Buổi tối Lăng Tiêu hồi cung, Chử Dịch Phong vẫn chờ hắn trở lại mới truyền đem bữa tối lên, Lăng Tiêu thay đổi y phục trở về cười nói: “Lần tới không cần chờ ta, đệ ăn trước đi.”
Chử Dịch Phong cười: “Không có chờ lâu chỉ trong chốc lát.” Nói rồi bảo cung nhân lui ra, hai người thoải mái tự do ăn cơm.
Chử Dịch Phong gắp cho Lăng Tiêu một đũa đồ ăn, mình thì cúi đầu và cơm, hỏi: “Lão Hầu gia khỏe không? Người trong nhà đều tốt?”
“Đều ổn.” Lăng Tiêu đem chuyện hôm nay kể lại cho Chử Dịch Phong nghe, lại nói: “Chuyện liên quan đến quý phủ của cữu cữu ta luôn làm không tốt. Dù sao đại cục đã ổn, cho hắn một ân điển nho nhỏ cũng không thành vấn đề.”
Chử Dịch Phong từ trước đến nay không thèm để ý vụ này, tất nhiên là Lăng Tiêu nói tốt thì chính là tốt, gật đầu: “Hôm nay ta đi thỉnh an lại nói chuyện săn thú, mẫu hậu vẫn không chịu đi, từ trước đến nay người không thích tàn sát không thể gặp huyết tinh, ta xem cứ thế này người không xa được Vũ nhi đâu.”
Lăng Tiêu gật gật đầu: “Không đi thì không đi thôi, công chúa có bằng lòng đi hay không?”
“Nàng đi.” Chử Dịch Phong nhắc tới tiểu muội muội của mình cũng có chút tâm sự: “Tiểu muội muội năm nay đã mười bốn tuổi, năm trước đã muốn định chung thân, đáng tiếc trong Hoàng gia sảy ra gia sự, Hoàng gia gia mất không bao lâu phụ hoàng lại……còn có ba năm hiếu, sau ba năm chẳng phải là hoa kỳ của tiểu muội muội bị trì hoãn.”
Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong vẻ mặt ưu sắc tâm buồn cười, không dễ dàng mà y có tâm tư này đâu, cười nói: “Nữ nhân tốt không lo gả, ba năm sau chỉ mười bảy tuổi, không coi là lớn tuổi…… Nếu không muốn chậm trễ hoa kỳ, cũng có thể từ Thái hậu hạ chiếu, hoặc là đệ hạ chiếu, cũng có thể xuất giá, nhưng …… Tóm lại là sẽ chọc người lên án, dựa vào ý của ta không cần gấp, chờ hết hiếu kỳ, đệ cho nàng một phong hào tốt, nàng thân là trưởng công chúa, lại được đệ sủng ái có thể đại gả vào một chỗ tốt.”
Chử Dịch Phong gật gật đầu, chung quy vẫn là tiếc nuối: “Ta cũng cùng mẫu hậu nói, ngày thường có chuyện gì đều dẫn nàng đi chơi mới tốt, ta xem nàng suốt ngày ở hậu cung cũng nhàm chán.”
“Ân.”
Không bao lâu hai người dùng cơm xong, cùng nhau xử lý tấu chương một ngày nay bị dồn lại, lúc này không có đại thần, hai người cũng lười làm bộ dáng, chỉ bảo thái giám đem tấu chương đưa đến đây. Lăng Tiêu ở trên giường để giường nhỏ xuống đất làm bàn xem tấu chương, thu thập xong Chử Dịch Phong lệnh nội thị lui ra, tự động tự giác bưng trà đưa nước, vẻ mặt thật thà chất phác: “Xem một lát là được rồi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lăng Tiêu giương mắt nhìn Chử Dịch Phong nhịn không được trêu ghẹo: “Đã có hồng tụ thêm hương làm bạn, nơi nào còn mệt?”
“Hồng…… Hồng tụ?” Chử Dịch Phong vẻ mặt mờ mịt, “Là cái gì nha?”
Lăng Tiêu thở dài, lôi kéo Chử Dịch Phong để y ngồi ở bên người mình nói: “Ta là nói…… đệ ở một bên cùng ta sẽ không mệt.”
Chử Dịch Phong có chút vui sướng có chút đắc ý, đây là khen y đi?
Chử Dịch Phong không ngừng cố gắng, hầu hạ Lăng Tiêu đem toàn bộ tấu chương phê qua, Chử Dịch Phong đem tấu chương phân loại rõ ràng, nói: “Chúng ta đi săn thú tới lui phải mất nửa tháng, vậy tấu chương phải làm sao bây giờ?”
Lăng Tiêu bật cười: “Hôm qua nói mà đệ không nghe? Nội các đại thần không đi, tấu chương mỗi ngày bọn họ phê qua trước, sau đó cho khoái mã đưa đến khu vực săn bắn, ta phê xong rồi trả về đệ đã quên?”
“Hắc hắc…… Ngày hôm qua ta thất thần chỉ nghĩ đến việc đi săn thú.” Chử Dịch Phong gọi nội thị tới cho bọn họ đem tấu chương đưa đi mình đi tới cười nói: “Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”
Lăng Tiêu gật gật đầu, đứng dậy tắm rửa cùng Chử Dịch Phong rồi đi ngủ.
—-
Ngày thứ hai Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu đi Phượng Hoa cung thỉnh an Thái hậu. Thái hậu dặn dò một phen, lại chuẩn bị đồ tốt cho hai người đưa đến ngoài cửa cung, cười nói: “Đã là cuối mùa thu, khu vực săn bắn lạnh hơn một ít, cho các con y phục dầy giữ ấm, ngàn vạn lần cũng không thể để bị lạnh.”
Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu vội vàng đáp ứng, lại nghe Thái hậu dặn dò xong mới cùng nhau ra cung.
“Làm Hoàng đế đúng là cũng có nhiều bất tiện, ngay cả ngựa cũng không cho cưỡi……” Chử Dịch Phong ở trên xe nhàm chán, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa nhìn xem bên ngoài, than thở: “Đi chậm như vậy, bao lâu có thể tới?”
Lăng Tiêu thân là tổng quản đại nội thị vệ, tất nhiên là cưỡi ngựa tùy hầu ở bên cạnh xe ngựa của Chử Dịch Phong cảnh giới, thấy Chử Dịch Phong không giữ hình tượng thò đầu ra cửa sổ nhìn bên ngoài vội vàng giục ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Hồi Hoàng thượng, buổi tối giờ Tuất sẽ tới nơi.”
“Giờ Tuất? Vậy hôm nay không phải sẽ trì hoãn ở trên đường?” Chử Dịch Phong nóng vội: “Sao không thể đi nhanh lên?”
Nhanh lên? Lăng Tiêu thầm nghĩ sao có thể nhanh lên, đây là đi du ngoạn chứ đâu phải hành quân mà chạy nhanh? Không biết còn tưởng rằng trong cung lại thay đổi chủ Hoàng thượng một đường chạy nạn ra ngoài.
Ở đây nhiều người như vậy Lăng Tiêu cũng không dám nói cái gì, chỉ phải nhẫn nại thấp giọng nói: “Thần ở trong xe ngựa đã chuẩn bị thức ăn Hoàng thượng yêu thích, bên trái trong ngăn tủ nhỏ còn có vài quyển sách, Hoàng thượng còn có thể ngắm cảnh.”
Chử Dịch Phong mất hứng “Ừ” một tiếng, trở về ở trong xe ngựa lăn lộn, xe ngựa của Hoàng thượng thực to rộng, gần giống như một cái phòng nho nhỏ, Chử Dịch Phong lục xem một trận, đem thức ăn ở mỗi tráp đều nếm nếm, lại đem ngăn tủ để sách Lăng Tiêu thu thập chỉnh tề lộn ngược lên hết.
Lăng Tiêu sợ trong chốc lát Chử Dịch Phong còn muốn mở cửa sổ, tới gần song cửa sổ đem rèm kéo xuống, tiện tay vất bỏ luôn cây sào chống cửa sổ lên, cửa sổ không có cây chống dù người nào đó không thành thật cũng không thể đưa đầu ra ngoài.
Sau nửa canh giờ Chử Dịch Phong lại mở cửa sổ ra, thấy không có cây sào cũng tò mò, vừa rồi còn ở đây nha…… Bất quá cái này không gây trở ngại cho Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong đưa đầu dò ra một ít, dùng đầu của mình đem cửa sổ đỉnh tới, nhìn ra bên ngoài tìm Lăng Tiêu, nói: “Kia…… kia cái gì, Tử Quân Hầu…… Đây là tới nơi nào?”
Lăng Tiêu vội vàng quay đầu nhìn xem, thấy bộ dạng ngốc kia của Chử Dịch Phong trong lòng thượng hoả, nếu không phải bên ngoài nhiều người nhìn, hắn hận không thể một tay đem đầu Chử Dịch Phong nhét trở lại, có chút long uy mà cũng giữ không được?
Chử Dịch Phong thật ra cũng không biết bộ dạng ngốc của mình, vẫn như cũ cười nói: “Không nghe hả? Trẫm hỏi khanh, đây là tới nơi nào nha?”
Lăng Tiêu bị Chử Dịch Phong làm tức đến thở không nổi, Chử Dịch Phong vẫn giữ tư thế như vậy muốn cùng hắn nói chuyện phiếm, các quan viên đi theo đều nhìn, Chử Dịch Phong trắng trợn dùng đầu đội cửa sổ, một cái cánh tay trụ ở song cửa sổ cùng hắn nói chuyện phiếm,.. tư thế thật đúng là……
Lăng Tiêu rũ mắt, thấp giọng cắn răng nói: “Tới Sài Nhi trang rồi, Hoàng thượng…… muốn thần hầu hạ?”
Chử Dịch Phong còn chưa trả lời liền nghe thấy cách đó không xa một tiếng hừ lạnh, Lăng Tiêu cũng quay đầu nhìn, thì ra là Vi Tranh.
Vi Tranh cách Hoàng giá không gần, chỉ thấy Chử Dịch Phong mở cửa sổ, cho rằng có chuyện gì mới chạy lại đây, mới vừa đánh ngựa đến gần liền nghe thấy Lăng Tiêu nói một câu “Muốn hầu hạ không”, trong lòng thực không thoải mái, nhiều người nhìn như vậy Lăng Tiêu nói ra lời a dua mời sủng còn ra bộ dáng gì?
Chử Dịch Phong thấy sắc mất cữu cữu không vui trong lòng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không thắng nổi vui sướng muốn Lăng Tiêu tới cùng y, nhẹ giọng cười nói: “Tốt đó, Tử Quân Hầu lên xe đi.”
Lăng Tiêu có khổ nói không nên lời, đơn giản coi như không có nghe thấy Vi Tranh cảnh cáo, xuống ngựa lên Hoàng giá, đi vào trước đem Chử Dịch Phong từ cửa sổ kéo xuống thấp giọng trách mắng: “Giống bộ dáng gì? Ngồi đàng hoàng.”
Chử Dịch Phong nhìn sắc mắt Lăng Tiêu không tốt, có chút chột dạ lẩm bẩm lầm bầm: “Đi chậm như vậy ta một mình ở trên xe không thú vị… lãng phí một ngày, sớm biết vậy ngày hôm qua ngủ sớm làm cái gì? Ta ngồi ở trong xe lung lay cũng chỉ muốn ngủ.”
Lăng Tiêu nhìn bộ dáng của y là biết y nghĩ cái gì, lúc này sợ mình giáo huấn y vừa rồi làm cái gì đi?
Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu không nói lời nào, trong lòng đã sớm khiếp sợ, lấy lòng cười cười, đem điểm tâm trong tráp tới cho Lăng Tiêu ăn, cười nói: “Huynh ăn chút đi ta mới vừa nếm nếm, cũng không tệ lắm.”
Lăng Tiêu bị y làm cho không có tính tình, kéo Chử Dịch Phong tới, vẫn nhịn không được ở trên người y đánh mấy cái: “Đã nói với đệ bao nhiêu lần? Trước mặt người khác phải có quân uy, hiểu hay không?”
“Hiểu, hiểu.” Chử Dịch Phong cười làm lành, đơn giản chơi xấu, dựa vào người Lăng Tiêu: “Nếu huynh chưa hết giận lại đánh thêm vài cái.” Dù sao cũng không đau, ha ha.
Lăng Tiêu hận đến cúi đầu ở trên cổ Chử Dịch Phong khẽ cắn một ngụm: “Thiếu đánh tới bộ dạng này! Thanh âm nhỏ một chút đi bên ngoài nghe rõ ràng hết.”
“Ân ân, nói nhỏ lại một chút.”
Chử Dịch Phong đứng dậy rót chén trà nhỏ cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cúi đầu uống trà trên tay Chử Dịch Phong nhìn y như vậy rốt cuộc cũng không đành lòng, thấp giọng nói: “Đợi sau ngọ thiện nếu đệ vẫn bị đè nén thì đi ra ngoài cưỡi ngựa một lát.” Phỏng chừng lúc ấy đã ra Sài Nhi Trang, bốn phía đều là bình nguyên, nếu có thích khách cũng không chỗ ẩn thân, có thể yên tâm.
“Thật sự?” Chử Dịch Phong cao hứng lên, đang muốn nói cái gì thì Lăng Tiêu ngắt lời nói: “Nhưng nói trước không được cưỡi khoái mã, đi theo tốc độ của đội ngũ biết không?”
Chử Dịch Phong miệng đầy đáp ứng, được cam đoan rất cao hứng, nhịn không được đánh giá xiêm y Lăng Tiêu mặc hôm nay. Lăng Tiêu hôm nay mặc một thân võ bào màu đen, trên xiêm y từ cổ áo đến cổ tay áo đều thêu Thao Thiết đồ đằng tinh tế màu đỏ đậm, trên eo là đai lưng màu đen thêu ám văn, tóc cũng buộc bởi sa tanh màu đen giống như loại vải may xiêm y, vừa có tinh thần lại quý khí. Chử Dịch Phong cũng không biết vì cái gì, có lẽ ngày thường nhìn Lăng Tiêu mặc xiêm y rộng thùng thình trở thành thói quen? Mỗi lần thấy Lăng Tiêu mặc nhung trang, võ bào đều cảm thấy hết sức đẹp mắt……
Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong như vậy cũng buồn cười, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của Chử Dịch Phong: “Như thế nào? Nhìn choáng váng à?”
Chử Dịch Phong cười khẽ, nhịn không được ôm Lăng Tiêu thân mật, Lăng Tiêu cười khẽ, cúi đầu khẽ hôn vào tai Chử Dịch Phong thấp giọng trêu đùa: “Hôm nay đệ nghe lời, chờ buổi tối tới hành cung, ta sẽ ăn mặc thế này mà thương đệ ……”
Mặc kệ bao nhiêu lần, Chử Dịch Phong mỗi khi nghe Lăng Tiêu nói lời thân mật âu yếm đều sẽ nhịn không được ngượng ngùng, Chử Dịch Phong cười cười không nói lời nào……
Lăn lộn một ngày rốt cuộc đã tới hành cung, bên này đã sớm chuẩn bị tốt, Chử Dịch Phong hứng thú cũng khá tốt, mở tiệc cùng các quan viên đi theo ăn uống, chờ đến tan tịch đã là giờ Hợi. Chử Dịch Phong uống thật ra không nhiều lắm, đáng tiếc tửu lượng quá kém, đã có chút men say.
Lăng Tiêu đỡ Chử Dịch Phong hồi tẩm điện, Vi Tranh đến gần nói: “Bên này thời tiết lạnh, ban đêm ngủ cẩn thận một chút.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Vâng, cữu cữu cũng chú ý một chút.”
Vi Tranh ừ một tiếng: “Ta còn phải tuần tra một lần, lát nữa mới đi ngủ.”
“Đi, đem kiện áo choàng của ta tới.” Lăng Tiêu quay đầu phân phó người hầu, quay đầu đối với Vi Tranh thấp giọng nói: “Đêm tối trên đường càng lạnh, cữu cữu xin lưu ý thân thể.”
Vi Tranh gật đầu, người hầu Lăng Tiêu đem áo choàng ra giúp lão mặc vào.
Lăng Tiêu lại trở lại tẩm điện dìu Chử Dịch Phong nằm ở trên giường, Lăng Tiêu cho người hầu hạ đi ra ngoài, tự mình đến gần đem y phục của Chử Dịch Phong trút hết, bỏ chăn mỏng được Chử Dịch Phong đắp lên, Chử Dịch Phong tỉnh lại, nỉ non nói: “Ân…… trước đừng ngủ……”
Lăng Tiêu biết đây là y nhớ kỹ lời mình nói lúc ban ngày ở trên xe ngựa, trong lòng không khỏi buồn cười, cúi xuống khẽ hôn môi Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Sao lại tham hoan như vậy? Đệ thật là không thành thật……”
Chử Dịch Phong nghe Lăng Tiêu nói trên mặt ửng hồng, lúc này mới nhìn thấy y phục của mình đã bị cởi sạch sẽ, lại nhìn Lăng Tiêu, quả nhiên còn mặc võ bào, oai hùng giống như tướng quân ngày đó trên chiến trường giết địch vô số.
Lăng Tiêu cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chử Dịch Phong hơi hơi dùng sức làm Chử Dịch Phong hé miệng, cúi đầu hôn môi……
Chử Dịch Phong hơi hơi giơ đầu lên: “Ân……”
Giữa môi lưỡi Chử Dịch Phong còn mang theo hương rượu nhàn nhạt, bị Lăng Tiêu hôn sâu làm cả người đều mang theo một cổ hương rượu, Lăng Tiêu đứng dậy lấy đai lưng mới từ trên người Chử Dịch Phong cởi xuống, đem đôi tay Chử Dịch Phong trói lên phía đầu giường, nhìn Chử Dịch Phong hai mắt mê mang cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Nghe lời, để ta làm như vậy một hồi sẽ cảm thấy thoải mái……”
Chử Dịch Phong sắc mặt càng đỏ muốn nói vẫn là nói không nên lời chỉ phải tùy thuộc vào Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu rất thích bộ dáng nhu thuận của Chử Dịch Phong, cúi người sủng ái ôm lấy Chử Dịch Phong, ôn nhu hôn môi Chử Dịch Phong, tay theo cổ Chử Dịch Phong trượt xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm hồng nhô ra trước ngực y. Chử Dịch Phong chịu không nổi nơi đó bị Lăng Tiêu chơi đùa theo bản năng dùng tay chắn lại, nhưng tay đã bị Lăng Tiêu trói chặt, Lăng Tiêu hơi hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Nhẹ một chút, đừng dùng sức, đai lưng này chịu không được đệ lăn lộn, ngoan đừng có động, ta từ từ yêu thương đệ……”
Chử Dịch Phong trước ngực bị Lăng Tiêu xoa nắn, bên tai là lời âu yếm của Lăng Tiêu, nhịn không được rên rỉ: “Ân…… A……”
“Như vậy thoải mái không?” Lăng Tiêu cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy một đầu nhủ nhẹ nhàng liếm cắn, Chử Dịch Phong chỉ cảm thấy từng đợt tê dại truyền thẳng tới bụng, Lăng Tiêu khi thân thiết luôn tinh tế như vậy, Chử Dịch Phong thoải mái không chịu được rên rỉ, lại không muốn để người bên ngoài hầu hạ nghe được, chỉ phải đau khổ chịu đựng, bất đắc dĩ trong mũi vẫn bật ra một tiếng hai tiếng ẩn nhẫn rên rỉ, rơi vào tai Lăng Tiêu lại trở thành xuân dược tốt nhất……
Tay Lăng Tiêu trượt xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn phân thân Chử Dịch Phong, rồi đi thẳng đến phía dưới khẽ chạm vào mặt sau của Chử Dịch Phong, tiến vào một lóng tay……
“Đừng……” Chử Dịch Phong nhịn không được gập chân lên, thấp giọng cầu xin tha thứ: “Trước…… Trước dùng…… Dùng chút thuốc …… Đau……”
Lăng Tiêu cố ý không đem tay rút ra, ở bên trong nhẹ nhàng tinh tế xoa nắn vách tường thịt, ở bên tai Chử Dịch Phong nhẹ giọng nói: “Hôm nay không cần cái kia, được không? Ta muốn trực tiếp đi vào, sợ sao?”
Trực tiếp tiến vào? Chử Dịch Phong lại trong nháy mắt mê mang, ngay sau đó trong mắt nhịn không được chảy nước mắt, cảm thụ được trong cơ thể Lăng Tiêu cố ý hướng vào cái chỗ làm mình thoải mái nhất ấn vào mấy cái, y rên rỉ nói không thành tiếng: “Dùng…… Dùng đi, nếu không sẽ đau……”
Lăng Tiêu đem ngón tay rời khỏi, chỉ ở bên ngoài huyệt khẩu của y xoa ấn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay không cần, được không?”
Chử Dịch Phong phía trước đã sớm đứng lên, Lăng Tiêu hôm nay lại không lộng nơi đó của y, dục hỏa thiêu đốt tập trung vào một chỗ, Chử Dịch Phong chỉ cảm thấy mình muốn bốc hỏa, mà Lăng Tiêu hôm nay không muốn bôi trơn cho mình. Chử Dịch Phong có chút ủy khuất, nhưng cũng chỉ phải thỏa hiệp, thanh âm lại mang theo chút khóc nức nở: “Ân…… Không cần…… Nhanh lên……”
Lăng Tiêu bị Chử Dịch Phong vô tình bày tỏ tình yêu trong lòng ấm áp, đây là hài tử của hắn, hài tử đối với hắn ta cần ta cứ lấy mặc kệ mình muốn làm cái gì, cho dù là muốn đả thương y hại y, y cùng sẽ nhu thuận đáp ứng……
Lăng Tiêu cúi người hôn vào khoé mắt đầy nước mắt của Chử Dịch Phong, nhẹ giọng hống: “Ta chọc đệ thôi, sao có thể không cần cái kia, đùa với đệ thôi, đừng khóc……” Nói xong lấy ra cái hộp nhỏ đựng thuốc mỡ, dùng ngón tay lấy một chút, ôn nhu vì Chử Dịch Phong bôi trơn. Chử Dịch Phong bị ngón tay thon dài của Lăng Tiêu xoa ấn làm cho thoải mái, rốt cuộc ngăn không được rên rỉ trong cổ họng, quay đầu một ngụm cắn ở gối mềm……
Lăng Tiêu thấy không sai biệt lắm, một tay cởi đai lưng trói Chử Dịch Phong, kéo tay y qua để y ôm lấy mình, cúi người tiến vào……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...