Nịnh Mông Tình Nhân

Thuốc quả nhiên hiệu nghiệm, Hứa Kiệt cùng bé heo dường như giống hệt nhau, một mực ngủ liên miên, sức khỏe cũng dần dần tốt hơn, vì vậy không có thời gian cảm thấy đau nữa, đúng là hồi phục rất nhanh, qua hai ngày sau liền giảm đau, sưng cũng đã giảm đi nhiều, cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn cơm.

Lâm Tiếu lúc này mới đỡ lo lắng hơn, thấy Tiểu Kiệt mặt mày ủ dột làm cho nội tâm của hắn cũng đau đớn rất nhiều, thực hận không thể đau giúp Hứa Kiệt, nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của y, hiện tại y đã tốt hơn nhiều mặc dù má còn hơi sưng một chút, Tiểu Kiệt cũng nói nếu dùng sức cắn mạnh cái gì đó cũng rất đau, nhưng dù sao cũng không có gì đáng ngại….

Một chút kiếp nạn này vừa qua khỏi, Hứa Kiệt đã ngồi trên ghế sa lông xem phim, thỉnh thoảng cười tủm tỉm, y không ăn được nhiều, đành phải uống nước, lại không dám cho y uống nước trái cây, y vừa trải qua đau khổ, mặc dù vậy nhưng cũng không có gì tồi tệ lắm, xem tivi mà không có đồ ăn vẫn thật cao hứng: “Này ngươi đang ở bên kia làm gì vậy? Qua đây xem cái này đi hay lắm.”

Hứa Kiệt cảm thấy thật lỳ quái, người này bình thường đều ưa thích cùng y ngồi xem tivi trên ghế sa lông, tuy nhiên cũng nhìn không ra hắn thích xem cái gì, chưa bao giờ cầm điều khiển, bất quá chỉ luôn ngồi bên cạnh cùng y xem, nghe hắn bình luận, chính mình cũng thêm thắt vài câu, cảm giác ấy thật thoải mái, bây giờ hắn lại đứng một mình ở bên kia không biết đang làm cái gì nữa?

Hứa Kiệt đâu biết rằng, chỉ một câu nói vừa nãy của y đã làm hắn khẩn trương muốn chết rồi, ngày đó đã hạ quyêt tâm, nhất định phải đem lời nói đã ẩn dấu mấy năm qua nói ra hết, nhất định phải biết được kết quả của nó, bất kể kết cục có như thế nào đi nữa, nhiều năm như vậy đoạn tình cảm đơn phương này cũng đã đến lúc phải chấm dứt, hai ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, mấy năm qua quyết định không nói, một mực chôn sâu trong lòng, theo dõi y, bên cạnh sủng nịnh y, bảo vệ y, đã làm cho hắn cảm thấy rất hạnh phúc rồi, chính mình cả đời như vậy cũng cảm thấy không gì có thể thay thế được, hạnh phúc với hắn chỉ đơn giản vậy, cho nên đã nhiều năm như vậy, yên lặng chờ đợi y tự hiểu ra tình cảm của mình, mặc y chỉ xem đây là nơi chữa lành vết thương của y, là nơi tránh né nỗi buồn, giải sầu, nhìn y thoải mái, hưởng thụ hết lần này tới lần khác chính mình cũng có cảm giác vui vẻ, nhưng mà…

Thời gian chậm rãi trôi đi, thế sự biến hóa vô thường, chính mình cũng không bao giờ hiểu nổi mình… nữa là tâm tính của y, đối với y yêu say đắm đã lâu, chỉ dựa vào tưởng tưởng thì không cách nào để thỏa mãn được, nghĩ càng nhiều càng muốn biết, nếu quả thật được ôm y, thật sự đem những lời kia nói cũng y, không biết vẻ mặt của y sẽ như thế nào nữa? Y sẽ trả lời như thế nào, y có… vươn tay ôm hắn không?

Nhìn bộ dạng y cau mày lúc ngủ, nhìn y lúc tỉnh lúc mơ đưa tay lôi kéo hắn hàm hồ mà nói: “Đau lắm!” Nhìn y khó khăn nhăn mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc, trong nội tâm thật sự chất chứa bao nhiêu yêu thương đối với y, thật sự muốn thật nhanh chóng quang minh chính đại lấy danh nghĩa người yêu mà ôm y, vĩnh viễn cũng không buông tay.


Cho nên, vẫn còn, quyết định muốn nói ra hết tất cả!.

Tiểu Kiệt ta biết rõ nếu như ta nói ra sẽ có khả năng làm ngươi tổn thương, nhưng mà, ngươi có thể tha thứ cho ta nhất thời tùy hứng, không chịu đựng được nữa mà làm vậy không, ta không phải là thánh nhân, thật sự không còn cách nào chờ đợi thêm được nữa rồi…

Nghe Hứa Kiệt gọi hắn, Lâm Tiếu cảm thấy tay có chút run rẩy, thật sự là không có tiền đồ, thiên quân vạn mã, gió tanh mưa máu ở bên trong con người hắn thật sự biến đi đâu rồi, chỉ vì đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của y đã phát run lên rồi!.

Lâm Tiếu liền đi qua ngồi bên cạnh y, Hứa Kiệt cầm lấy tay của hắn: “Tay của ngươi sao lại lạnh như vậy, ta thấy trời hôm nay đâu có lạnh đâu?”

Hắn liền một mạch kéo tay trở về.

Lâm Tiếu thở một hơi thật sâu cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu Kiệt, ngươi… Sau này đều cùng ta một chỗ có được không?”

Hứa Kiệt xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, rất sáng, trong ánh mắt lấp lánh thủy quang.

Lâm Tiếu có cảm giác như một cây đao thật lớn đang đập mạnh vào lòng hắn, không thể thở nổi. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt mở to của y.

Hứa Kiệt do dự một chút, trên mặt mang theo một tia áy náy: “Cái này… qua một thời gian lâu nữa ta phải trở về nhà chứ.”

Vẫn có thể hô hấp tiếp được a, Lâm Tiếu mơ mơ hồ hồ có một cảm giác thật kì quái, nguyên lai không phải giống như trong tưởng tưởng, không giống như trong tiểu thuyết thường viết cái gì mà tim đau như dao cắt, đủ các thể loại đau lòng muốn chết, chỉ có điều trong lòng cảm thấy rét run, như đông cứng lại, tim không thể đập nổi, cho nên mới có cảm giác không thể hô hấp được, toàn thân phải dồn hết tất cả khí lực mới có thể hô hấp được, cho nên trong lúc nhất thời giống như không thể cất nên âm thanh, mặc dù miệng mở thật rộng nhưng lại không thể nói nên lời.

Hứa Kiệt nhìn dáng vẻ của hắn liền hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy? Thực xin lỗi nha, ngươi đừng nóng giận a, ta… Ta vỗn chính là lo cho Ưu thiếu gia, cho nên muốn trở về, thật sự xin lỗi ngươi”.


Lúc này mới giống như là có một cây đao thật lớn đâm mạnh vào tim, thật đau đớn, hóa ra, hóa ra… “Là lo cho Ưu thiếu gia”

Hóa ra, hóa ra, cho dù tới hôm nay, ngươi vẫn còn tình yêu đối với hắn!

Hoá ra, hóa ra, đời này kiếp này, ngươi như thế nào cũng không thể chấp nhận ta.

Hóa ra, hóa ra, Lâm Tiếu vĩnh viễn cũng chỉ là cái bóng mờ nhạt của Sở Ưu mà thôi.

… … …

Cuối cùng có thể đấu tranh để nói nên lời này, Hứa Kiệt mới nhẹ nhàng thở ra, ngày thường luôn thấy ngươi một bộ dạng mỉm cười thong dong, luôn như vậy mà tiêu sái bình tĩnh, lại để cho Hứa Kiệt cảm thấy dù ông trời có sập xuống, ở bên cạnh hắn vẫn có cảm giác an toàn nhất, vì cái gì hôm nay sắc mặt hắn lại như thế, hết lần này tới lần khác Hứa Kiệt được hắn nuông chiều, hoàn toàn không biết như thế nào mắng hắn, chỉ có thể sốt ruột lo lắng.

Trong nội tâm cảm giác thật lạnh lùng, nói ra lời nói ngoài ý muốn, nhưng vẫn cố tỏ ra thật bình thản: “Tiểu Kiệt, ngươi không cần miễn cưỡng, ngươi muốn như thế nào cũng đều được.”

Hứa Kiệt nói: “Ngươi không tức giận chứ?”


Lâm Tiếu vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt y: “Ta đã lúc nào tức giận với ngươi chưa? Ngươi cảm thấy nên trở về thì đi thôi, lúc nào muốn giải sầu thì tới đây, chỗ này của ta luôn có một phòng dành riêng cho ngươi.”

Hứa Kiệt nở nụ cười, lập tức yên tâm, vẫn tin tưởng lời nói của hắn, cho nên hắn nói cái gì đều cũng không hoài nghi, vì vậy giống như thường ngày liền tiến vào trong ***g ngực hắn, chậm rãi nỉ non: “Vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi tức giận nữa chứ, hù chết ta.”

Không nói chuyện, chỉ im lặng để cho y dựa vào trong lòng.

Vừa rồi trong nháy mắt kì thật không phải không nghĩ tới, từ nay về sau không bao giờ gặp mặt, giống như trên đời này, không còn một ai tên là Tiểu Kiệt nữa, từ nay về sau sẽ chẳng quan tâm, giống như tất cả tình cảm của hơn mười năm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng mà hết lần này tới lần khác đều không thể nhắm mắt gạt chính bản thân mình, lừa gạt chính mình giấu đi khuôn mặt đầy lo lắng, cho nên tại thời điểm này vẫn nở nụ cười, như bình thường mà trấn an đứa nhỏ này, chỉ là… … …

Chỉ là tất cả không thể trở về như trước kia được nữa rồi….

__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui