Ninh Phi

Tô Hy Tuần vác túi thuốc lên lưng, thấy Ninh Phi quay người
đi vào phòng bếp, còn Đinh Hiếu thì trưng ra bộ mặt chẳng hiểu gì cả, hắn không
tiện nói thêm nữa, chắp tay cáo từ.

Ninh Phi nghĩ những ngày này quả thật không làm sao mà sống
nổi. Dù đi tới đâu cũng gặp phải những tên đàn ông cặn bã. Tên đầu tiên là Từ
Xán thì thôi cho qua đi, đó là phiền phức của Giang Ngưng Phi. Còn Tô mặt ngựa
này đúng là không thể hiểu nổi. Lát sau nàng lấy cái khảm đao đi ra. Đinh Hiếu
vừa thấy bộ dạng đằng đằng sát khí này của nàng thì liền nhớ tới ngay lần gặp
nàng trong tuyết đó, một thân một ngựa chạy trước, mấy con sói theo ngay sát
sau, cũng là khí thế hùng hổ như vậy. Tim hắn nảy lên một cái, vội vàng hỏi:
“Ngươi định làm gì?”

Ninh Phi thấy Tô Hy Tuần đã không còn ở đây nữa, nàng cười
cười: “Yên tâm, không phải đi giết người. Chỉ là, cái hàng rào kia về sau không
cần đến nữa.”

Tô Hy Tuần đã đi ra khỏi sân, cảm giác được sau lưng có một
cơn gió lạnh buốt thổi qua, nhất thời nổi hết da gà.

Đinh Hiếu nói: “Không có hàng rào thì sau này người ta lại
ra vào tuỳ tiện đấy.”

“Có hàng rào người ta vẫn ra vào tuỳ ý, mà vào rồi vẫn có thể
muốn làm gì thì làm, chẳng kiêng nể ai.”

“Muốn làm gì thì làm…”

“Mà ảnh hưởng của nó cũng không tốt.”

“Ảnh hưởng không tốt?”

“Thôi phá đi, trong nhà cũng hết củi rồi.”

***

Tô Hy Tuần bận bịu hết cả buổi tối, khó khăn lắm hắn mới giải
quyết xong đống giấy tờ trên bàn.

Hắn nói ra bên ngoài: “Xong việc rồi, vào nhận về đi.” Không
lâu sau liền có người ở dưới lầu bằng trúc chạy lên, mở cửa, đem hết giấy tờ, hộp,
tráp đang đặt trên bàn đi. Người đem giấy tờ đó đi xuống lầu, đến giữa rừng cây
liền có thị vệ y phục màu đen đi theo xuống núi. Không lâu sau đó, những văn kiện
giấy tờ này đều sẽ được chuyển đến kinh thành Nhạc Thượng qua đường thuỷ, rồi tới
cung cấm trình lên trước mặt hoàng đế.

Cuộc sống như vậy đã được mười năm rồi.

Mười năm trước hắn vẫn là một thành viên trong nhà họ Tô, đầy
năng lực nhưng không được coi trọng đến. Diệp Vân Thanh là bằng hữu bí mật của
hắn. Nếu để gia tộc biết hắn có qua lại cùng hoàng tộc thì có khi mọi việc sẽ
không đến mức này. Nhưng cũng chính vì vậy nên từ trước đến nay Tô Hy Tuần
không muốn cho Diệp Vân Thanh nói ra quan hệ với hắn. Hắn không đồng ý để người
bạn của mình bị mấy người đó lợi dụng.

Sơn Nhạc quốc yên phận với địa phận lãnh thổ của mình, đất
đai phì nhiêu, nhiều khoáng sản, dân chúng an cư lạc nghiệp, không dòm ngó đến
ranh giới bên ngoài. Nhưng Hoài An quốc lại không thoả mãn với Giang Nam nhiều
thóc nhiều cá của mình, trong vòng mấy trăm năm đã khai chiến nhiều lần, khiến
Sơn Nhạc quốc vô cùng khổ cực.

Từ đó, Sơn Nhạc giỏi về thương nghiệp, Hoài An trọng võ, kéo
dài từ mấy trăm năm trước đến giờ. Nếu muốn dân chúng Sơn Nhạc quốc đột ngột bỏ
công việc rồi cầm đao thương đi chinh phạt là tuyệt đối không thể. Nhưng nếu
không bắt toàn dân thành binh lính thì với sự phát triển không ngừng của Hoài
An quốc hiện tại, đất đai của Sơn Nhạc quốc chắc chắn sẽ bị xâm chiếm từng bước
một.

Diệp Vân Thanh được hoàng đế cho phép vào phòng Nghị Sự nghe

chuyện triều chính, mỗi lần gặp Tô Hy Tuần đều mặt co mày cáu.

Năm đó đúng dịp trung thu, Tô Hy Tuần cùng uống rượu với Diệp
Vân Thanh trên nóc nhà. Rượu vào lời ra, Tô Hy Tuần chợt nói: “Chúng ta lập nên
một sơn trại đi. Hai mươi năm trước chúng ta thua to, lập ra nghị định rằng
không bao giờ được lập quân đội. Hoài An đã không cho phép chúng ta lập doanh
trại quân đội thì chúng ta thành lập sơn trại cướp bóc là xong. Dù gì cũng là
thay đổi vẻ ngoài mà thôi.”

Một câu dẫn đến một buổi tối bàn chuyện dài đằng đẵng. Ngày
hôm sau, khi hắn tỉnh rượu thì không ngừng hối hận, tiếc là Diệp Vân Thanh đã
in sâu ý tưởng đó vào đầu từ lâu, ngầm chấp thuận, không đợi Tô Hy Tuần đồng ý
đã bẩm báo lên hoàng đế. Sau đó trói gô hắn đến núi Nhạn Qua, từ đó về sau sống
cuộc đời vừa là binh sĩ vừa là cướp.

Khi Tô Hy Tuần còn trẻ từng có rất nhiều ước mơ. Hắn không cần
sự coi trọng của người trong nhà, không cần đỗ đạt công danh lợi lộc. Mỗi ngày
chỉ cần ba bữa cơm no bụng, có mái nhà để dung thân, thế là đủ rồi. Sau đó hắn
có thể ung dung dắt một con lừa ra, cưỡi lên dạo quanh các thôn trại trên núi,
vừa ngắm phong cảnh tươi đẹp vừa uống rượu ngon, uống xong tìm một khe suối nhỏ.
Đói thì tìm chú nai con. Cuộc sống tự do tự tại đó mới là điều hắn thích.

Nhưng mà bây giờ… Đầu hắn kêu ong ong, từ trong mơ mộng trở
về hiện thực. Hắn sầu não, day day thái dương. Tình trạng váng đầu vẫn không thấy
giảm đi. Gần đây có quá nhiều việc phải lo, lúc đưa Diệp Vân Thanh về hắn chưa
nghỉ ngơi được là bao, sau lại chạy qua chạy lại giữa núi Nhạn Qua và mấy vùng
xung quanh, bây giờ có cảm giác như hai bên đều đang đốt lửa, đầy tiếng vang
lách tách.

Những vùng xung quanh đều là nguồn binh sĩ mới nhưng làm thế
nào cũng không chịu lên núi. Trước mắt, một đám binh lính đi cướp bóc đã sắp đến
lúc được về quê hương, tới lúc đó nhân lực không đủ, chỉ sợ không chống đỡ nổi
một đợt tấn công mới.

Hắn rót cho mình một chén trà nóng, đi đến trước cửa sổ ven
sườn núi, đẩy hai cánh cửa sổ ra. Gió núi thổi vù vù vào, chén trà trong tay bốc
lên những đợt khói trắng nóng hổi. Trong màn đêm, rừng núi rậm rạp bên dưới đen
kịt, màu đen đậm nhạt không đồng đều, như có một vực sâu vô cùng lớn, như thông
thẳng đến địa ngục vậy. Tô Hy Tuần thích cảm giác như thế này, người đứng thẳng
vững vàng, trước mắt đều là nguy hiểm, đúng vậy, tất cả trước mặt đều là nguy
hiểm.

Lập nên một sơn trại lớn như thế này vô cùng nguy hiểm. Nếu
để cho Hoài An quốc nắm được bằng chứng xác thực chắc chắn sẽ khởi binh tới
đánh. Thế là mỗi năm Tô Hy Tuần đều bỏ một phần ba sức lực của hắn vào việc làm
nhiễu loạn sự chú ý, lúc thì tung tin ở Hoài An rằng Hắc Kỳ Trại là quân doanh
Sơn Nhạc, lúc thì truyền tin Sơn Nhạc đang bao vây truy quét Hắc Kỳ Trại. Các
đoàn buôn qua lại dù đi từ Hoài An hay Sơn Nhạc thì đều bị cướp cả, chỉ là phần
lớn chiến lợi phẩm đều được sung công vào quốc khố ở kinh thành Nhạc Thượng.

Hiện tại hắn dự tính một kế hoạch. Nếu binh lính cướp bóc
không thể ở đây lâu dài, vậy thì cứ thành lập luôn một băng cướp cho xong. Cuối
xuân sẽ bắt đầu tuyển con gái trên cả nước để lên núi, binh sĩ có vợ con ở đây
thì sẽ không muốn xuống núi về quê cũ nữa.

Có ba tiếng gõ cửa cộc cộc, Tô Hy Tuần nói: “Vào đi.”

Cửa được đẩy vào, một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo xanh
thẫm đi vào, hắn đặt một tay nải, một cái cung và một túi đựng cung tên lên
trên bàn rồi nói: “Nhị đương gia, thứ huynh cần đệ đã mang đến rồi đây.”

Người tới là hộ vệ bên người mà Tô Hy Tuần đào tạo trong hai
năm, tên A Cương. Có tố chất, khinh công xuất chúng, hơn nữa hắn còn có bộ não
xử lý công việc hơn hẳn những người đồng trang lứa.

Tô Hy Tuần đi đến bên bàn, đưa chén trà cho A Cương: “Ta vẫn
chưa uống, vẫn còn nóng, đệ uống đi cho đỡ khát.” Nói xong thì cầm lấy những thứ
trên bàn, vừa nhìn vừa hỏi: “Không bị ai phát hiện chứ?”


“Đệ đã làm thì huynh yên tâm đi. Lúc đệ đi vào, Đinh đại ca
không biết, huynh ấy còn đang bận bịu dưới hầm với đống thảo dược của quý đó.
Còn người phụ nữ kia, ngủ rất say, không biết đồ đạc của nàng ta bị trộm.”

“Rất tốt. Đệ ngồi đây một lát đi, đợi ta xem xong thì trả về
ngay.”

Sau đó Tô Hy Tuần tìm thấy một trang giấy được gấp ngay ngắn
trong tay nải. Mở ra, vừa đọc đã biết là thư từ vợ, bên dưới còn có chữ ký của
Từ Xán, đóng con dấu của hắn.

Nội dung thư này rất quen, hình như hắn đã đọc ở đâu. Sau
cùng mới chợt sững người, nhớ lại, hắn từng viết một bức “thư từ vợ” theo yêu cầu
của Diệp Vân Thanh. Đêm đó còn từng tranh luận xem thư từ vợ viết kiểu gì nữa.
Lúc ấy hắn đã nói một cách độc địa rằng nhị phu nhân Từ phủ muốn cầm thư từ vợ
ngắm nghía cho đã mà thôi, ai dè cuối cùng nàng ta xoay xở được một bức thư từ
vợ thật.

Hắn kiểm tra cẩn thận, không thấy có bất kỳ điểm đáng ngờ
nào từ chữ ký và con dấu, thầm nghĩ, có lẽ nàng chép lại bức thư này xong, sau
đó làm Từ Xán tức giận, cuối cùng đồng ý ký rồi đóng dấu lên.

Hắn lại gấp thư cẩn thận, bỏ vào trong phong bì. Nhìn thấy bộ
quần áo màu tối dành cho thê tử bị bỏ, giấy tờ thay đổi hộ tịch, giấy cho qua cổng
thành, tất cả thủ tục giấy tờ đều đầy đủ, cảm thấy vô cùng khó tin. Xem ra chắc
nàng bị đuổi ra khỏi phủ thật, nhưng vì sao trên mặt không thấy chút buồn bã
nào? Mà ngược lại, còn có vẻ nhẹ nhõm thảnh thơi nữa. Thật là một nữ nhân khó
lường.

Cuối cùng hắn giơ cung lên xem, phát hiện trên thân cung còn
dính một ít máu khô, vì đã dính vào trong gỗ nên lau chùi thế nào cũng không đi
hết được, chắc chắn đã trải qua một cuộc chiến đẫm máu.

Hắn hỏi: “A Cương, cung này cũng là của nàng ta à?”

“Chắc vậy, ngày trước đệ đến nhà Đinh đại ca chưa từng thấy
loại vũ khí này. Cung và túi đựng tên đều được treo trong phòng của nàng ấy.”

“… Chưa từng nghe thấy nàng biết bắn cung.”

“Đệ cũng không ngờ, nữ nhân trên núi to khoẻ hơn nàng ta nhiều
mà những người biết bắn cung cũng không nhiều.” A Cương nói.

“Thôi, tạm thời thế đã. Hiện giờ chú Đinh thím Đinh đều
không có nhà, chúng ta phải để ý đến việc nhà Đinh Hiếu một chút.”

“Nhị đương gia, huynh yên tâm, cứ giao cho đệ là được.” A
Cương nói xong thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ thất vọng:
“Xem ra đã nhận nhiệm vụ này thì xuống núi sẽ rất khó đây.”

“Xuống núi?”

“Cỏ phòng độc trên núi đã dùng hết rồi, cây hoa chuông cũng
chẳng còn bao nhiêu, cả đậu xanh cũng phải mua thêm nữa. Mấy hôm trước cha đệ
còn bảo cần báo cáo với huynh, dự định sẽ tới vùng Văn Quảng của Hoài An quốc
mua lấy một ít.”

Thời tiết cuối xuân đến đầu thu rất nóng bức, là thời kì có
khí độc nhiều nhất trên núi Nhạn Qua. Mỗi năm đều phải chuẩn bị những loại thảo
dược phòng tránh, bài trừ khí độc. Tuy Sơn Nhạc quốc cũng có cây hoa chuông và
đậu xanh, nhưng vẫn không so được với chất lượng và giá cả ở Hoài An quốc. Thế
là luôn phải lấy một ít tiền trong khố rồi tới Hoài An mua hàng.

Tô Hy Tuần gật đầu, nói: “Nếu đệ muốn đi cũng được. Nàng ta

là một nữ nhân, chắc không tạo nên sóng gió gì đâu.”

***

Mùa xuân sắp qua, thời tiết dần trở nên nắng nóng. Quần áo
mùa đông của Ninh Phi cần phải thay, đây là một vấn đề khó. Hai ngày nay nàng
có chút buồn rầu, sau khi lên núi, nàng chẳng tìm được việc gì mà mình có thể
làm được cả. Tuy rằng trên người vẫn còn vài lá vàng, nhưng những vật dụng cần
thiết trên núi đều được phân phối theo quy định, có vàng cũng chẳng có chỗ mà
dùng.

Thật là phát sầu, buồn chết mất, chẳng lẽ bắt đầu từ giờ
nàng cứ ăn không thế sao? Dù tính tình Đinh Hiếu có tốt hơn nữa thì nàng vẫn cảm
thấy xấu hổ. Mấy ngày trước mùa đông, nước lạnh căm, đến quần áo cũng là do
Đinh Hiếu ôm đi giặt cho nàng, miệng vẫn cười hì hì.

Đinh Hiếu biết nàng có tâm sự nên hôm nay, lúc ăn sáng cùng
nàng có nói: “Mấy ngày nay thời tiết ấm áp hơn rồi, sắc mặt ngươi cũng đã khoẻ
hơn trước đây nhiều. Tuy vậy ta cũng không hy vọng nhiều rằng ngươi có thể gánh
nước, chẻ củi, công việc như vậy phải để đàn ông làm. Ngươi giúp ta ghi hết tên
thuốc lại, rồi phân loại, sắp xếp chúng là được.

Ninh Phi gật đầu: “Ừ, nếu không thì ta cũng chẳng biết mình
làm được gì nữa.” Ngừng một lát lại nói: “Mấy ngày nay ta thấy bản thân đã hồi
phục rất nhanh, vậy mà vẫn hết nằm rồi ngồi, chẳng làm gì, không có bệnh cũng mắc
bệnh lười mất. Mấy ngày nữa thời tiết ấm lên, những việc như gánh nước, giặt
giũ cứ để ta làm đi.”

Đinh Hiếu ngạc nhiên: “Giặt giũ để ngươi làm cũng được,
nhưng gánh nước mà ngươi cũng làm được sao?”

Ninh Phi trả lời: “Lúc ta ở quê làm việc này đến quen rồi,
thùng nước ta gánh còn to hơn thùng ở đây.”

Đinh Hiếu nửa tin nửa ngờ: “Ngươi đã nói thế thì việc này cứ
để ngươi làm đi. Đến lúc đó không gánh nổi thì đừng có khóc đấy. Mà nếu ngươi bị
bong gân, gãy xương trên đường gánh lên núi thì ta có thể giúp băng bó, nối
xương. Vết thương ngoài da, thương xương cốt là sở trường của ta đấy.”

“…Đinh Hiếu, ngươi muốn ăn đòn hả?” (Nàng dùng ngôn ngữ hiện đại.)

“Ăn đòn?” Đinh Hiếu hoài nghi, không hiểu từ này nghĩa là
gì. Ninh Phi đứng dậy thu dọn bát đũa rồi đi mất, chẳng nhìn hắn lấy một cái,
làm hắn ngồi ngây ra.

Đinh Hiếu cùng “nương tử” – chồng hát vợ khen hay, cuộc sống
hòa hợp, đầy ân ái, đã nhanh chóng truyền đi khắp sơn trại, không ít người hâm
mộ tới thăm.

Mỗi ngành nghề đều có lúc bận rộn và lúc nhàn rỗi. Đối với
đám cướp trên sơn trại thì mùa đông là lúc rảnh rang nhất. Các đội buôn của
Hoài An quốc cứ tới mùa đông là biến thành loài ếch xanh ngủ đông hết, trốn tiệt
vào trong hang không ló đầu ra khiến cho đám giặc cướp từ lớn đến bé nhàn rỗi
chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể luyện tập, luyện tập, lại luyện tập, khiến
cho lớp da thịt dày cũng mỏng bớt đi.

Mùa đông vừa qua, mùa xuân cây lá tốt tươi liền đến. Đám đàn
ông cũng trở thành đàn mèo đực đang tìm bạn tình, thành đàn hổ động đực, đâu
đâu cũng gào thét liên hồi rằng phải tìm bằng được em gái xinh đẹp.

Sau hôm trời mưa to đó, chuyện Đinh Hiếu giấu diếm nữ nhân
trong nhà đã truyền đi khắp nơi. Bây giờ nghe nói mỗi ngày vị “nương tử bé nhỏ”
đó đều phân loại thuốc cùng hắn ngoài sân phơi. Lúc Đinh Hiếu giúp người ta kê
đơn thuốc thì nàng đứng bên ghi chép cho hắn. Ai ai cũng kích động như con gà
chọi thấy máu, không ngừng túm tụm đến gần nhà hắn xem đến cùng thực hư là thế
nào.

Ninh Phi vung bút lên một cách bình tĩnh, ghi lại đơn thuốc
xong xuôi mới hỏi nam nhân trước mặt: “Huynh tên gì?”

Nam nhân trước mặt cường tráng, mặt to, râu rậm, chòm râu lại
còn xoăn xoăn, cực kỳ giống Lý Quỳ trong truyền thuyết. Tóm lại là người khiến
bạn có ấn tượng đầu tiên trong đầu đó là “người này mà ăn mỳ chắc chắn sẽ để lại
vài sợi ở chòm râu.”

Người nọ ngồi trước cái bàn vuông chỗ Đinh Hiếu, Đinh Hiếu
đang kiểm tra vết thương trên đầu gối hắn, nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn
lên Ninh Phi, nghe nàng hỏi vậy thì liếc mắt đưa tình một cái, xong lại sợ dọa
người ta chạy mất nên nói năng nhỏ nhẹ hẳn: “Kẻ hèn này họ Ngưu, tên là Đại

Tráng.”

Đinh Hiếu trợn mắt, miệng há hốc: “Ngưu Đại Tráng ngươi vừa
vừa phải phải thôi, từ lúc nào mà nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy? Gì mà ‘Kẻ hèn này
họ Ngưu, tên là Đại Tráng’?”

Ninh Phi hỏi: “Là mấy chữ nào?”

Ngưu Đại Tráng không thèm cãi cọ với Đinh Hiếu, vội vàng trả
lời nàng: “‘Ngưu’ trong rất trâu bò, ‘Đại’ trong rất to, ‘Tráng’ trong rất cường
tráng!”

Ninh Phi á khẩu, hồi lâu sau mới mở miệng: “Quả là người
cũng như tên.”

“Tất nhiên rồi!” Ngưu Đại Tráng ưỡn ngực, hóp bụng nói.

Đinh Hiếu thở dài: “Đúng là không sống nổi nữa…”

A Cương và một đám thanh niên nhoài người ở trước cửa sổ
nhìn vào bên trong, cả đám cười ha ha, nói chuyện nho nhỏ: “Đinh đại ca chẳng
thật thà gì cả, toàn ảo “chẳng có gì”, ta thấy bọn họ thật hòa hợp như thế,
đúng kiểu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.”[1]

[1] Thành ngữ: Ý nói lấy dù chồng như thế nào thì cũng phải
nghe chồng.

“Đúng là đồ thích khoe chữ, Đinh đại ca không phải gà cũng
chẳng phải chó, ngươi nói vậy hoàn toàn không hợp lý.”

“Nhưng mà… nữ nhân đến từ Hoài An quốc đúng là rất được, thật
ngoan hiền, dịu dàng, vừa không nói nhiều vừa khôn khéo, tốt hơn mẹ già nhà ta
nhiều.”

“Cẩn thận đấy, đừng có để mẹ ngươi nghe được, không thì… hừ
hừ…”

“Là huynh đệ với nhau thì đừng bán đứng ta.”

A Cương đứng trong đám huynh đệ, cười hì hì. Hắn thầm nhủ nữ
nhân này mưu mô thật, khả năng giả vờ rất cao, mọi người đều bị nàng ta lừa.

Hiện giờ hắn được Tô Hy Tuần giao trách nhiệm phải quan sát
Ninh Phi xem nàng ta có hành động gì khác thường không, hơn nữa nghe nói nàng
không chỉ dây dưa với Đinh Hiếu, mà còn qua lại không bình thường cùng Diệp Vân
Thanh, trong bụng hắn đã có định kiến không hay từ lâu, một lòng muốn bắt được
cái đuôi của nàng, diệt mối tai hoạ cho Hắc Kỳ trại.

Hắn cứ quan sát nàng mấy ngày như vậy nhưng Ninh Phi không có
hành động kỳ lạ nào, ở ngoan ngoãn trong nhà, mà dù có ra ngoài thì cũng chỉ là
đi phía sau Đinh Hiếu để nhớ đường mà thôi, hoàn toàn không thể liên hệ gì với
mật thám của Hoài An quốc. Thêm mấy ngày nữa, vào một buổi sáng đầy ánh mặt trời,
Ninh Phi bỗng xách hai cái thùng và một cái đòn gánh ra khỏi nhà.

A Cương ở gần nhà Đinh Hiếu, nghe thấy tiếng mở cửa liền ló
đầu ra, lập tức ngạc nhiên. Người hôm nay ra ngoài lại chính là nữ nhân hắn phải
theo sát, hắn giật mình, tự nhủ: “Đêm qua Đinh đại ca phải phân loại thuốc rồi
ngủ muộn, giờ vẫn chưa dậy nữa, nàng ta ra ngoài từ sáng sớm tinh mơ, chắc chắn
có gì mờ ám.”

Nghĩ vậy nên hắn theo sau nàng cả đoạn đường.

Trốn theo sau đến một ngã rẽ chợt thấy một người đi ra từ
sau đám cây cối rậm rạp, chính là Tô Hy Tuần.

Tô Hy Tuần thấy hắn liền hỏi: “A Cương, làm gì mà như kẻ trộm
thế…”

A Cương vội vàng giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng với hắn,
Tô Hy Tuần liền có chút ngờ vực, nhìn theo ánh mắt của A Cương thì nhìn thấy
Ninh Phi đang mang đòn gánh trên vai, tay cầm hai cái thùng gỗ, đi về phía khe
suối. Vì nghe thấy có tiếng nói chuyện phía sau nên nàng quay lại nhìn một cách
lơ đãng, A Cương vội nói với Tô Hy Tuần: “Đệ ngủ ngoài một đêm, phải về nhà sớm.
Nếu mà bị cha đệ biết được thì cha không đánh gãy chân đệ mới lạ đó.”

Tô Hy Tuần cười nói: “Vậy còn không mau chạy nhanh về đi!”

Nói xong liền kéo A Cương đi về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui