Ninh Phi

Đến khi mọi người tắm gội xong xuôi thì Tô Hy Tuần mới nhảy
từ trên cây xuống. Đám người kia kéo nhau rời đi, miệng khẽ ngâm nga mấy bài
hát, có vẻ cực kỳ vui.

Tô Hy Tuần thầm nghĩ: Sức lực dư thừa, cần phải gia tăng rèn
luyện mới được… Trong lòng hắn đang tính: Một mình Ninh Phi vượt qua đủ các trạm
gác, tuy rằng trạm gác chủ yếu phòng bên ngoài chứ không phòng bên trong; lại
tuy rằng sau khi nghe kể lại, hắn cảm thấy thủ đoạn quyết đoán nhanh nhẹn đó
đúng là khiến người ta không kịp trở tay, nhưng vượt qua được vẫn là vượt qua
được, vì vậy nhất định phải tốn thêm ít công sức vào chuyện phòng vệ.

Diệp Vân Thanh ngẩng đầu, thấy Tô Hy Tuần đang đứng bên cạnh
mình thì ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại ở đây… Hơn nữa mặt mày sa sầm như mây
đen bao phủ thế kia? Tên nào không muốn sống nữa hay sao mà dám chọc vào
ngươi?”

Tô Hy Tuần sửng sốt, không khỏi đưa tay lên xoa nhẹ giữa
trán, khổ là chẳng có gương, chẳng biết cái kiểu mây đen bao phủ là như thế
nào. Hắn bình tĩnh đổi chủ đề, nói rành mạch: “Năm đó, nếu biết trước thì dù có
phải liều cái mạng này ta cũng phải giúp huynh giữ lại vài người hầu gái.”

Khi mới lên núi, phụ thân Diệp Vân Thanh từng hết lời khuyên
hắn nên mang theo vài hầu gái a hoàn, nhưng hắn không muốn. Trong nhà cố gắng
đưa a hoàn tới nhưng hắn đều nhanh chóng đuổi về hết. Đến nay ngẫm lại, thấy
ngày đó chi bằng bảo hắn giữ lại vài người, mà giữ lại một người giặt quần áo
thôi cũng được.

Diệp Vân Thanh bĩu môi không quan tâm. Mặt trời dần ngả về
phía tây, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, mà một giỏ quần áo còn
chưa giặt được một nửa. Hắn thở dài: “Nếu biết trước thì ngày đó ta cũng nên giữ
lại một hai người, hôm nay sẽ chẳng tới mức khổ sở thế này.” Nói xong thì cất
những quần áo đã giặt xong vào trong giỏ, đứng lên vặn vẹo thắt lưng đau nhức:
“Trời tối rồi, chúng ta về đi.”

Tô Hy Tuần hỏi: “Còn cái đống kia thì sao?”

Diệp Vân Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, trên ghềnh đá còn có
vài bộ chưa kịp giặt sạch: “Ngày mai lại tới giặt. Hôm nay đã mệt đến mức xương
sống, lưng đau nhức cả rồi. Đừng bắt ta làm nữa.”

“Ta không hỏi huynh lúc nào thì giặt, mà hỏi huynh định để ở
đó luôn à? Không sợ sói hoang tha đi mất?”

Diệp Vân Thanh không thềm để ý: “Thôi đi, đến chó cũng chẳng
thèm, lấy đâu ra sói hoang cõng mất!”

Tô Hy Tuần nghĩ, đúng thật! Đống quần áo kia, đến cả chó
cũng sợ tránh không kịp.

Cả đường về, thi thoảng gặp huynh đệ trong trại nhưng sắc mặt
Tô Hy Tuần từ đầu đến cuối cũng không vui vẻ lên chút nào, khiến Diệp Vân Thanh
cảm thấy lo sợ bất an, mọi người đi tới cũng biết điều mà tránh đi.

Về tới bên ngoài lầu trúc thì thấy A Cương đang ló đầu thập
thò trong rừng, nhưng lại không dám tới gần. Tô Hy Tuần đứng ở phía sau, hỏi hắn:
“A Cương, đệ làm gì ở đây?”

Người A Cương muốn tránh chính là vị Nhị đương gia này. Hắn
không biết Tô Hy Tuần đã đi ra ngoài, đang nghĩ xem làm thế nào để tới mà không
bị Tô Hy Tuần phát hiện, nào ngờ người mà mình muốn tránh lại xuất hiện ngay
sau lưng. Lúc này hắn sợ tới mức cả người run rẩy, suýt nữa thì giật nảy mình.


Vì thế nên ngay cả Diệp Vân Thanh cũng nhìn ra hắn có gì đó
kỳ lạ. Hắn đeo cái giỏ đang cầm trong tay lên lưng, bước hai ba bước đến chắn
trước mặt A Cương: “Ta thấy đệ lén la lén lút, chắc chắn là định làm việc xấu.
Đệ giấu cái gì ở sau lưng đấy? Đưa đây ta xem, nếu không, giết ngay tại chỗ!”

Tô Hy Tuần cũng trừng mắt nhìn hắn. A Cương chưa từng thấy
ánh mắt lạnh lẽo đó, chỉ thấy sau lưng như có không khí lạnh, da gà nổi hết cả
lên.

Diệp Vân Thanh không chờ hắn giải thích đã tóm lấy cánh tay
sau lưng, thấy trong tay A Cương đang cầm một cái bình nhỏ. Diệp Vân Thanh ngạc
nhiên: “Đây là cái gì?” Nói xong thì mở nắp bình, một loại mùi của thực vật toả
ra từ bên trong, hơi mang theo chút đắng nhưng có hương cỏ ngòn ngọt nhiều hơn.
Diệp Vân Thanh lắc lắc cái bình, bên trong sền sệt, trắng trắng, có lẫn một ít
màu xanh trông như những sợi rong xanh rì trôi theo dòng suối.

A Cương nhìn chằm chằm vào Tô Hy Tuần, vừa lo vừa uất ức, giống
như một đứa trẻ mắc lỗi sợ bị người lớn mắng. Thật ra hôm nay hắn tới là do có
người khác nhờ, tất nhiên, chính hắn cũng định đến.

Cha hắn bị trúng độc vẫn chưa khỏi, ăn uống rất khó khăn nên
Đinh Hiếu bèn bảo nhà bếp là hắn cần một con hươu sao già. Sau đó lấy thứ nhầy
nhớt màu trắng đục từ trong dạ dày và ruột non của nó nấu thành bát canh bổ
trăm loại cỏ. Cha A Cương ăn một nửa, còn một nửa để lại do nhớ tới Ninh Phi
cũng cần đồ ăn tẩm bổ, thế là hắn nhờ A Cương đưa đến đây.

Chỉ trong một ngày một đêm, chính mắt A Cương trông thấy cha
đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Đau đớn giày vò không nói nên lời,
ngay lúc gần như đã tuyệt vọng thì Tô Hy Tuần cùng Đinh Hiếu lần lượt về. Hắn
nghe nói, ở hai trạm cuối cùng, Ninh Phi vừa dọa vừa lừa làm lính gác chưa kịp
biết chuyện gì xảy ra thì nàng đã phi qua được. Quả là bị nàng qua mặt. Nếu là
hắn tự mình xuống núi cầu cứu, e rằng sẽ phải mất thời gian hơn nhiều.

Dù trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ Ninh Phi nhưng hiện giờ sự
cảm kích đã chiếm phần nhiều. A Cương nhớ Tô Hy Tuần từng nói: ‘Kẻ địch đáng sợ
nhất không phải là tên sát nhân giết người không chớp mắt, mà là hạng tiểu nhân
biết sử dụng đầu óc. Sát nhân giết người còn dùng đao còn tiểu nhân giết người
không để lại dấu vết.’ Nếu Ninh Phi gia nhập vào trại với ý đồ xấu, nếu như một
ngày nào đó nàng phá hoại từ bên trong, vậy thì chắc chắn sẽ là kẻ địch không
thể lơ là cảnh giác. Hắn nghĩ, ít nhất trước khi trở mặt thành thù thì hắn phải
báo đáp ân tình này, về sau khi giết nhau sẽ không thấy cắn rứt như thế.

Vừa nghĩ vừa sợ hãi bị Tô Hy Tuần phát hiện. Trong lòng hắn
đã coi Tô Hy Tuần như người cha thứ hai của mình, thậm chí còn có uy hơn so với
cha hắn. Vì thế khi Tô Hy Tuần dặn hắn đề phòng cẩn thận Ninh Phi thì A Cương
không dám không tuân theo, cho dù hiện tại cần phải trả ơn nhưng hắn cũng không
hy vọng Tô Hy Tuần nhìn thấy, chỉ dám đối xử tốt với Ninh Phi một cách lén lút.

“Đệ định đưa cho Ninh Phi?” Tô Hy Tuần hỏi.

A Cương cúi đầu, mấy ngón đan xoắn vào nhau.

“Đã thế thì tự mình đưa lên đi. Nam tử hán đại trượng phu,
làm việc gì cũng không nên chần chừ do dự như thế, sẽ bị người ta cười chê.”

“Dạ?” A Cương ngẩng đầu lên, kinh ngạc. Tô Hy Tuần đã đi qua
hắn. Hắn nhìn Diệp Vân Thanh: “Đại đương gia…”

Diệp Vân Thanh vỗ một cái lên vai hắn: “Nghe thấy chưa, đừng
có dùng dằng ở đây nữa, đi thôi.”


A Cương sửng sốt một lát, sau đó trở nên vui vẻ, khẽ gật đầu
rồi cười một cách thoải mái. Hắn cầm cái bình nhỏ từ Diệp Vân Thanh, đi cùng
hai người lên lầu trúc.

Ninh Phi ngồi ngoan ngoãn ở trong phòng, trông cực kỳ hiền
lành dịu dàng. Nàng như thế này, cho dù là Diệp Vân Thanh cũng chưa thấy bao giờ.
Cả khi còn ở Từ phủ, chỉ cần nhìn kỹ Ninh Phi khi nàng kính cẩn vâng lời công
chúa thì sâu trong mắt vẫn ánh lên ngọn lửa phản kháng. Mà giờ đây, để miêu tả
nàng từ đầu tới chân chỉ có thể dùng hai chữ - Hiền lành!

Diệp Vân Thanh dụi mắt, không thể nào tin được. Hắn đâu biết
Ninh Phi đang cố gắng lấy lòng Tô Hy Tuần, tránh bị người ta làm mình bốc hơi
hoàn toàn khỏi thế gian mà không ai hay biết. Dù tính tình của Ngân Lâm công
chúa không tốt, lòng dạ lại hẹp hòi, nhưng không đủ thông minh nên trước nay
không đủ tư cách làm Ninh Phi để ý.

Khi đối mặt với Tô Hy Tuần, cả người nàng đều cảnh giác.
Nàng cảm giác rằng, nếu người này mà làm nghề luật sư nhất định sẽ là một con
cá sấu khổng lồ đặt bẫy giết người, xé xác nhanh như chớp. Thế là, nàng ngoan
ngoãn phục tùng từ đầu đến chân, để sau khi gom góp được sức lực đánh trả lại
thì tránh càng xa càng tốt.

Tô Hy Tuần càng không hiểu gì trước dáng vẻ nàng hiện tại. Cảm
giác đầu tiên chính là nàng đã trở thành một người khác. Hôm qua hắn không đánh
ngất nàng, lẽ nào không bị đánh cũng biến thành ngốc được?

Còn đang nghi hoặc thì Ninh Phi đã đứng lên, giọng nói dịu
dàng lễ phép: “Đại đương gia, Nhị đương gia, các huynh đã về…”

Suýt nữa Diệp Vân Thanh sặc nước bọt mà chết, nếu vì chuyện
này mà tẩu hoả nhập ma thì lập tức có thể được ghi vào sử sách của Sơn Nhạc quốc.
Vẻ mặt Tô Hy Tuần thay đổi. A Cương ở đẳng sau bọn họ, không hiểu gì cả, sao tự
dưng thấy bầu không khí lại trở nên kỳ quái như vậy? Làm hắn càng cảm thấy mồ
hôi toát ra như tắm.

Lúc này đã quá giờ cơm tối. Bình thường hai người Tô – Diệp
đều tự đến nhà bếp trên trại mang đồ ăn về. Vì hôm nay về muộn nên chưa kịp xuống
đó. Diệp Vân Thanh đặt cái giỏ sau lưng xuống, định đi ra ngoài lấy cơm liền bị
Ninh Phi gọi lại.

Diệp Vân Thanh khó hiểu, Ninh Phi nói: “Đã có người mang đến
rồi.” Nói xong chỉ cái cặp lồng cơm ba ngăn được đặt trong góc tường.

“Có người đến đây?” Diệp Vân Thanh hỏi.

Tô Hy Tuần đi nhanh tới trước cửa sổ, mở cửa gọi to ra bên
ngoài: “Bạch Lô!”

Sau một hồi sột soạt, một thanh niên toàn thân áo quần xanh
thẫm xuất hiện ở trên cây gần đó. Tô Hy Tuần nghiêng người tránh sang một bên
cho hắn nhảy qua cửa sổ vào trong. Bạch Lô chừng hai mươi tuổi, trẻ tuổi hơn
hai người Tô Diệp, nhưng lại lớn hơn A Cương vài tuổi. A Cương vừa thấy hắn liền
reo lên vui vẻ: “Bạch Lô, hôm nay huynh trực à?”

Bạch Lô nhìn lướt qua A Cương, không nói gì, quay người nhìn
thẳng Tô Hy Tuần.


Từ sau khi bị bắt khỏi ngựa rồi bị Tô Hy Tuần dùng một dải
dây lưng quấn chặt kéo đi giữa không trung thì Ninh Phi đã trở nên không còn
kinh ngạc trước những thể loại như võ công tuyệt đỉnh này. Lúc này thấy Bạch Lô
nghe gọi mà xuất hiện, nàng chỉ cảm thán một chuyện đó là việc canh gác ngầm
này quả thật không phải công việc gì sung sướng cả, phải luôn luôn đảm bảo có mặt
ngay khi được gọi, nếu đúng lúc cần giải quyết như cầu đại tiện thì không biết
phải làm thế nào?

Tô Hy Tuần hỏi Bạch Lô: “Vừa rồi có ai tới đây?”

“Vương Vu của nhà bếp mang thức ăn đến, chỉ ở dưới lầu khoảng
một hai phút, giao xong đồ liền rời đi. A Cương đem đồ ăn tới, chần chừ ngoài rừng
trúc cả nửa canh giờ, không đi vào. Ngưu Đại Tráng đưa đồ ăn đến, cũng chần chừ
một chốc ở phía đông rừng trúc, xong buồn bã bỏ đi. Ngoài ra còn có Lý Kỳ Bao
trực đêm ở Hồ Khẩu Quan lấp ló ở ngoài rừng trúc, Hồ Hãn – trưởng trạm Hạ Thuỷ
Thạt lưỡng lự dưới lầu, còn có bốn năm tốp khác muốn thăm muội muội nhưng không
ai có gan đi vào lầu trúc.”

Bạch Lô từ từ báo cáo hết, mặt không biểu tình. Trong lòng
Ninh Phi lạnh ngắt. Bên trong lầu trúc chắc có cất một số giấy tờ bí mật, quan
trọng, vì đề phòng chuyện quân cơ bị lộ ra ngoài nên khi hai người Tô – Diệp vắng
mặt vẫn luôn có người canh gác. Những ngày sau này của nàng khó sống rồi đây, đầu
tiên phải giữ lấy cái mạng này đã, cái gì không nên nhìn thì không được nhìn,
chuyện không nên nghe tuyệt đối không được nghe. Tiếp đó, chuyến này nàng khó
mà trốn khỏi được, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của những cao thủ võ nghệ
cao cường ở đây. Chiêu này quả là ác độc, đồng nghĩa với việc nàng bị giam
trong lầu trúc.

Nghe Bạch Lô nói xong, Diệp Vân Thanh liền cười to ha hả, nhớ
lại những gì mắt thấy tai nghe khi hắn giặt quần áo, hắn không nghĩ nhiều, lập
tức kết luận trên núi Nhạn Qua giống như vừa có một cơn gió mùa xuân thổi tới,
làm những đóa hoa lang sói nở xoè. Hắn nói với Ninh Phi: “Muội ở đây là có phúc
rồi. Ta đã nói rồi mà, tên Từ Xán chết tiệt có gì hay ho, sao có thể vì hắn mà
chôn vùi cả đời, ngơ ngẩn trong cái lồng giam kia. Giờ thì hay rồi, ở bên Diệp
đại ca trong Hắc Kỳ trại, không lo nửa đời sau không có đàn ông.”

Chợt nghe thấy tiếng răng rắc, Diệp Vân Thanh không nói nữa,
nhìn về phía phát ra tiếng kia, chỉ thấy người đứng ở đó là Tô Hy Tuần. Vẻ mặt
hắn không có gì khác lạ, chỉ nhìn vào những đầu ngón tay đang chụm lại của
mình, hình như đang suy nghĩ chuyện gì khác.

“Vừa rồi là tiếng gì vậy?” Diệp Vân Thanh hỏi.

“Hình như không có tiếng gì.” A Cương nhìn thoáng qua Tô Hy
Tuần, sau đó cẩn thận trả lời. A Cương chỉ có thể giả vờ không biết. Hắn rất cảm
kích ân tình của Ninh Phi, nhưng càng yêu quý Nhị đương gia hơn. Nhị đương gia
nghi ngờ Ninh Phi, hiện giờ thấy các huynh đệ trên trại lại bị mê hoặc bởi sắc
đẹp của nàng thì trong lòng hắn tất nhiên không vui. A Cương nhìn Nhị đương
gia, lại nhìn sang Ninh Phi, thầm nhủ nếu nàng thật sự vô tội thì tốt rồi.

Bạch Lô nhìn xuống, không nói gì. Một lúc lâu sau không thấy
có chỉ thị khác nên tự mình bay ra ngoài cửa sổ.

“Chẳng lẽ tai ta có vấn đề…” Diệp Vân Thanh lẩm bẩm.

Sau vài câu đối thoại ngắn ngủi căn phòng bất chợt lại rơi
vào sự tĩnh lặng im ắng.

Phía sau cổ Ninh Phi bỗng lạnh, da dẻ nhạy cảm dường như nổi
cả da gà, nàng tự nhủ đây đúng là một thế giới khổ sở, mau mau để mình mang cơm
lên ăn thôi, nếu không, cứ tiếp tục thế này chắc lạnh chết mất. Nàng đổ hết
nguyên nhân làm cho mình nổi da gà sang cơn đói.

“Nếu còn không ăn thì đồ ăn sẽ nguội mất.” Nàng nói xong liền
chuẩn bị chỗ cho mọi người ngồi xuống, lấy thức ăn từ trong cặp lồng ra.

A Cương không biết hắn có được phép ở lại hay không, hắn
quay sang nhìn Tô Hy Tuần, thấy hắn gật đầu liên vui vẻ chạy tới hòa vào đội
ngũ chia đồ ăn.


Tô Hy Tuần chờ cho những người khác đều đã ngồi xuống bên
bàn rồi mới đi lên. Trong phòng thắp một cái đèn dầu, bên ngoài trời đã tối
đen, nên nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy một thân trúc ở sàn nhà đã
gãy.

Ninh Phi ân cần kéo ghế ra cho hắn, cầm lấy khăn tay lau tay
rồi nói: “Mọi người ăn trước đi, ta ra ngoài một lúc.” Nói xong bước nhanh ra
khỏi phòng.

Diệp Vân Thanh nhìn theo bóng dáng nàng, dường như có nghi
ngờ không xoá đi được. Hắn do dự một hồi, sau đó hỏi: “Tô nhị, ngươi có thấy
nàng chấp nhận quá nhanh không?”

“Chấp nhận, chấp nhận cái gì!” Tô Hy Tuần ngẩng đầu, ánh mắt
sắc bén lườm hắn.

Diệp Vân Thanh nói: “Ta biết ngươi thấy nàng ngứa mắt, cần
gì phải thế. Tuy trước đây nàng một lòng một dạ muốn theo cái tên Từ Xán đó,
nhưng tuyệt đối không phải dạng như ngươi nghĩ, nàng không yếu đuối vô dụng. Huống
hồ, tuy là Từ Xán cưới Ngân Lâm trước, nhưng ngươi không biết đấy thôi, từ đầu
nàng đã là con dâu từ nhỏ của Từ gia, tính ra vẫn là Ngân Lâm chen ngang vào.
Ngươi xem, hiện giờ nàng cũng đã lên núi rồi, ngay cả tên trước đây cũng bỏ đi.
Ngươi cũng nên thay đổi cái nhìn đi, khoan dung một chút với nàng được không?”

“Câu ta hỏi huynh vẫn chưa trả lời.”

“Hả?”

“Chấp nhận chuyện gì?”

Diệp Vân Thanh vò đầu bứt tóc: “Chuyện này à, ta nhớ hồi
nàng ở Từ phủ cực kỳ không muốn gặp Hắc Kỳ trại, ai ngờ sau khi thấy ta trên
núi, nàng vẫn đối xử với ta như Bùn Đất ca khi xưa. Tô nhị à, Ninh Phi đúng là
một muội muội tốt, ngươi xoá bỏ định kiến của mình đi. Sau này ấy à, khoan dung
với nàng một chút?”

Tô Hy Tuần khó hiểu: “Huynh thấy vẫn chưa đủ khoan dung
sao?”

Diệp Vân Thanh véo mạnh hai má hắn xuống: “Cả ngày ngươi
trưng ra bộ mặt nhăn nhó như gặp kẻ thù thế này, nhìn thấy đã chán rồi. Khoan
dung? Khoan dung cái khỉ gì!”

A Cương cúi đầu vào bát cơm không dám nhìn bọn họ.

Đúng lúc này Ninh Phi đẩy cửa bước vào. Trong tay mang theo
một thứ. Diệp Vân Thanh buông tay, đứng dậy rồi bước nhanh đến vừa giúp nàng đặt
lên bàn, vừa hỏi: “Cái gì vậy, nóng thế, bỏng cả tay.”

Ninh Phi trả lời: “Là một nồi cháo gà, hình như là Đinh đại
ca đưa tới, ta đã ăn thử một bát nhỏ rồi. Không có độc, có thể yên tâm ăn.” Để
tăng hiệu quả cho câu nói đùa này, Ninh Phi còn tặng thêm một nụ cười ngây ngô.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, Diệp Vân Thanh thấy rõ cái nồi,
trông rất quen. Nếu nhớ không lầm thì trước khi hắn đi giặt lúc ban ngày còn thấy
cái nồi thuốc nho nhỏ đó cùng cái bếp lò được đặt trong hầm đun thuốc. Thứ
trong nồi được đun tới mức sôi sùng sục, hơi nước trắng xoá bốc lên từ lỗ nhỏ
trên nắp gốm thô ráp. Xen lẫn với mùi hương thanh khiết của lá trúc trong rừng
còn có mùi ngòn ngọt của cháo gà.

A Cương cũng nhận ra, hắn thường phải tới chỗ Tô Hy Tuần báo
cáo nên thỉnh thoảng thấy Tô Hy Tuần dùng cái nồi nhỏ này sắc thuốc. Thế nên nồi
cháo này không thể là Đinh Hiếu nấu, chẳng lẽ chính là Nhị đương gia tự tay
làm? A Cương vô cùng kinh ngạc. Nhị đương gia từng nói nồi thuốc này không thể
dính đồ ăn mặn, nếu không dầu mỡ sẽ dính vào thành không chùi đi được, sắc thuốc
sẽ làm giảm đi hiệu quả của thuốc.

Bấc đèn chợt bắn ra một đốm lửa, ánh lửa rơi nhanh xuống.
Trong gian phòng vốn yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lại phát
ra tiếng răng rắc của vật gì đó bị gãy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận