Nịnh Thần Lăng Tiêu



Ngày tháng vô tình trôi qua đến lúc phải về phương Bắc, hai ngày trước khi đi buổi tối Lăng Tiêu đến Anh Vương phủ, Chử Dịch Phong chuẩn bị đồ vật hết một ngày thấy Lăng Tiêu đến trong lòng cao hứng, cười nói: “Ta thu thập khố phòng tìm ra một khối Ngọc thạch rất tốt, vật này tuy tốt nhưng quá mức cồng kềnh, huynh gọi người mang đi cho biểu muội đi, bây giờ nàng mang thai hài tử, làm cho nàng Ngọc Như Ý thì rất tốt.

Chương 74A*(Ngọc Như Ý) St:

Lăng Tiêu nhìn hộp gấm trên bàn có một tảng Ngọc thạch lớn, bạch ngọc toàn thân tinh khiết hoàn mỹ, ôn hòa trơn bóng, đúng là thứ tốt. Lăng Tiêu cười cười: “Được, ta đại diện Trĩ nhi cảm ơn đệ.”

Chử Dịch Phong cười cười không coi là việc to tát, kêu Chương công công cho người đưa đến Thi phủ.

Khi nói chuyện đã đến lúc ăn cơm tối, Long Hương mang theo Yên Nhiên cùng sáu người kia trong đó có một người tên là Phỉ Thúy cùng đến chia thức ăn. Yên Nhiên không nhịn được nghiêng đầu nhìn Lăng Tiêu, một đôi mắt hạnh như nai con vô tội bất lực, Lăng Tiêu lơ đãng nhìn sang, trong mắt Yên Nhiên tự nhiên rơi lệ.

“Nàng làm sao vậy?” Lăng Tiêu lo lắng hỏi: “Là bị ủy khuất?”

Yên Nhiên thấy Lăng Tiêu hỏi nàng vội vã lắc lắc đầu, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, vội vã lén lút lau đi, Lăng Tiêu trong lòng thực sự bực bội, vị này chính là diễn đến nghiện, Lăng Tiêu ôn nhu nói: “Không có là tốt rồi.”

Yên Nhiên còn muốn nói nhưng thấy Lăng Tiêu không muốn nói tiếp cũng không cần phải nhiều lời nữa, yên lặng chia thức ăn, thu thập xong lùi lại đến gian ngoài hầu hạ.

Ánh mắt Chử Dịch Phong hơi động, không nói gì cúi đầu ăn cơm, trên bàn có một món đậu hũ, đậu hũ rất là non mềm, Chử Dịch Phong gắp vài lần đều bị nát, thấy Lăng Tiêu nhìn y, càng có chút bất ổn ngượng ngùng thu tay về, nở nụ cười: “Ngày hôm nay tay có chút bị run…”

“Vậy có phải tay bị lạnh?” Lăng Tiêu để đũa xuống nắm lấy tay Chử Dịch Phong, nở nụ cười: “Không lạnh nha.” Nói xong cầm lấy chiếc đũa vững vàng cắp lên một khối đậu hũ trực tiếp đút vào miệng của Chử Dịch Phong, cười nói: “Càng lớn lại càng như trẻ con, hiện tại ăn cơm cũng phải để người đút.”

Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, nhưng sắc mặt khá hơn nhiều, nở nụ cười tiếp tục ăn cơm.

Lăng Tiêu quay đầu nói với người bên ngoài nói: “Lần tới nếu có món ăn này thì phải chuẩn bị thêm một cái muỗng, nhớ chưa?”


“Vâng nô tỳ nhớ.” Long Hương vội vã đáp ứng rồi cúi đầu chờ, Yên Nhiên đứng sau Long Hương nghe xong lời này trong lòng như bị dao đâm, không ngừng nhắc nhở mình nhất định phải vững vàng nắm lấy tâm của Lăng Tiêu, sau này những sủng ái này đều thuộc về mình…

Không lâu sau hai người dùng cơm xong, đứng dậy bảo người thu thập, Lăng Tiêu theo Chử Dịch Phong đi vào phòng ngủ, hai người ngồi chơi một chút rồi sai người đem nước đến tắm rửa, thu thập xong cùng nhau lên giường, Lăng Tiêu từ phía sau ôm lấy Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Từ buổi ăn cơm đã cảm thấy đệ không vui, sao vậy?”

Chử Dịch Phong sửng sốt một chút, như làm chuyện xấu bị phát hiện có chút bối rối, nói lắp ba lắp bắp: “Cái gì … Nào có?”

“Hả?” Lăng Tiêu kéo Chử Dịch Phong để y đối diện với mình, nở nụ cười: “Tâm tư của đệ sao ta lại không biết, còn muốn gạt ta? Nói, sao vậy?”

Chuyện này vốn cũng không phải là đại sự, nhưng bị Lăng Tiêu sủng nịch hỏi như thế oan ức trong lòng Chử Dịch Phong liền bị phóng to vô hạn, trong lòng chua sót, do dự nói: “Huynh… Cùng cô nương tên cái gì… Yên Nhiên nói chuyện.”

Lăng Tiêu bật cười, tiểu tướng quân của hắn khi nào lại mẫn cảm như thế? Lại nhìn ra chuyện này. Hắn đúng là thật sự không nghĩ tới Chử Dịch Phong sẽ để ý chuyện này, Lăng Tiêu trong lòng không khỏi có chút ấm áp, cười nói: “Ta thấy nàng đáng thương thuận miệng hỏi, đệ không thích, sau này ta cũng không tiếp tục để ý đến nàng.”

Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng: “Là ta… là ta không được, quản quá nhiều.”

Lăng Tiêu nở nụ cười hôn mi tâm của Chử Dịch Phong nói: “Lần tới không vui trực tiếp nói với ta, biết không?”

Chử Dịch Phong gật đầu, vẫn không nhịn được nói: “Ta không phải không cho huynh cùng người khác nói chuyện… Bởi vì trước đây huynh không cùng những người khác nói chuyện như thế, không phải, ta cũng không biết mình nói cái gì, chính là…chính là”

“Ta đều hiểu, ngày hôm nay là ta không đúng, khi không hỏi nàng làm cái gì.” Lăng Tiêu cười cười: “Hiện tại ở trong Hoàng thành làm chuyện gì nếu để Hoàng Hậu biết sẽ không xong, đợi đến phương Bắc ta đem nàng đưa đi là được rồi? Ta nhìn nàng tuổi cũng không nhỏ, đến phương Bắc ta tìm cho nàng một nhà khá giả gả đi, có được hay không?”

Chử Dịch Phong gật đầu, vẫn có chút thẹn thùng: “Ta không muốn ganh tị với một cô nương như thế…”

“Biết.” Lăng Tiêu giúp Chử Dịch Phong cột gọn lại mái tóc dài cười cười: “Đệ nghĩ tới cái gì ta tự nhiên biết, được rồi, ngủ đi.”

Trong lòng Chử Dịch Phong vốn có chút chua xót bây giờ dễ chịu khá hơn nhiều, gật đầu nở nụ cười: “Ừm, tìm cho nàng một nhà khá giả.”




Sáng sớm hôm sau Sử Phái đến đưa ngân phiếu cho Lăng Tiêu, hắn thường ở bên người Lăng Tiêu, bọn hạ nhân ở Anh Vương phủ cũng đều quen thuộc, trực tiếp đem người đưa đến thư phòng.

Sử Phái vì không muốn quá nhiều người nhìn thấy nên đến rất sớm, chỉ là lúc này Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong vẫn chưa thức dậy. Chương công công sợ làm lỡ chuyện của Lăng Tiêu, đi tìm Long Hương, thấp giọng nói: “Bên ngoài có người tìm tiểu Hầu gia, cô nương đi xem xem, đừng chậm trễ hỏng việc.”

Long Hương cũng vừa rửa mặt xong, đang thu thập đồ dùng để Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong rửa mặt, nghe vậy suy nghĩ lại, gật đầu: “Ta đi bên trong nhìn.”

Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong ngủ thì từ trước đến giờ không cho người hầu hạ, Long Hương cũng không dám vào, chỉ ở bên ngoài lắng nghe, thấy không có động tĩnh liền nhẹ nhàng gõ cửa, một lát vẫn không có động tĩnh, lúc định rời đi thì cửa mở ra. Lăng Tiêu tùy ý đem tóc dài cột lên, lạnh nhạt nói: “Sao vậy?”

“Quấy nhiễu tiểu Hầu gia.” Long Hương cúi đầu hành lễ: “Bên ngoài có một người tên là Sử Phái tìm tiểu Hầu gia, sợ làm lỡ việc Chương công công gọi nô tỳ đến nói một tiếng.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Biết rồi, ta lập tức tới đó, làm việc nhẹ nhàng một chút. Vương gia còn ngủ.”

“Tuân mệnh.” Lăng Tiêu để Long Hương hầu hạ rửa mặt, khoác áo choàng đi ra bên ngoài gặp Sử Phái.

Sử Phái ngẩng đầu xem một bức tự họa treo trên tường thấy Lăng Tiêu đến rồi vội vàng khom người nói: “Xin thỉnh an chủ tử, tiền bạc của mười mấy cửa tiệm trong Hoàng thành đều ở nơi này, khoản trên là ta tự mình xem kỹ, không có sai lệch.”

“Vậy thì tốt.” Lăng Tiêu đem ngân phiếu thu hồi bỏ vào tráp, lại giao phó nửa ngày những chuyện cần làm khi ở Hoàng thành.

Giao phó cho xong Lăng Tiêu nói: “Hoàng Hậu cho Vương gia sáu nha đầu trong đó có một người gọi là Yên Nhiên, cô nương này ta có chỗ trọng dụng, ngươi sớm tìm người đi phương Bắc không gây sự chú ý đặt mua một gian nhà, đến phương Bắc ta cho nàng vào ở. Đến lúc đó ngươi tìm cho ta người sành ăn hầu hạ là được, không cho nàng trốn cũng không cho nàng tìm chết, hiểu chưa?”

Sử Phái sững sờ: “Đây là… Kim Ốc Tàng Kiều? Chủ tử đột nhiên đối với nữ nhân có hứng thú?”


Lăng Tiêu cười khẽ: “Cái gì Kim Ốc Tàng Kiều? Nguyên bản ta nghĩ trước tiên sắp đặt nàng ở bên người, không nghĩ tới Vương gia không vui theo ta phát cáu, vẫn sớm đưa nàng đi cho đúng lúc.”

Đang khi nói chuyện cửa thư phòng “Oành” một tiếng bị đá văng ra, mày kiếm của Chử Dịch Phong nhíu lại, mắt sáng như đuốc, lửa giận cực lực bộc phát hét: “Lăng Tiêu!”

Lăng Tiêu và Sử Phái cả kinh, Chử Dịch Phong ép không được sự tức giận trong lòng, tiến lên một bước cả giận nói: “Đêm qua huynh nói với ta thế nào? Huynh đáp ứng đem Yên Nhiên đưa đi chính là vì muốn an trí nàng ở ngoài?”

“Ngươi đi ra ngoài trước” Lăng Tiêu trong lòng hối hận, thực sự là quá thả lỏng lại bị Chử Dịch Phong nghe thấy, Sử Phái thấy tình huống không đúng cũng không đi, thấp giọng nói: “Chủ tử…”

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

Sử Phái sợ Chử Dịch Phong động tay động chân với Lăng Tiêu, thân thủ của Chử Dịch Phong hắn có biết, thật sự động tay đến mấy Lăng Tiêu cũng không phải là đối thủ, nhưng thấy Lăng Tiêu kiên trì cũng chỉ đành xoay người đi ra ở ngoài cửa chờ đợi.

“Phong… đệ nghe ta giải thích.” Lăng Tiêu tiến lên muốn kéo tay Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong tránh ra, y như một con thú nhỏ bị thương, trong mắt không còn sự tín nhiệm, Lăng Tiêu trong lòng sốt ruột, ôn nhu nói: “Đệ không tin ta?”

Một câu nói làm Chử Dịch Phong đỏ cả mắt, lát sau mới lên tiếng nói giọng khàn khàn: “Hoàng gia gia mất rồi… huynh cũng không cần ta nữa phải không?”

Trong lòng Lăng Tiêu như là bị dao găm đâm trúng, hổ thẹn vì mình để y phải thương tâm như vậy, sau khi tiên đế chết Chử Dịch Phong có chút bất an, mình vào lúc này lại để y khó chịu. Lăng Tiêu không để ý Chử Dịch Phong chống cự tiến lên ôm y, Chử Dịch Phong theo bản năng đánh đỡ, Lăng Tiêu thấp giọng trách mắng: “Động thủ với ta?”

Chử Dịch Phong ra tay lại không dám dùng lực, Lăng Tiêu thừa cơ ôm lấy y, cúi người hôn môi Chử Dịch Phong nói: “Phong… nghe ta nói, chúng ta cùng nhau lâu như thế, ta sẽ làm chuyện có lỗi với đệ sao?”

Chử Dịch Phong giương mắt nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu thấy y ôn hòa một chút mới tiếp tục nói: “Yên Nhiên là mật thám Đại ca đệ phái tới. Lúc ta thấy nàng vừa mới tới là biết rồi, cho nên mới đặc biệt lưu ý nàng, đệ cũng nhìn ra nên tối hôm qua ta sợ đệ đa tâm mới nói như vậy.”

“Đại ca phái tới… Nhưng nàng là ….mẫu hậu cho ta…” Chử Dịch Phong không phản ứng kịp, lắp bắp nói: “Sao có khả năng…”

Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Đây là thật sự, nguyên bản ta không muốn nói với đệ.. Hiện tại bị đệ nghe thấy nên đơn giản nói cho đệ biết, Di mẫu cũng không biết việc này, Yên Nhiên tự mình cũng đã thừa nhận, ta cũng không thể để cho mật thám cả ngày ở chỗ của đệ chứ? Cho nên mới nghĩ đến biện pháp đưa nàng ra ngoài, đợi được…” Đợi khi lật đổ Tuệ Vương, ngày đó nàng chính là một nhân chứng trọng yếu.

Lăng Tiêu không muốn nói, sự chú ý của Chử Dịch Phong lộ ra nhưng không ở chuyện này, Chử Dịch Phong dừng một hồi lâu mới sững sờ nói: “Cái kia… vậy huynh không yêu thích nàng…”

“Đệ nói ta yêu thích ai?” Lăng Tiêu cúi đầu ôn nhu hôn mi tâm của Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Ta không thích đệ lại đi yêu thích nàng? Nàng mới xuất hiện mấy ngày? Nàng cũng sẽ vì ta tách hạch đào? Cũng sẽ vì ta liều mình? Phong…” Lăng Tiêu kéo tay để y sờ vào ngọc bội bên hông mình, nhẹ giọng nỉ non: “Khối ngọc vỡ thành bộ dáng này ta cũng phải ngày đeo đêm đeo, đệ nói tại vì sao?”


Chử Dịch Phong hiểu được, an tâm lại có chút thẹn thùng, lắp bắp nói: “Là ta không tốt… Không biết rõ liền…”

“Không có, đều do ta… Ta vừa bắt đầu không nói rõ, không nghĩ tới sự lo lắng của đệ.” Lăng Tiêu vò trán Chử Dịch Phong hỏi: “Có thể rõ ràng tâm ý của ta chưa?”

Chử Dịch Phong gật đầu: “Rõ ràng…”

Lăng Tiêu chăm chú ôm lấy Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Thôi, ta vẫn nên giết nàng đi, miễn cho đệ phải nghĩ nhiều, có được hay không?” Người này mặc dù là nhân chứng trọng yếu nhưng nếu như bởi vì giữ lại nàng mà trong lòng Chử Dịch Phong có một cái gai thì không đáng.

Chử Dịch Phong liền vội vàng lắc đầu: “Đừng… Ta khẳng định không nghĩ nhiều nữa, đừng giết người…”

Trán của Lăng Tiêu chạm vào trán của Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Thật sự không nghĩ nhiều?” Chử Dịch Phong ừm một tiếng, vừa nãy y tìm Lăng Tiêu là muốn dùng điểm tâm, vô ý nghe thấy Lăng Tiêu cùng Sử Phái nói muốn tìm cho Yên Nhiên một nơi ở bên ngoài nhất thời tâm thần bấn loạn vào lúc này tỉnh táo rõ ràng, vào lúc này đúng là có chút hối hận, Lăng Tiêu đối với y tốt như vậy, vừa nãy y lại đối với Lăng Tiêu giận dỗi…

“Ta…” Chử Dịch Phong vẫn chưa lên tiếng thì Lăng Tiêu chặn y lại, tâm tư của Chử Dịch Phong hắn rất hiểu, sao lại cam lòng để y hổ thẹn, cười một tiếng nói: “Đệ ghen làm trong lòng ta thực hài lòng, biết là đệ để ý ta, nói ra là tốt rồi.”

Chử Dịch Phong gật đầu, nhỏ giọng nói: “Lần trước cũng vậy… Rõ ràng là ta đầu óc ngu ngốc không nghĩ ra, còn ra tay với huynh…” Lăng Tiêu nhớ tới lúc Chử Dịch Phong tức giận chuyện mình ép y đón dâu yên lặng nở nụ cười: “Nói cho đệ bao nhiêu lần rồi lúc đó đệ không làm ta bị thương, còn nhớ kỹ không?”

Chử Dịch Phong khẽ ngẩng đầu, chủ động hôn môi Lăng Tiêu, lắp bắp nói: “Đều là ta ngốc…”

” Nếu đệ thông minh ta chưa chắc sẽ thích đệ.” Lăng Tiêu cười khẽ: “Được rồi, đã nói ra thì không cho đệ nghĩ nhiều sau này đừng nhắc lại nữa, Sử Phái!”

Sử Phái xoay người đi vào, nén không được ý cười nơi khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Nghe hết?” Chử Dịch Phong vội vã quay đầu đi, y đã quên Sử Phái còn ở bên ngoài.

Sử Phái khom người: “Ý của chủ tử ta đã hiểu, tất nhiên làm phải thỏa đáng.”

“Sau khi ta rời khỏi Hoàng thành mọi chuyện đều do ngươi lo liệu, đi thôi.”

Sử Phái gật đầu rời đi.

Lăng Tiêu quay đầu kéo tay Chử Dịch Phong cười nói: “Được rồi, lúc nãy làm lỡ giờ cơm, lúc này ta đã đói bụng, đi ăn cơm.” Chử Dịch Phong gật đầu, trong lòng ấm áp, theo Lăng Tiêu đi dùng cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui