Lăng Tiêu ở trong trướng mới vừa băng bó xong miệng vết thương thì nghe thấy bên ngoài tiếng kèn theo thứ tự vang lên, Lăng Tiêu thầm nghĩ không tốt, giãy giụa muốn đứng lên thân binh ngoài trướng vội vàng đi tới quỳ xuống đất: “Lăng tướng bớt giận, Vương gia đã đánh giết đến Hoàng thành, người ra lệnh mạt tướng ở đây bảo hộ Lăng tướng.”
“Bảo hộ hay là giam lỏng?” Lăng Tiêu sao mà yên tâm về Chử Dịch Phong, đứng dậy lấy võ bào phủ thêm, cả giận nói: “Đứng lên hết cho ta, cho người gọi Tần Long tới!”
Thân binh hai mặt nhìn nhau, do dự nói: “Tần Long đại nhân đã bị Vương gia mang đi.”
Lăng Tiêu trong lòng càng không yên tâm, đang muốn nói cái gì thì Ô Kích từ bên ngoài đi vào, thấy mấy thân binh quỳ đầy dưới đất cũng dở khóc dở cười, lớn tiếng nói: “Khi nào học được thủ đoạn nhu mị như vậy? Quỳ gối như thế này làm cái gì, chờ ban thưởng hả, đi ra ngoài đi ra ngoài, ta tới xem Lăng tướng.”
Những binh sĩ vốn đối với Lăng Tiêu vừa kính lại vừa sợ, thấy Ô Kích nguyện ý làm chuyện đắc tội với người nên đương nhiên đáp ứng, vội nhanh chân rời khỏi trướng. Ô Kích lại nhìn nhìn vết thương trên vai Lăng Tiêu, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, thương không sâu.”
“Tướng quân thật là tới thăm ta?” Lăng Tiêu không muốn cùng hắn chu toàn, Ô Kích che miệng cười rồi bồi tội nói: “Lăng tướng nghe ta nói, ta nào dám ngăn cản ngươi, trong chốc lát ta cũng phải vào thành.”
Ô Kích nhìn thoáng qua cánh tay Lăng Tiêu, thở dài: “Thứ ta nói thẳng, Lăng tướng hiện giờ như vậy, sợ là ngay cả dây cương cũng nắm không được? Như vậy mà đuổi theo là buộc Vương gia phân tâm?”
Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, đã làm tướng quân lo lắng.” Nói xong tay trái cầm chuôi đao “Bá” một tiếng đem đại đao rút ra để ở trên cổ Ô Kích. Ô Kích sửng sốt, hắn ngược lại không có sợ hãi, hắn biết Lăng Tiêu sẽ không thật động thủ với hắn, chỉ là đao của Lăng Tiêu vốn là từ tiền triều truyền xuống tên là “Càn khôn đao”, càn khôn đao có hai thanh, hùng đao là “Càn”, là thanh đao mà Chử Dịch Phong sử dụng cách trăm bước có thể lấy thủ cấp của tên cung thủ kia. Lúc này Lăng Tiêu cầm trong tay là thư đao “Khôn”, Ô Kích vừa thấy liền biết đao trong tay nặng khoảng mười cân, Lăng Tiêu cánh tay trái hiện giờ bị thương, làm sao có thể cầm lên?
Ô Kích trong lòng thầm nghĩ không tốt, nhìn trên giường phía sau Lăng Tiêu quả nhiên nhìn thấy một lọ “Túy Quan Âm”, Ô Kích than dài: “Lăng tướng sao lại không bận tâm thân thể của mình? Túy Quan Âm là cấm dược trong quân doanh, sao có thể tùy tiện dùng?”
“Không có việc gì, ta cũng không có dùng nhiều.” Lăng Tiêu đem đại đao thu vào vỏ đao: “Túy Quan Âm hiệu dụng chỉ có hai canh giờ, tướng quân đừng làm chậm trễ thời gian của ta.”
Ô Kích vô pháp: “Ai…… Thôi thôi, ta cùng với Lăng tướng vào thành.”
Lăng Tiêu và Ô Kích cùng lên ngựa, điều động thân binh cùng chạy về phía Hoàng thành. Ô Kích nhìn Lăng Tiêu sắc mặt vẫn tốt nên cũng yên tâm. Đoàn người Lăng Tiêu chạy rất nhanh, khi gây đến Hoàng thành Lăng Tiêu lệnh thân binh mang pháo hoa tới, Ô Kích khó hiểu, ở trên ngựa lớn tiếng nói: “Lăng tướng! Muốn pháo hoa làm cái gì!”
Lăng Tiêu nhẹ giọng cười: “Ra hiệu báo tin cho thân thích trong thành xin hỗ trợ tiếp ứng một chút!”
Ô Kích không hỏi tiếp, thân thiết trong thành? Chẳng lẽ là người trong Thọ Khang Hầu phủ? Trong Thọ Khang Hầu phủ hiện giờ chỉ có già trẻ, có thể tiếp ứng cái gì?
Ô Kích đã quên, Lăng Tiêu và cả Chử Dịch Phong có một nhà mẫu tộc cường đại đáng tin cậy là Tĩnh Quốc công phủ Vi gia.
Cùng thời khắc đó ngoài Hoàng thành, Chử Dịch Phong cùng Tào Dung Hiên đang chiến đấu kịch liệt, hiện tại hơn thua không phải chiến thuật không phải tinh xảo, mà là chân chân chính chính đánh trận giáp lá cà.
Đây là lần Chử Dịch Phong chém giết nhiều nhất từ trước đến giờ, ngoài Hoàng thành chỗ này chỉ có mấy dặm mà mấy vạn người chém giết tại đây, bóng đêm đã bao phủ chỉ thấy vô số cây đuốc được đốt lên, soi rõ gương mặt y đầy sát khí. Tào Dung Hiên lui giữ ở chỗ cuối cùng, cơ hồ cuồng loạn xua đuổi các quân sĩ đi chịu chết. Hắn cũng minh bạch, hiện tại đầu hàng cũng vô dụng, Chử Dịch Phong sẽ không dung tha hắn, trong thành Chử Dịch Cẩn càng không dung tha hắn. Quân tiên phong của Chử Dịch Phong là kỵ binh, chiến mã đều là do Khương Hồ đưa tới, nghe mùi máu tươi chẳng những không sợ hãi mà còn tăng thêm kích động. Nhưng chiến mã của Tào Dung Hiên bên này đã sớm chấn kinh chạy thoát hơn phân nửa, lúc này lại là kỵ binh đối đầu bộ binh. Khi quân của Lăng Tiêu và Ô Kích tới, thì một bên đúng là đầy trời huyết sắc hòa lẫn tiếng hô quát của Chử Dịch Phong khiến cho quân tiên phong tăng thêm thanh thế, một bên trên trời bỗng bừng cháy pháo hoa, trong lúc nhất thời đầy trời tinh quang lộng lẫy!
Lăng Tiêu cưỡi bảo mã dắt Càn Khôn đao mà đến, nhanh chóng dung tiến vào đội ngũ quân tiên phong sóng vai bên cạnh Chử Dịch Phong.
Cùng thời khắc đó ở trong cung, Chử Dịch Cẩn khoác quần áo nhìn người phía trước đang truyền tin mà kinh hãi: “Đây là có chuyện gì? Giờ Dậu phản quân không phải đã thu binh? Giờ sau đã đánh tới cửa thành?”
“Vương gia mau quyết định đi!” Người truyền tin lớn tiếng khóc nói: “Tào tướng quân bảo thần nói với Vương gia, phản quân thật sự…… Thật sự kiêu dũng, sợ là chịu đựng không nổi.”
“Phế vật!” Chử Dịch Cẩn hỏa cấp công tâm cơ hồ muốn phun ra huyết, khó khăn lắm bình tĩnh lại, gọi người hầu đến gần, la lên: “Đi! Hoả tốc đi Tĩnh Quốc Công phủ, bảo Tĩnh Quốc Công mang binh thủ vệ Hoàng thành, nói cái gì cũng không thể để phản quân tiến vào, mau đi!”
Người hầu vội vàng chạy đi, Chử Dịch Cẩn lại cả giận nói với người truyền tin: “Bổn vương mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì nhất định phải kìm chân phản quân, ít nhất cũng phải chờ đến khi Vi Tranh đem binh cứu viện có biết hay không?”
Người nọ dập đầu nói: “Tiểu nhân không dám bảo đảm nhưng nhất định Đại tướng quân phải tận lực mới được.”
“Tận lực!” Chử Dịch Cẩn bởi vì sợ hãi mà khuôn mặt cơ hồ biến hình: “Ngay từ đầu sao hắn không nói như vậy? Như thế nào lại không nói? Là ai đã từng thề cùng bổn vương lập quân lệnh trạng nói nhất định sẽ đẩy lui phản quân? Ba mươi vạn! Bổn vương cho hắn ba mươi vạn đại quân! Hiện giờ vẫn như cũ không cản được Chử Dịch Phong đánh tới Hoàng thành! Nói cho hắn, đánh lui không được phản quân trực tiếp đi tìm đường chết!”
Cùng thời khắc đó ở Tĩnh Quốc Công phủ, Vi Tranh cũng không nghĩ tới đêm nay quân của Chử Dịch Phong có thể công thành vào được, nhìn bên ngoài đầy trời pháo hoa vội vàng đứng dậy, lập tức ăn mặc nhung trang chỉnh tề, phòng trong Tô thị cũng mang áo choàng ra tới, vì Vi Tranh sửa sang lại hiếu chiến bào, do dự nói: “Lão gia…… Ngài đây là, đi đánh lui địch?”
Vi Tranh không nói gì, vỗ nhẹ nhẹ tay Tô thị, thấp giọng nói: “Ta để lại một trăm thân binh ở trong phủ, nàng chớ có lo lắng, cứ yên tâm ở trong phòng là được.”
Tô thị không dám hỏi thêm, mấy ngày này trong Hoàng thành rung chuyển làm nàng thực bất an, chỉ là không muốn làm cho trượng phu thêm phiền não, cúi đầu lau nước mắt, ngẩng đầu ôn nhu nói: “Thiếp đã hiểu, trước khi lão gia trở về phủ bất luận kẻ nào cũng không đi ra ngoài, chỉ ngóng trông…… Lão gia mau trở về.”
Vi Tranh gật gật đầu, lấy đại đao xoay người ra cửa.
……
Khoảng nửa canh giờ sau mấy thái giám đã sợ đến tè ra quần chạy tới đập cửa Tĩnh Quốc Công phủ, giọng the thé nói: “Mau cho ta gặp Vi tướng quân! Trong cung Vương gia có chuyện quan trọng cần gặp gấp”
Tên giữ cửa nghi hoặc, nhưng thấy người tới thật là ăn mặc theo kiểu cung nhân, nhưng thần sắc kia quá hoảng loạn lại không giống nên cũng không hắn vào phủ, chỉ sai người đi vào truyền lời.
Tô thị ở trước đèn rơi lệ, trong lòng ưu tư khó đứt, bên ngoài có người tiến vào bẩm báo, đem chuyện thái giám vừa nói lặp lại một lần. Trong lòng Tô thị càng rối loạn, nước mắt ngăn không được lại rào rào rơi xuống: “Đây là nói như thế nào, đây là nói như thế nào! Lão gia mới vừa đi, sao trong cung lại cho người tới nữa? Việc này phải giải như thế nào đây? Lam Nhi Ngọc Nhi đều không có trong phủ, lúc này cũng không phải là muốn mệnh của ta sao.”
Tô thị nãi ma ma ở một bên khuyên giải an ủi, đối với truyền lời người hừ lạnh một tiếng: “Lão gia vừa mới mang theo thân binh đi, ta thật sự nhìn thấy. Bây giờ lại có người tới kêu, vậy tất nhiên là người này nói dối, hiện giờ trong thành loạn như vậy, có thể là loạn quân khi dễ trong phủ của ta đều là nữ quyến! Còn xử làm cái gì, không gặp thái thái ta không dễ bị hù dọa! Đem kẻ kia bịt miệng nhốt lại, chờ lão gia trở về sẽ xử lý!”
Người ở bên cửa được lệnh vội vàng đi, cũng không nhọc phiền binh gia, mấy người giữ cửa đem mấy thái giám truyền tin bịt miệng nhốt vào phòng chất củi.
Đáng thương cho Chử Dịch Cẩn còn đang chờ Vi Tranh phục mệnh, lại không biết người truyền tin của mình đã bị Tĩnh Quốc Công phủ Trương ma ma bắt giữ.
Lúc này ở cửa thành Tào Dung Hiên tiếp nhận mệnh lệnh cuối cùng của Chử Dịch Cẩn tâm như tro tàn, chỉ ngóng trông Vi Tranh nhanh tới. Phía trước quân tiên phong của Chử Dịch Phong giết người như ma. Lúc này cửa thành cấp tốc mở rộng ra, Vi Tranh mang theo cấm vệ quân nhanh chóng có thứ tự ra khỏi thành. Tào Dung Hiên như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cách trăm trượng hô lớn: “Vi tướng quân!Trong thành già trẻ liền dựa vào tướng quân!”
Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu lúc này đã chạy tới cửa thành, Chử Dịch Phong thấy Vi Tranh ra khỏi thành cũng sửng sốt, Vi Tranh về huyết thống là cữu cữu ruột của y, về tình nghĩa lại như là phụ thân, lúc này binh nhung tương kiến y lại không biết nên nói cái gì.
Vi Tranh không để ý tới Tào Dung Hiên đang tru lên, vừa ra thành đã xuống ngựa, phía sau thân binh cũng sôi nổi xuống ngựa theo, Vi Tranh cứ như vậy chậm rãi hướng về phía Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu đi tới. Các binh sĩ đang chém giết sôi nổi cũng nhường đường cho Vi Tranh đi. Ông đến gần, quỳ một gối xuống đất: “Thần hộ giá tới muộn, mong Vương gia thứ tội.”
Chử Dịch Phong theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nhìn y cười trấn an, Chử Dịch Phong ngầm hiểu, mình chỉ biết chém giết để vào thành nhưng Lăng Tiêu từ trước đến nay suy nghĩ tinh tế hơn y, ở trong thành tất nhiên đã làm tốt việc tiếp ứng, như thế mới không đến nỗi làm nhiều người trong Hoàng thành bị thương vong, danh chính ngôn thuận mà hồi triều. Chử Dịch Phong trong lòng hiểu được, gật đầu nói: “Không có việc gì, cữu cữu tới vừa đúng lúc.”
Vi Tranh đứng dậy, lệnh cho thân tính thu hết binh sĩ của Tào Dung Hiên còn lại. Các binh sĩ này vốn biết không hy vọng chiến thắng thấy vậy hợp tâm hợp ý, vội vàng thúc thủ chịu trói, chỉ có Tào Dung Hiên không chấp nhận nổi sự thật, mắng to nói: “Vi Tranh! Ngươi là người phản bộ! Uổng cho Vi gia tự xưng là vách tường đồng của Hoàng tộc! Đến cuối cùng làm phản đầu tiên lại là ngươi!”
Lăng Tiêu quay đầu sai người đem Tào Dung Hiên bắt lấy, Vi Tranh lại mặt không đổi sắc quay đầu đối với Tào Dung Hiên nhàn nhạt nói: “Tào tướng quân nếu biết Vi gia ta là vách tường đồng của Hoàng tộc vậy càng phải minh bạch, Anh vương cũng là Hoàng tộc. Vi gia ta từ khi khai quốc đến giờ chưa bao giờ thiên vị bất luận một vị Hoàng tử nào, chỉ cần là Hoàng tộc, thì Vi gia thề sống chết bảo hộ chủ thượng.”
Tào Dung Hiên lúc này đã bị thân binh của Lăng Tiêu bắt lấy, bịt miệng lại trói bằng dây thừng bắt để qua một bên.
Vi Tranh nhìn thuộc cấp ở ngoài thành liệu lý xong, đối với Chử Dịch Phong khom người nói: “Bẩm báo Vương gia, trong thành các nơi tuân theo ý Vương gia đã an bài thỏa đáng, Vương gia yên tâm vào thành.” Vi Tranh nói xong thối lui đến phía sau Chử Dịch Phong, thân binh tự giác xuống ngựa, tránh khỏi cửa thành.
Chử Dịch Phong trong bóng đêm nhìn vào cửa thành trong lòng không biết là tư vị gì, từ khi mình được phong Vương sau này cũng vài lần từ cửa Hoàng thành này ra vào, nhưng mỗi lần đều là…… Chử Dịch Phong nghiêng đầu, thanh âm không lớn nhưng ở trong bóng đêm lại dị thường rõ ràng: “Lăng Tiêu, cùng bổn Vương vào thành.”
Lăng Tiêu cúi đầu trong lúc nhất thời thầm vạn lần cảm khái, đánh ngựa đến gần, thẳng đến khi chiến mã đến bên cạnh Chử Dịch Phong, lúc này Chử Dịch Phong mới quay đầu, trầm giọng nói: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
Mấy chục vạn đại quân cùng lớn tiếng ứng hòa, Chử Dịch Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ chiến mã dưới thân, ngẩng đầu nhìn phía chân trời đang tỏa ra tia nắng sớm đầu tiên màu đỏ tím nhẹ giọng nói: “Trở về thành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...