Bức họa
Quân Thụy đem Tư Đồ Bích giam cầm ở trong ngực mình, lại dùng cánh tay thít chặt lấy hông của y, cánh tay còn lại không ngừng du ngoạn trên cơ thể đối phương, cánh tay không an phận ấy mang theo nhiệt độ nóng rực nhẹ nhàng kích thích xoa nắn trên cơ thể Tư Đồ Bích, chậm rãi mở vạt áo của hắn ra, ngang ngược xâm nhập vào bên trong.
Làn da của Tư Đồ Bích nhẵn nhụi trơn mịn lại còn có một ít cảm xúc lạnh lẽo, cảm giác lúc chạm vào cực giống với ngọc thạch nhất đẳng, Quân Thụy chậm rãi vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của y, vùng xương chậu bên dưới nhô ra có chút đột ngột khiến lúc vuốt qua có chút cộm tay, Quân Thụy không khỏi cười nói: “Ái khanh, ngươi thực sự quá gầy. Sinh hoạt ở Tư Đồ gia an nhàn sung sướng như vậy cũng không có cách nào khiến ngươi béo lên một ít sao?”
Tư Đồ Bích không trả lời mà chỉ dùng vẻ mặt mê man gối đầu trên tay vịn của nhuyễn tháp ngửa mặt nhìn Quân Thụy, loại thái độ dịu ngoan nhu thuận này khiến hắn càng thêm như cá gặp nước mà không ngừng vuốt ve cơ thể của đối phương. Bàn tay to lớn chậm rãi hướng về phía trước xoa nắn xương sườn của y, sau đó lại giống như vui đùa mà dao động trên ngực Tư Đồ Bích, bàn tay không ngừng nhe nhàng xoa nắn trêu chọc hai điểm hồng nhỏ trước ngực, chỉ chống lát sau liền thỏa mãn cảm nhận hai điểm ấy trở nên cứng rắn nhạy cảm. Quân Thụy cúi đầu bắt lấy đôi môi của Tư Đồ Bích bá đạo ấn xuống một nụ hôn, đông tác trên tay cũng không hề dừng lại mà tiếp tục lưu luyến trêu đùa khắp mọi nơi.
Quân Thụy dùng một bàn tay tiếp tục sờ soạng trước ngực của Tư Đồ Bích, bàn tay còn lại đang siết chặt vòng eo mảnh khảnh cũng chậm rãi lần mò giải khai dây thắt lưng, tiến thẳng đến lĩnh vực thần bí giữa hai chân y.
“Ngô ngô…” Tư Đồ Bích cố gắng đè thấp tiếng rên rỉ của chính mình, bàn tay cực kỳ tôn quý của đế vương, bàn tay chấp chưởng ngọc tỷ hôm nay lại dùng để phục vụ thứ giữa hai chân của y, chỉ cần nghĩ đến như vậy cũng đã đủ khiến y hưng phấn đến quên cả bản thân. Thế nhưng nhiều năm được lễ giáo nghiêm túc dạy dỗ khiến Tư Đồ Bích lại có một nặt cảm thấy ngượng ngùng không thích hợp, trong lòng cũng không tự chủ được dâng lên một điểm sợ hãi.
Quân Thụy lại không vì hành động lãng tránh của y mà buông tha hành đông, trái lại bàn tay lại còn dùng sức hơn một chút, ngón tay chuẩn xác không hề lầm lẫn chạm vào điểm nhạy cảm của người dưới thân, chậm rãi khiêu khích xoa nắn.
“Ngô…” Tư Đồ Bích vẫn tiếp tục hành động giãy dụa không có chút kết quả kia, y cố gắng khép chặt chân lại thế nhưng thủy chung không hề tạo nên chút ảnh hưởng gì đến động tác của Quân Thụy. Nhịp độ dao động của bàn tay xấu xa kia dần dần gia tang kéo theo một khoái cảm tội lỗi kỳ lạ khiến Tư Đồ Bích từ từ bị lạc trong cảm giác đó, đôi mắt màu lục ngọc bị phủ lên một tầng sương mù có vẻ đặc biệt mê man cùng yếu đuối.
“Ái khanh, ngươi vẫn không thừa nhận mình đã động tình sao?” Quân Thụy khẽ cười nói, cơ thể hai người vẫn đang dán chặt vào nhau, khi Quân Thụy nói chuyện khí tức của y nhẹ nhàng mơn trớn da mặt của Tư Đồ Bích, ấm áp, kích thích, tràn đầy vị đạo tình sắc.
Tư Đồ Bích cố gắng muốn mở miệng, cũng đã thử vùng vẫy né tránh, thế nhưng y làm sao có thể là đối thủ của Quân Thụy, chỉ tính khí lực y đã xa xa không bằng đối phương đành phải bất đắc dĩ phí công giãy dụa.
Hai bàn tay của Quân Thụy không ngừng thỏa mãn vận động, cái tay phía trên ở trước ngực Tư Đồ Bích đùa giỡn hai điểm hồng tươi cứng rắn, còn bàn tay phía dưới lại tiếp tục động tác vuốt ve bộ lộng khiến khoái cảm ập vào đầu của Tư Đồ Bích một trận lại một trân tựa như sóng biển không ngừng đập vào bãi cát, vừa dâng lên thật cao lại cấp tốc lui xuống mất dấu, thủy chung vẫn giống như thiếu hụt một chút gì đó.
Tư Đồ Bích vừa nhìn đã thấy là một người khiêm tốn, ở trước mặt người khác lúc nào cũng tỏ ra là một người tao nhã hữu lễ, đây vốn là khí chất tôn quý lắng động qua lịch sử trăm năm của Tư Đồ gia, vì thế ngay cả trong thời điểm như thế này y cũng liều mạng khắc chế bản thân mình, thế nhưng Quân Thụy tựa hồ có thể nhìn xuyên qua biểu cảm giả tạo của đối phương, đối với hành động trêu đùa mê hoặc của bản thân vui vẻ làm đến không biết mệt, hoàn toàn không có chút ý tứ buôn tha cho người dưới thân.
“Ách…” Tư Đồ Bích không thể kềm nổi phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, trước mắt giống như hiện lên một mảng trắng xóa mơ hồ không thể nhìn rõ gì cả. Cũng chính vì một tiếng rên rỉ này khiến cho Quân Thụy càng hưng phấn tăng nhanh tốc độ hai tay, làm cho Tư Đồ Bích cảm giác chính mình đã không còn cách nào nhận thức rõ xung quanh, chỉ có thể phí công giãy dụa, hai tay cố gắng bắt lấy bàn tay làm càn dưới thân mình của đối phương hy vọng có thể ngăn cản động tác của Quân Thụy. Thế nhưng với chút sức lực của y thì nào khác gì châu chấu đá xe, hành động như vậy trái lại chỉ càng khiến Quân Thụy tăng mạnh khí lực trên bàn tay, đồng thời càng thêm thú vị ngắm nhìn biểu cảm rõ ràng đã thất thần vẫn ngoan cố cắn chặt môi mình của Tư Đồ Bích.
“Ái khanh, khanh không thích loại cảm giác này sao?” Quân Thụy cúi đầu hôn đôi môi bị Tư Đồ Bích cắn đến trắng bệch, sau đó lại dùng một bàn tay cạy mở khớp hàm của y, dùng ngón tay vói vào khiến y phải ngẩng đầu lên, không thể tiếp tục cắn môi mình. Động tác này của hắn khiến thân thể của Tư Đồ Bích cong lên, ngón tay khuấy đảo trong miệng khiến nhịp thở của y cũng không quá thông thuận, chỉ có thể há miệng vô lực thở hổn hển, chỉ chốc lát sau khóe miệng liền đã chảy xuống những dịch thể trong suốt đam mỹ.
Quân Thụy hôn nhẹ lên cần cổ tuyết trắng của y, động tác vuốt ve trên tay lại càng nhanh hơn vài nhịp, chỉ qua một chốc đã cảm thấy thân thể của Tư Đồ Bích bắt đầu run rẩy từng trận, hắn hài lòng nhìn thấy ngay cả đầu ngón chân của đối phương cũng thoải mái đến cong lên, trên bàn tay rất nhanh đã tràn đầy chất dịch nhầy dính dấp màu trắng.
“Bộ dạng động tình của ái khanh quả nhiên rất xinh đẹp. Như thế nào đây? Phải nói rằng so với ngọc lục bảo còn chói mắt hơn nhiều..” Quân Thụy hài lòng xoa đầu Tư Đồ Bích, thưởng thức ánh mắt mê ly hoảng hốt của y, toàn thân trên dưới đều là bộ dạng không hề có chút đề phòng nào. Quân Thụy không nhịn được hôn một ngụm lên mắt y, cảm thấy đôi mắt bên dưới có chút bất an khẽ lay động thì không khỏi nhẹ giọng an ủi: “Ái khanh, ngươi nghe lời của ta, ngoan ngoãn ngây ngô ở bên cạnh trẫm, trẫm cam đoan sẽ đối xử với ngươi thật tốt, biết không? Cho dù là sài lang hổ báo, ở trước mặt trẫm cũng phải thu hồi móng vuốt của mình, huống chi ái khanh bất quá cũng chỉ là một con mèo nhỏ yếu đuối mà thôi…”
Quân Thụy ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tư Đồ Bích, hắn vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng ngoài ý muốn lại thấy đôi mắt màu ngọc kia đã khép lại, đầu cũng lệch qua một bên tựa lên ngực hắn, không biết là đã hôn mê hay là ngủ mất. Quân Thụy cười cười lắc đầu, lại nhìn một chút dịch thể còn lưu lại trên tay mình, độ cung trên khóe miệng lại lớn hơn một chút.
—————————————————
Tư Đồ Bích cảm thấy mình giống như đang chậm rãi bước đi trong bóng tối, trước mắt là một khoảng không đen kịt hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào, thậm chí cũng không có dù chỉ một ngôi sao phía trên đầu, tất cả những việc y có thể làm chính là bất an mò mẫm tiến về phía trước. Xung quanh một mảnh vắng vẻ kỳ lạ, chỉ có duy nhất tiếng bước chân của bản thân khiến Tư Đồ Bích càng lúc càng nản lòng, loại cảm giác bị giam cầm trong bóng tối không hề có điểm cuối này thực sự khiến người cảm thấy khó chịu, y có thể ép buộc bản thân đi về phía trước cho đến lúc này cũng chỉ là vì cố gắng tự thuyết phục mình sẽ có ánh sáng ở cuối đường.
Phía trước tựa hồ có một bóng người, Tư Đồ Bích thật sự cảm thấy bóng dáng đó giống như ánh sáng cứu tinh, y cố gắng vơ vét hết mọi sức lực còn sót lại trong cơ thể chạy về hướng đó, mặc kệ bản thân đã gần như không thở nổi vẫn kiên trì đuổi theo, thế nhưng trước sau vẫn cứ thiếu một chút mới có thể chạm đến. Vì vậy trong lúc cuống quýt Tư Đồ Bích bất giác gọi ra một tiếng, không ngờ bóng người đó lại chậm rãi dừng lại, quay người về phía y.
Đó là một gương mặt quen thuộc lại rất xa lạ, Tư Đồ Bích vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không nhớ được người kia là ai, bởi vì… khuôn mặt này vừa giống mẫu thân, lại có chút giống phụ thân, vừa như Cẩn nhi cũng có nét tương tự bọn Quân Thụy, Quân Thái, thậm chí còn có điểm hao hao Lục tỷ Tư Đồ Uyển Tranh vốn có quan hệ không tệ với y. Cảm giác này khiến Tư Đồ Bích cảm thấy rất kinh ngạc, thân thể không tự chủ được mà lùi về sau hai bước.
“A Bích…” Cái bóng kia nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm cũng là sự hỗn hợp âm sắc của rất nhiều người, trong âm thanh đó mang theo rất nhiều cảm xúc, có chút trầm thấp dồn nén, Tư Đồ Bích không khỏi trong lòng hoảng loạn lùi về phía sau thêm một bước nữa.
“…” Tư Đồ Bích phát ra một âm thanh, thế nhưng âm lượng rất thấp, lại còn tồn tại không ít run rẩy, ngay cả bản thân Tư Đồ Bích cũng không xác định được mình đã nói cái gì.
—————————————————
“A…” Tư Đồ Bích khẽ kêu một tiếng, bật dậy bàng hoàng ngồi trên giường thở dốc, mờ mịt nhìn xung quanh muốn cố gắng nhớ xem mình đang ở nơi nài, may mắn cách đó không xa có một ngọn nến chứ không hoàn toàn là một mảnh tối đen, ánh nến mỏng manh leo lét đó lại khiến Tư Đồ Bích yên tâm thở dài một hơi, nguyên lai chỉ là một giấc mộng.
“Meo meo…” Bé mèo đen ở cách đó không xa nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng, đôi đồng tử ngọc bích dưới ánh sáng ngọn nến càng có vẻ sáng ngời, thậm chí còn nhiễm một chút ánh vàng của tia lửa mà linh hoạt hơn rất nhiều.
Tư Đồ Bích nhìn bé mèo nhỏ một chút, bé con kia liền chậm rãi nhảy lên giường cọ cọ vào người y, vươn tay lên vuốt ve bộ lông mềm mượt, tùy ý để bé con hồ nháo trên người mình một chút mới ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn quanh, lần này không ngoài ý muốn thấy được Quân Thụy đang ngồi đọc sách ở thư trác gần đó.
“Bệ hạ…” Tư Đồ Bích muốn xuống giường làm lễ thỉnh an nhưng Quân Thụy đã sớm ra hiệu miễn lễ, tâm tình của Quân Thụy lúc này có vẻ vô cùng tốt đẹp vẫy tay gọi y đến bên cạnh. Tư Đồ Bích hoàn toàn không xác định được vì sao tối hôm nay hắn lại có tâm tình tốt đến thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo, chậm rãi bước đến. Khi y còn cách thư trác mấy bước liền bị Quân Thụy vươn tay kéo mạnh, sau đó nghiễm nhiên đón lấy thân thể của y ngã vào trong lòng hắn.
“Đến xem bức tranh trẫm vẽ một chút, thế nào? Có hài lòng không?” Quân Thụy ném bút xuống bàn, nâng đầu của Tư Đồ Bích đặt lên bả vai của mình, chỉ chỉ bức họa vẫn còn chưa ráo mực trên thư trác. Tư Đồ Bích thoáng nhìn qua bức tranh trên bàn, người trong tranh nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, trên mặt tràn đầy một vẻ biến nhác, y phục bán khai mơ hồ lộ ra làn da tuyết trắng, tay phải tùy tiện thả lỏng, ngón tay thon dài tinh tế chạm nhẹ xuống mặt đất, vừa vặn vuốt ve một con mèo đen xinh đẹp đang cuộn người nằm bên nhuyễn tháp.
Mặt của Tư Đồ Bích chậm rãi đỏ lên, có chút giống như khi pha màu son bột vào trong nước, chậm rãi lan tỏa dần. Quân Thụy từ phía sau nhìn đến ngay cả lỗ tai của y cũng đã trở thành màu phấn hồng, không khỏi mỉm cười: “Ái khanh, xem có giống khanh không? “
“Tài vẽ của bệ hạ quả thật xuất thần nhập hóa.” Tư Đồ Bích tránh né không đáp.
“Trẫm nghĩ thật giống, rất giống lúc ngươi ngủ trưa trên nhuyễn tháp.” Quân Thụy cười híp mắt ôm chặt lấy người trong lòng, hơi nghiêng người lấy ra không ít cuộn tranh từ hai bên thư trác đặt trước mặt Tư Đồ Bích, nhẹ giọng nói: “Đây là bức họa của những tú nữ tham gia đợt tuyển phi lần này vừa được trình lên, thế nhưng trước sau trẫm vẫn không chọn được người nào vừa mắt, vì vậy trong lúc nhàm chán liền nghĩ đến vì ái khanh họa một bức chân dung. Trẫm kỳ thật vẫn luôn hy vọng có thể tuyển một phi tử có được một phần mười phong tình của ái khanh, cho dù không được một phần mười thì chỉ có một chút bóng dáng cũng tốt, càng hoàn hảo hơn là dung mạo có thể có vài điểm tương tự với ái khanh..”
Quân Thụy cảm giác được Tư Đồ Bích rõ ràng cứng đờ, sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Bệ hạ người nói đùa, thần không phải nữ nhân.”
“Ái khanh, giúp ta xem một chút, có nữ tử nào xinh đẹp hay không, mắt của trẫm cũng sắp hoa hết cả lên rồi.” Quân Thụy nói tiếp, vừa nói vừa nhanh tay đảo những cuộn tranh đang chất đống ở trên bàn, giống như hoàn toàn không hề chú ý đến sự dị thường của Tư Đồ Bích. Lăn qua lăn lại một lúc liền mở ra một bức họa, dùng thanh âm tò mò hỏi: “Này, khuôn mặt nữ tử này và ái khanh có chút điểm giống đi.”
Tư Đồ Bích không hề hé răng nhưng thân thể lại có chút run rẩy, Quân Thụy nói tiếp: “Ai nha, ngay cả tên gọi cũng rất giống, Tư Đồ Uyển Tranh. Ừ, nữ tử này là tỷ muội của ái khanh sao?”
“Bệ hạ…” Thanh âm của Tư Đồ Bích có chút tối nghĩa, chỉ gọi một tiếng bệ hạ rồi không nói thêm gì nữa, Quân Thụy im lặng chờ đợi nữa ngày vẫn không thấy đối phương nói tiếp liền mỉm cười: “Ái khanh, ngươi cảm thấy để cho nàng trở thành phi tử của ta có tốt không?”
“…” Tư Đồ Bích nắm chặt bàn tay, y rốt cục hiểu ra, sự ôn nhu khó có của đế vương suốt cả đêm nay hóa ra chỉ vì giây phút để y biết tin tức này. Tin tức này không chỉ đánh thẳng Tư Đồ Bích vào vực sâu vạn trượng mà còn trực tiếp nói với Tư Đồ Bích, không chỉ một mình y và thế lực của Tư Đồ gia, ngay cả những người râu ria vô tội có liên quan đến Tư Đồ gia đều bị đế vương vững vàng nắm trong lòng bàn tay, một chút khả năng phản kháng cũng không có.
“Bệ hạ đến tột cùng muốn như thế nào?” Tư Đồ Bích nhỏ giọng hỏi, y hoàn toàn không ngờ được, phụ thân cư nhiên ngay cả một chút tin tức cũng không cho y biết đã quyết định để Uyển Tranh tham dự tuyển phi.
“Thế nào? Cái gì thế nào?” Quân Thụy tiến đến hắn bên tai y nhẹ giọng nói, “Trẫm bất quá chỉ là muốn có một con mèo nhỏ hiểu chuyện mà thôi.”
“Thế nhưng bệ hạ nên biết, mặc dù là con mèo nhỏ cũng có móng vuốt, nếu không may bị móng vuốt cào trúng, có thể sẽ bị thương. “
“Thế nhưng, khi trẫm bắt được nó sẽ để nó chịu một ít vị đắng, nếu vẫn không học được ngoan ngoãn, trẫm sẽ cắt bỏ móng vuốt kia.” Quân Thụy nhẹ nhàng hôn lên cổ của Tư Đồ Bích, tiếp tục nói, “Ái khanh, ngươi phải nhớ kỹ, không nên đánh bất cứ chủ ý gì lên người trẫm nữa.”
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...