hỏi.

“Vẫn còn trong đại sảnh chưa đi!” Cam Đường lại đưa lên một bát thuốc cho Tư Đồ Bích rồi mới tiếp tục nói, “Ngài ấy có hỏi hai ba lần ta đều nói đại nhân có việc gấp xin ngài ấy chờ một chốc. Thuộc hạ cũng đã đi tìm Kim Thiện, người này vẫn rành rẽ thế cục hơn, vừa nghe thuộc hạ nói đã an bài mọi người tăng mạnh đề phòng.”

Cam Đường nói xong còn thận trọng tiến đến bên tai Tư Đồ Bích nhẹ giọng bẩm báo: “Có người nói ngay cả ngự lâm quân trong cung cũng đều xuất động rồi, chính là đang mai phục khắp nơi…”

“Làm sao ngươi biết?” Tư Đồ Bích hỏi.

“Thuộc hạ theo đại nhân nhiều năm như vậy, chút chuyện nhỏ này làm sao giấu được thuộc hạ?” Cam Đường dương dương đắc ý nói, Tư Đồ Bích thấy vậy thì nhịn không được mỉm cười, thế nhưng cũng không có nhiều thời gian để trêu ghẹo, vẫn nên lập tức quay về chính đề: “Việc ngươi lưu lại Tín Vương làm rất tốt, đợi chuyện này qua rồi ta nhất định báo với Hoàng thượng tưởng thưởng cho ngươi thật tốt.”

Thân thể của Tư Đồ Bích vẫn còn có chút hư thoát, bất quá tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, sau khi ra khỏi phòng y theo bản năng quan sát khắp nơi một lượt, quả nhiên võ giả hộ viện trong phủ cùng với những thị vệ Hoàng gia cải trang mai phục rõ ràng tang rất nhiều. Bước qua mấy đoạn hanh làng gấp khúc, Tư Đồ Bích rõ ràng thấy được thân ảnh Kim Thiện đang đứng ở trong góc khuất vô cùng tầm thường nhìn y, người nọ đưa tay làm một thủ thế bình an rồi gật đầu một cái, lại dùng tay che miệng giả vờ như đang ho khan rồi lại ra ký hiệu hai người, ý tứ của Kim thiện chính là đã an bày xong cận vệ trong cung cùng với Nhàn vương phủ. Từ lúc cả hai cùng gặp nạn ở Cảnh Nguyên, Kim Thiện đi lại với y ngày càng mật thiết, vì vậy chỉ cần một vài thủ thế đơn giản như vậy liền có thể lý giải ý tứ của đối phương, thật sự rất thuận tiện giữ bí mật. Sau khi biết được tình hình trong cung và Nhàn Vương phủ đã được bố trí chu toàn, lòng của Tư Đồ Bích lại buông xuống thêm chút nữa.

Nghe Cam Đường nói, Tín Vương vẫn còn đang ngồi ở đại sảnh nghe nhạc công tấu vài tiểu khúc dân gian thì Tư Đồ Bích không khỏi sửng sốt, y thật sự không biết Cam Đường nghĩ thế nào mà lại đưa ra một kế hoãn binh như vậy. Cam Đường có chút ngượng ngùng cười hắc hắc, lại sờ sờ đầu của mình, nói: “Đây đều là học được từ chỗ đại nhân mà,… Hắc hắc… Bất quá, người đang hát tiểu khúc ở đại sảnh chắc đại nhân vẫn còn nhớ, chính là Bảo Cầm của Thanh Ngọc quán.”

“Bảo Cầm? Nàng làm thế nào lại tới đây?” Tư Đồ Bích nghi ngờ hỏi, y làm sao không nhớ rõ Bảo Cầm chứ? Đương sơ khi Thái tử thất thế nàng bị bán vào thanh lâu, ở trên đường tình cờ nhìn thấy y còn lao đến mắng ầm lên, sau đó nàng còn bang trợ y tính toán Quân Thụy. Sau khi âm mưu của Thái hậu bị bại lộ y vẫn chưa gặp qua nàng.

“Là chính nàng tìm đến, còn nói muốn gặp đại nhân. Nàng hình như biết chút gì đó, vì vậy mới giúp chúng ta giữ chân Tín Vương.” Cam Đường nói.

“Vậy sao?”


“Còn nữa, Hạ Ly cũng tới.”

“Hắn… tới làm cái gì…” Tư Đồ Bích cau mày, đây là chuyện gì? Vì sao từng người từng người đều đến đây thêm phiền?

Sau khi gặp qua Hạ Ly, Tư Đồ Bích vội v chạy đến gặp Tín Vương ở đại sảnh, còn chưa thấy người đã nghe được từng tiếng nhạc du dương truyền đến, một giọng nữ mềm mại như mộng ảo nhẹ nhàng ngâm sướng: ” Tay ngọc nâng khắp thuyền tiên nhạc, Chốn lầu hồng tiếng ngọt lòng say, Giai nhân rơi lệ vì ai, Đóa lê chìm đắm bạn cùng mưa giăng…”1 Tư Đồ Bích thần sắc đoan chánh chậm rãi bước về phía đại sảnh, vừa đến cửa lớn đã thấy Bảo Cầm nghiêng người ngồi giữa phòng, ngón tay khẽ gảy dây đàn hát ra làn điệu uyển chuyển, mà Quân Trạch thì đang ngồi bên cạnh nhịp tay phụ họa, nhắm mắc lắc lư đầu, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

“Vương gia thật hăng hái.” Tư Đồ Bích mỉm cười vừa nói vừa bước vào, lại chấp tay làm một thủ thế với Quân Trạch. “Thực sự xin lỗi, những việc vặt vãnh cần phải giải quyết trong cửa hang không ít, bận đến bây giờ mới xong, đã khiến Vương gia phiền chán rồi, đúng là lỗi của thảo dân.”

“Tiểu vương nào có phiền chán đâu, A Bích ngươi đây là thập phần cố ý, tìm một tiểu mỹ nhân yêu kiều duyên dáng như vậy đến bồi Tiểu vương, thật sự là quá mức tri kỷ mà, ha ha ha…”

“Vương gia thích là tốt rồi.” Tư Đồ Bích cũng cười theo, Quân Trạch còn nói : “A Bích, ngươi lời nói này thật giống như Tiểu vương đang cường thưởng dân nữ vậy… Ha ha ha… Chẳng lẽ nói, nếu Tiểu vương mở miệng hỏi ngươi vị tiểu mỹ nhân này, ngươi cũng khẳng khái đáp ứng phải không? Nữ nhân mang ra từ Tư Đồ Bích, người bên ngoài nghe được sợ rằng cũng sẽ hiru nhầm đây là thị thiếp của A Bích ngươi, đến lúc đó nếu Tam hoàng huynh nghe được sợ rằng không khỏi ăn dấm đi, ha ha ha…”

“Xem Tín Vương gia nói kìa…” Tư Đồ Bích cười khan. Quân Trạch thực sự giả vờ rất tốt, bộ dạng cười rộ lên kia hoàn toàn không nhìn ra một chút giả dối nào, đúng là ẩn dấu quá sâu, thảo nào trước đầy đều không phát hiện manh mối gì.

“Nếu Vương gia không ngại, tiểu nữ thật ra… nguyện ý hầu hạ Vương gia… Chỉ là, tiểu nữ tử ở trong phủ của Tư Đồ đại nhân cũng đã quen, vô cùng luyến tiếc…” Bảo Cầm cúi đầu nhẹ giọng nói, bộ dạng e thẹn như vậy đúng là khả ái đến cực điểm. Bảo Cầm trước đây chính là thiếp thân thị nữ bên cạnh Quân Thái, nàng không những có một khuôn mặt đẹp mà dáng vẻ, khí chất cũng là tuyệt hảo, làm ra tư thái như vậy hoàn toàn không chút nào giống như làm giá mà ngược lại càng tăng thêm không ít ý nhị. Quân Trạch quan sát nàng vài lần, khóe miệng cũng nâng lên thành một nụ cười thích thú, Tư Đồ Bích xoay chuyển đầu óc vào lần, cười phụ họa mấy tiếng, ý tứ chính là muốn giữ Quân Trạch ở lại qua đêm trong phủ, để Bảo Cầm hầu hạ hắn thật tốt. Quân Trạch nghe vậy cũng cười ha hả, không nói thêm gì, chỉ là xoay người ngồi xuống ghế, bởi vì đối phương lại biểu lộ thần sắc kỳ quái như vậy nên Tư Đồ Bích cũng không nói thêm gì, trong lúc nhất thời cả phòng đều yên tĩnh lại.

“Nói thẳng đi!” Quân Trạch đột nhiên lên tiếng, “A Bích, ngươi dự định lúc nào mới để Tiểu vương rời đi?”

Gặp Quân Trạch thẳng thắng xé rách mặt tạ, Tư Đồ Bích cũng không tiếp tục lá mặt lá trái mà lộ ra thần sắc âm lãnh, nói: “Vương gia, chỉ sợ người không rời khỏi đây được..”

“Vậy sao?” Quân Thụy mỉm cười, nhìn chằm chằm Tư Đồ Bích nói, “Ra mòi ngươi rất nắm chắc. Trước đây ngươi nói chuyện với ta chưa từng biểu lộ vẻ mặt này. Bất quá, A Bích, ngươi có biết thời điểm ng đùa giỡn tâm cơ, bộ dạng mê người đến cỡ nào không, cũng khó trách lão tam kia sẽ coi trọng ngươi. Cái vẻ mặt hiện giờ này, thực sự làm cho người ta động tâm mà…”

Tư Đồ Bích cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói : “Vương gia thực sự đúng là cho dù Thái sơn đổ sập trước mắt cũng không đổi sắc, thế nhưng Vương gia, người có biết bên ngoài Tư Đồ phủ đã có mấy nghìn ngự lâm quân mai phục, chỉ cần người bước ra khỏi cửa này sẽ có vô số mũi tên bắn tới. Không có lệnh của ta, không ai có thể sống sót bước ra ngoài.”


“Lợi hại!”

“Vương gia, trong tay người không có binh quyền.” Tư Đồ Bích ngạo nghễ nói, “Quân Thụy có thể làm hoàng đế, bởi vì hắn có lợi thế hơn tất cả các hoàng tử khác, đó chính là trong tay hắn vững vàng chưởng quản binh quyền. Cho nên nói, dù người thật sự có ý định mưu phản cũng không thể nào điều động dù chỉ một binh một tốt, không có bất kỳ một võ tướng nào sẽ nghe lệnh ngươi, vì thế, ngươi một điểm phần thẳng cũng không có.

“Hiểu rõ!” Quân Trạch vẫn chỉ nói hai chữ như vậy, lúc nghe Tư Đồ Bích phân tích gương mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không biểu lộ nét lo sợ.

“Ngươi có thể giết chết phi cáp của ta, cũng có thể ngăn trở ta cầu ngoại viện, thế nhưng hiện giờ ta cũng không phải hành động theo ý tứ của Vương gia ngươi —— bởi vì hiện tại ngươi đang ở trong vòng vậy của ta.” Tư Đồ Bích híp mắt, bộ dạng giống như một con báo đang rình rập chuẩn bị bắt mồi, cả người đều tản ra khí thế.

“Có đạo lý!” Quân Trạch vỗ tay, thế nhưng chỉ có vài tiếng đơn bạc liền ngừng lại, lười nhác tựa vào ghế chậm rãi nói, “A Bích, ngươi còn nhớ cái chết của Thái hậu không? “

Tư Đồ Bích không nói chuyện, lẳng lặng giằng co cùng Quân Trạch, nghe hắn chậm rãi tiếp tục: “Thái hậu hoăng, khám nghiệm tử thi cho kết quả là trúng độc bỏ mình. Lúc đó Tư Đồ Cẩn cũng tham gia khám nghiệm tử thi, kết quả của y chính là chiết vì độc tính của ‘Túy sinh mộng tử’, Tiểu vương nói sai không?”

“Thế nhưng, bây giờ Tiểu vương nói cho ngươi biết, Thái hậu không phải do ‘Túy sinh mộng tử’ bộc phát mà chết, nàng đã trúng một loại độc khác.” Quân Trạch vừa cười vừa nói, “Đó là một loại độc dược vô sắc vô vị, ngay cả người trúng nó cũng không biết đã trúng thế nào, cứ như thế mờ mịt mà trúng chiêu —— A Bích, ngươi có phải cho đến bây giờ cũng không nghĩ ra lão tam đã trúng độc như thế nào, đúng không? Ngươi đã tra xét hết tất cả mọi người trong tẩm cung của hắn, một điểm đầu mối cũng không phát hiện, đúng không? “

Tư Đồ Bích vẫn im lặng không nói, y vẫn duy trì biểu tình trầm mặc ngồi tại chỗ, thế nhưng sống lưng đã kéo căng, nhãn thần cũng trở nên ngoan lệ hơn trước, hiện tại y đã nổi lên sát ý. Quân Trạch lúc này chẳng khác nào cá trong chậu, mà y chính là dao thớt, thế nhưng những lời hắn vừa nói ra khiến Tư Đồ Bích không thể hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì giống như lời Quân Trạch đã nói, y đã tra xét khắp một lượt tẩm cung của Quân Thụy nhưng một chút manh mối cũng không có.

“Tiểu vương nói cho ngươi biết sự thật nhé.” Quân Trạch trào phúng nói, “Chất độc lão tam trúng phải giống hệt Thái hậu, lúc trước Thái hậu vội vã muốn giết ngươi bất quá là vì muốn lấy giải dược trong tay ta, thế nhưng ta làm sao có thể cho nàng toại nguyện chứ? Tất cả mệnh lệnh, âm mưu đều là từ chỗ của nàng đi ra, vô cùng hoàn mỹ, từ bên ngoài mà xiem, tất cả mọi ngươi đều chỉ biết hoài nghi Thái hậu chứ không liên hệ đến ta. Thế nhưng, ngươi và Quân Thụy quá thong minh, ta lo lắng ngươi ở bên cạnh Quân Thụy sẽ cản trở ta, từ lúc ngươi quay về Giang Châu ta đã ra lệnh ám sát ngươi, đáng tiếc lại không thành công —— Ngươi nói xem, thể cốt ngươi yếu nhược như vậy, chỉ cần có chút trắc trở liền bệnh đến mức gần như không sống nổi, thế nhưng thủy chung vẫn không chỉnh chết được ngươi, thực sự làm người ta chán ghét mà. Vì vậy, cuối cùng ta thật sự có chút không chịu được mới bảo Thái hậu đi giết ngươi —— Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại đẩy nàng hôn mê trên mặt đất, khiến nàng không kịp uống giải dược mà tử vong. Tư Đồ Bích, chính là ngươi đã hại chết cô cô của mình…”

“Thì ra là thế…” Tư Đồ Bích lắc đầu lạnh lùng nói, “Lúc đầu ở trên thuyền ta đã cảm thấy kỳ quái, tại sao lại có người muốn giết ta… Ta ban đầu đã nghĩ là Hạ Ly, không ngờ rằng… Sau đó ở Hắc Phong trại, một mũi tên đó dường như cũng không phải hướng về Quân Thụy mà là nhắm vào ta, ra mòi cũng là muốn đưa ta vào chỗ chết…”

“Lúc đó ta thật sự muốn bắn chết lão tam, thế nhưng Tiểu vương vốn mềm lòng, làm thế nào có thể xuống tay giết chết huynh đệ của mình? Hơn nữa sự thông minh của ngươi cũng là một loại uy hiếp rất kinh khủng, ta nhất định phải diệt trừ tận gốc. Hiện tại rốt cuộc cũng là báo ứng, cư nhiên bị ngươi nhìn ra Quân Thụy trúng độc, còn đoán được mục đích của ta.” Quân Trạch nhàn nhã chống tay đỡ đầu nói, hoàn toàn không có bộ dạng ngoan tuyệt của kẻ chủ sự sau màn mà lại giống như trong lời nói của hắn, là một nam nhân thập phần luyến tiếc người thân.

“Ngươi hoàn toàn không phải là nhẹ dạ, mà là cho dù hôm đó Quân Thụy thật sự có gì bất trắc, căn bản cũng không đến phiên ngươi ngồi lên vương vị. Vì vậy ngươi nhất định phải chờ, chờ đến khi diệt trừ hết các chướng ngại vật trên con đường của ngươi.” Tư Đồ Bích một đao thấy máu, lên tiếng cuộc cười nhạo, “Quân Thụy nếu có bất trắc, binh quyền của hắn cũng không rơi vào tay ngươi, không ai sẽ nghe lời ngươi. Hơn nữa cho dù Quân Thái chỉ là phế thái tử cũng tốt hơn ngươi, chí ít vẫn có danh vọng rốt, vì vậy ngươi chỉ đành lợi dụng sự sốt ruột của Thái hậu, khiến nàng nghe lời ngươi cùng hợp mưu làm ra những việc kia. Chỉ bất quá, Thái hậu có lẽ thế nào cũng không ngờ rằng nàng sẽ chết trong tay ngươi, còn phải một mình gánh lấy tội danh mưu phản. Chỉ cần việc này tiết lộ một chút phong thanh ra ngoài, địa vị và danh vọng của Quân Thái cũng sẽ lập tức tan rã, lúc này ngươi chỉ cần tùy tiện dùng một biện pháp gì đó xử lý Quân Tiễn là được. Ngươi thậm chí ngay cả Quân Tiễn cũng không tha —— Quân Thụy yêu nhất chính là đệ đệ của hắn, ngươi lo rằng vạn nhất Quân Thụy đem đế vị truyền cho Quân Tiễn nên dứt khoát cũng không buông tha. Đợi đến khi tất cả chướng ngại vật này đều tiêu thất, ngươi liền trở thành người thừa kế vương vị hợp pháp duy nhất còn lại —— Quân Trạch, bàn tính này của ngươi gõ rất hoàn hảo đi!”


Không đợi Quân Trạch trả lời, Tư Đồ Bích lại tiếp tục châm chọc khiêu khích: “Chỉ là ngươi ngàn tính vạn tính cũng không tính được ta sẽ không chết, trái lại còn đoán được bộ mặt thật của ngươi, thậm chí còn đem ngươi vây lại trong Tư Đồ phủ này..”

“Đích xác, đúng là trong lúc xử lý việc của ngươi ta đã có sai lầm.” Quân Trạch tự giễu cười nói, “Thế nhưng ta phải nói rõ, không phải là ngươi vây khốn ta ở đây, mà là ta chủ động đến ngả bài với ngươi..”

“Vậy sao? Lẽ nào chúng ta lại còn khả năng thương lượng sao?” Tư Đồ Bích cười đến cực kỳ tự tin, y thậm chí còn ung dung bắt chéo chân thưởng trà. Vừa nãy lúc y gặp Hạ Ly mới biết được cả Hạ Ly và Bảo Cầm đều là do Lục tỷ Uyển Tranh cố ý lưu lại con cờ chưa lật cho mình, hai người này sau khi biết được mình bị người ta lợi dụng còn thiếu chút nữa hại chết Tư Đồ Bích thì vô cùng hổ thẹn, vì vậy mới chọn lựa ở lại tìm cơ hội bồi thường. Uyển Tranh thật sự đã sắp xếp hai con cờ tuyệt diệu cho Tư Đồ Bích, vừa rồi y đã phân phó Hạ Ly lặng lẽ đi Lận Châu tìm Tư Đồ Cẩn và Y Thánh, sau đó phải hộ tống bọn họ an toàn trở về Nghê Đô. Hạ Ly thân mang tuyệt kỹ, lại bởi vì hổ thẹn với Tư Đồ Bích mà biểu thị quyết tâm dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, một người như vậy, Tư Đồ Bích giao phó hắn hộ tống Tư Đồ Cẩn và Y Thánh cũng hết sức yên tâm. Vì vậy, hiện tại y mới có thể thanh thản ngồi ở nơi này đấu trí cùng Quân Trạch —— trong tay y đã có vương bài, tự nhiên khí định thần nhàn!

“Đương nhiên là có.” Quân Trạch cũng cười rộ lên, khí thế tự tin đó cũng không kém Tư Đồ Bích chút nào, hắn nhàn nhã nói: “A Bích, chúng ta thử đánh cuộc xem, rốt cuộc là ta có thể chờ, hay là ngươi có thể chờ —— hoặc là phải nói, liệu lão tam có chờ được hay không.”

Tư Đồ Bích cứng người một chút, hơi hơi điều chỉnh tư thế ngồi, thế nhưng thủy chung vẫn né tránh vấn đề nào: “Ta thật ra lại đối với việc vì sao Quân Thụy trúng độc thấy hứng thú hơn nhiều..”

“Cũng đúng, ngươi nghĩ hết tất cả mọi chi tiết cũng không đoán ra rốt cuộc hắn đã trúng độc như thế nào, trong lòng khẳng định rất khó chịu. Được rồi, Tiểu vương sẽ nói cho ngươi biết —— Ngươi có còn nhớ, đương sơ lúc lão tam từ Cảnh Nguyên chạy về kinh thành thì gặp phải Hạ Ly, còn bị y đã thương…”

“Ngươi là nói…”

“Đúng vậy, cả người Hạ Ly lúc đó đều có ngâm qua độc dược, vì vậy Quân Thụy bị y gây thương tích tự nhiên cũng sẽ nhiễm độc.” Quân Trạch cười đến âm trầm khiến Tư Đồ Bích không khỏi rét run từng trận, “Chất độc kia tiềm ẩn trên người lão tam lâu đến vậy đến bây giờ mới bắt đầu bộc phát dị trạng, nói cách khác, loại độc này ngoại trừ ta, bất kể là thập lục đệ của ngươi cũng tốt, Y Thánh cũng được, không có người nào có thể phá giải —— Nói không chừng, độc kia tính đã thấm vào xương tủy của lão tam, cũng không phải giống như ngươi nghĩ chỉ cần đơn giản uống thuốc giải là có thể thoát được. Tư Đồ Bích, ngươi nói chúng ta có nên đánh cuộc một chút không, đánh cuộc xem Quân Thụy rốt cuộc đến lúc nào sẽ độc phát bỏ mình? Ta thật sự rất chờ mong nha, chờ đến một ngày nào đó, sáng sớm ngươi thức dậy thì phát hiện người ngươi yêu thương nhất đang ngủ bên cạnh đã tuyệt khí bỏ mình, khi đó ngươi sẽ có biểu tình gì đâu? Nhất định sẽ vô cùng đặc sắc đi? Thật sự Tiểu vương rất muốn nhìn thấy biểu tình khóc rống của ngươi là thế nào! A Bích tiểu mỹ nhân, bộ dạng khi ngươi khóc vì Quân Thụy sẽ là thế nào đây? Là điên cuồng, là thống khổ, hay là hối hận chứ? Ngươi nghìn vạn lần không được quên việc này, cái chết của hắn là bởi vì ngày hôm nay ngươi muốn đánh đố cùng ta… Ha ha ha ha hắc…”

———————————-

1/ Vì đoạn thơ này mèo đã tốn gấp ba lần thời gian edit một chương bình thường, cuối cùng sau vài lần thử nghiệm mới quyết định dùng thể thơ song thất lục bát này. Đoạn này khó hơn đoạn từ khúc bên bờ sông trong tết nguyên tiêu ở đầu truyện rất nhiều, bởi vì đoạn kia là từ khúc, chỉ cần phiên dịch làm sao cho có tính nhạc khúc theo thể biền ngẫu là được, còn đoạn này rõ ràng là thơ nên cũng phải dịch thành thơ. Và sau đây là nguyên văn và nghĩa.

Nguyên văn:

Tiêm chỉ khinh đạn vận mãn chu

Kiều thanh như túy xướng hồng lâu.

Giai nhân ngọc lệ vi thùy lạc


Trầm thủy lê hoa bạn vũ trù

Nghĩa:

Ngón tay gầy gãy nhẹ, âm sắc đầy thuyền

Giọng yêu kiều như say xướng lên tại chốn hồng lầu

Giọt lệ ngọc ngà của giai nhân là vì ai rơi xuống

Đóa hoa lê chìm trong nước làm bạn với cơn mưa.

Bản chuyển ngữ của mèo:

Tay ngọc nâng khắp thuyền tiên nhạc

Chốn lầu hồng tiếng ngọt lòng say

Giai nhân rơi lệ vì ai

Đóa lê chìm đắm bạn cùng mưa giăng

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui