Ninh Quốc Hầu


13.

Thành hôn ngày đó, Càn Ninh cung như nhuộm một màu đỏ, huống như lúc ta vừa trở về Lương Đô như vậy.


Chỉ có điều hôm nay là hôn lễ của ta

Lương Ngọc say khướt nằm ở trên giường, trong miệng nỉ non: "Đông Đường, Đông Đường, nàng cứu ta, ta tự nhiên bảo vệ ngươi! ! Nàng không biết, nàng không biết ta từ nhỏ đã thích nàng.



Ta ngồi ở trên giường, tay nhẹ nhàng phất qua gương mặt của hắn: "Lương Ngọc, hi vọng chúng ta có thể vai sóng vai, cùng nhau bước đi.


Ta không biết khi nào thì tình yêu theo gió dâng lên, giống như từ phương Bắc cứu hắn trở về, hoặc giống như là hắn đưa tay cho a trong lúc ta bi ai, hoặc là hắn tin ta, hoặc là hắn kiên định từng bước từng bước tiến về phía ta.


Lương Ngọc mở mắt ra, một tay đem ta kéo vào trong ngực.



“Trước kia lúc Lương Đình nói muốn cưới nàng làm thê tử, nàng lại còn đồng ý, nàng không biết ta ghen tị bao nhiêu, may mà ông trời rủ lòng thương, ta chịu chút khổ, nhưng cuối cùng nàng là vợ của ta.


Tôi có chút ngượng ngùng.


Hắn nói thêm: “Trong ba tháng cùng nàng vạch ra kế hoạch, ta đã quyết tâm phải chết, nhưng ta cũng quyết tâm khiến nàng trở nên hoàn hảo.

Đông Đường, hoàng quyền là tối cao, ta muốn hoàng quyền để giành lại những gì ta muốn, nhưng lại không muốn khiến nàng bị quản chế bởi hoàng quyền, ta nghĩ nàng là thê tử chân chính của ta, là người bên gối, mà không phải là một người trong hậu cung to như vậy, ở chỗ ta nàng vĩnh viễn là nàng , không cần dùng thần thiếp để xưng hô chính mình.

"

Rèm đỏ chậm buông xuống, chỉ còn lại một phòng kiều diễm.


14.

Sau đó, hắn vì ta phá rất nhiều tiền lệ.


Cho dù trở thành hoàng hậu, cũng không có cắt chức Ninh Quốc Hầu của ta.


Ngược lại chúng ta ngày ngày cùng nhau lên triều.


Có triều thần thẳng thắn nói ta là Yêu Hậu, lại bị hắn chỉ vào quân công của ta đọc lên trên triều đình.


Hắn hỏi: "Ngươi gặp yêu hậu nào, có quân công, thê tử của ta, ta tự mình sủng ái, cần ngươi quản sao?"

Có người bẩm báo hắn, Thẩm gia hiện giờ có một hoàng hậu, một hoàng tử, không thể không đề phòng.


Lại bị hắn đuổi ra ngoài.



Nương tử hài tử trẫm sủng, lão già ngươi tới châm ngòi cái gì?

Lúc ta sinh hạ đứa con đầu lòng, trong đầu đều là dáng vẻ của hắn, hắn vội vàng hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng.


Cho đến khi tiếng khóc nỉ non đầu tiên của đứa nhỏ vang lên, hắn vọt tới bên giường của ta, cẩn thận xem xét ta có chuyện gì hay không, mới liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái.


Bà đỡ vui mừng hô là một tiểu công chúa.


Lương Ngọc đường đường là một đại nam nhân người người kính trọng giờ đây lại khóc nức nở:

"Ta biết nữ tử sinh sản gian nan, nghe được tiếng kêu của nàng, ta cả người đứng ngồi không yên, chúng ta không bao giờ sinh nữa, chỉ có một nữ nhi này cũng chẳng sao, dù sao trẫm đã phong Trường An làm thái tử, có thêm một nữ nhi này vừa coi như nam nữ song toàn.



Ta nhìn hắn nhưng vẫn đem do dự trong lòng nói ra khỏi miệng:

"Ta xuất thân từ võ tướng, Trường An là con của a tỷ ta và tiền thái tử, bất kể như thế nào chờ đứa nhỏ trưởng thành, đoạn lịch sử kia chắc chắn sẽ có người nói cho nó biết, ta không biết nó có trách chúng ta hay không, càng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ta đáp ứng a tỷ sẽ nuôi nấng chăm sóc nó lớn lên, ta không muốn nó đeo cừu hận mà sống, nhưng ta thấy ngươi mơ hồ coi nó là con, lại sợ mấy chục năm sau, nó sẽ giống như chàng và cha chàng! "

Lương Ngọc lắc đầu: "Người tốt người xấu hoàn toàn dựa vào sự giáo dưỡng của trưởng bối, hài tử còn nhỏ, cho dù hắn biết những chuyện kia, ta cũng không sợ, ân ân oán oán thị phi, chính hắn có định đoạt của mình, nếu hắn là thái tử tốt, đó là phúc khí giang sơn, nếu là không tốt, ta đây cũng sẽ tước đoạt vị tử của hắn.


Đông Đường, không cần lo lắng, ta chỉ là không muốn nàng lại chịu nỗi khổ sinh sản, có hai người bọn họ đủ rồi.



Nữ nhi đặt tên là Trường Ca, cùng Lương Ngọc rất giống, mà Trường An cũng nhu thuận hiểu chuyện.


Cuộc sống cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua.


Cho đến khi chúng ta già đi.


Về sau sử quan Đại Lương ở trong sử sách ghi lại một nét mực đậm màu.


Lương quốc sử ký có câu: Đại Lương Huyền Tông cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm, Hoàng hậu xuất thân danh môn , một mình gánh vác trọng trách Xương Vân quân, lập xuống quốc công vô số, từng cứu Huyền Tông trong lúc nguy nan, sau đó phò tá Huyền Tông đăng vị; Hoàng hậu mặc dù vào thâm cung, lại giữ lại tước vị Ninh quốc hầu, ngày ngày vào triều, cùng thủ sơn hà, thành tựu một đoạn giai thoại trong chư quốc, hoàng thất chư quốc nhao nhao bắt chước Huyền Tông một vợ một chồng, trong tứ hải, đều là một mảnh tươi sáng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận