"Một lát xong thì hai người ở lại dùng cơm luôn nha. Hôm nay nhà bếp làm rất nhiều món đó."
Ninh Hân Nghiên từ trong bếp đi ra, vừa đi vừa nói. Cuối cùng cô ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách, bên cạnh là Âu Trạch Dương, đối diện là Trương Chấn Minh đang ngồi thì thầm to nhỏ với Vưu Thục Ly. Hôm nay một lần nữa hẹn mọi người đến đây là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, chắc chắn cuộc nói chuyện này sẽ mở ra một con đường sáng suốt cho hành trình đi tìm lại sự thật của sự việc năm đó.
"Được thôi. Mà Tiểu Nghiên, có đậu phộng rang không? Tự dưng tớ thấy đói quá."
Vưu Thục Ly đôi mắt sáng rỡ gật đầu, nghe nói đầu bếp ở đây tay nghề không tầm thường, nghe danh đã lâu bây giờ mới được thưởng thức. Nhưng chưa gì bụng cô đã sôi "òng ọc" lên rồi, cô rất đói. Đậu phộng rang, tự dưng cô lại thèm nó, không biết ở đây có hay không?
"Thục Ly, dạo này em ăn nhiều đậu phộng rang lắm rồi. Không tốt đâu.", Trương Chấn Minh nghiêm mặt nói.
Nhưng mặc kệ hắn, Vưu Thục Ly vẫn nhận túi đậu phộng rang từ Ninh Hân Nghiên, vui vẻ mở ra ăn ngon lành. Đúng là khi ăn được món mình thích, tâm trạng cực kì vui vẻ. Trương Chấn Minh thì ngồi bên cạnh không vui ra mặt nhưng không biết làm sao, hắn cũng không cản được Vưu Thục Ly.
"Được rồi. Vào chuyện thôi.", Vưu Thục Ly bỏ một hạt đậu phộng vào miệng rồi nghiêm túc nói.
"Vẫn chưa đủ người. Hai người cố gắng đợi một chút.", Ninh Hân Nghiên nói, đôi mắt dời lên chiếc đồng hồ treo trên tường, chắc họ cũng sắp đến rồi.
"Còn ai sao? Tớ nghĩ chỉ có bốn người chúng ta mới biết chuyện này?", Vưu Thục Ly khó hiểu.
Vừa mới dứt lời quản gia Lâm đã từ ngoài vườn bước vào, theo sau là một cặp nam nữ. Ông kính cẩn cúi đầu thông báo.
"Cậu chủ, cô chủ, cậu Sầm và cô Sầm đến rồi ạ."
Ninh Hân Nghiên gật đầu đứng lên đi đến bên cạnh Sầm Uyển Đồng, mỉm cười nhẹ sau đó chỉ vào phần ghế còn trống kia để hai người có thể ngồi xuống. Ngoại trừ Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương ra, cả Trương Chấn Minh và Vưu Thục Ly đều bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người họ. Nhưng nếu mà nói ra thì người vừa bất ngờ vừa có chút khó chịu rõ ràng là Vưu Thục Ly. Cô biết Sầm Uyển Đồng từng làm ra nhiều chuyện không hay với Ninh Hân Nghiên, việc này còn là việc quan trọng liên quan đến mạng người, cô không nghĩ Ninh Hân Nghiên tin tưởng Sầm Uyển Đồng đến nỗi cả chuyện ba mẹ bị sát hại cũng nói với cô ta. Cho dù bạn thân của cô có cần đến thông tin liên quan đến Sầm Tuyết đi chăng nữa cũng không chọn trúng cô ta chứ? Vưu Thục Ly đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Sầm Uyển Đồng, từng cử chỉ một đều thu vào tầm mắt của cô, là người cùng chiến tuyến hay nội gián, Vưu Thục Ly thật sự không thể nhận biết được.
"Cậu chắc chắn với quyết định này?", Vưu Thục Ly thấp giọng hỏi, đôi mắt vẫn dừng trên Sầm Uyển Đồng.
Ninh Hân Nghiên gật đầu, khẽ nói bên tai Vưu Thục Ly.
"Cậu không tin tớ sao?"
Vưu Thục Ly thở dài một cái rồi cầm bịt đậu phộng rang lên ăn tiếp, cô vẫn là chưa thể tiếp nhận được chuyện này.
"Tôi biết trước đây bản thân làm nhiều chuyện quá đáng với Hân Nghiên, nhưng bây giờ tôi đã không còn suy nghĩ đó nữa rồi.", Sầm Uyển Đồng cảm nhận được ánh mắt khó chịu cùng nghi hoặc của Vưu Thục Ly, nhất thời không kiềm được lên tiếng. Cũng phải, trước kia cô kiêu ngạo thủ đoạn ra sao ai chẳng biết. Cho dù bây giờ cô có chịu thay đổi thì người khác cũng có chịu tin hay không nữa chứ?
"Được rồi được rồi, chuyện quan trọng trước mắt chính là tìm ra người đứng đằng sau sự thật không phải sao? Đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại, hơn nữa chúng ta đang cùng ở một chiến tuyến, bỏ qua hết chuyện cũ đi.", Trương Chấn Minh gật gù đồng ý với Ninh Hân Nghiên. Nhìn vẻ mặt của Sầm Uyển Đồng hắn cũng biết cô đã biết sai rồi.
Câu nói vừa dứt Trương Chấn Minh liền nhận ngay ánh mắt hình viên đạn của Vưu Thục Ly. Ngay cả hắn cũng hùa theo sao? Chán sống rồi à? Ninh Hân Nghiên xoay sang nhìn Vưu Thục Ly, đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô bạn thân rồi ra hiệu bằng ánh mắt. Vưu Thục Ly cũng hiểu ý được phần nào, cũng không muốn Ninh Hân Nghiên khó xử. Được thôi, cô sẽ cho Sầm Uyển Đồng cơ hội, đừng để cô phát hiện cô ta tiếp tục giở trò, nếu không sẽ không xong đâu.
Ninh Hân Nghiên lấy một tệp tài liệu bên cạnh đặt lên chiếc bàn trà trước mặt, lật ra, đôi mắt có chút khó xử, không nỡ nhìn Sầm Uyển Đồng. Nghe Sầm Khiết Thần nói Sầm Uyển Đồng đã biết được bộ mặt thật của Sầm Tuyết, cũng chính vì thế cô không muốn bất cứ ai bị hại nữa, cũng muốn cô của cô có thể dừng lại chuyện này, nhận lỗi của mình. Chính vì thế Sầm Uyển Đồng mới chấp nhận đến đây, cùng những người ở đây đứng ra vạch trần tội lỗi của Sầm Tuyết. Đó là một quyết định đầy đau đớn đối với Sầm Uyển Đồng. Cô đã thức trắng mấy đêm, giằng xé tâm can biết bao nhiêu lần mới có thể đi đến quyết định này. Cô không phải không thương Sầm Tuyết mà đi vạch trần tội lỗi của cô mình mà là cô muốn Sầm Tuyết tỉnh ngộ, nhận lỗi và bắt đầu lại từ đầu, cô không muốn nhìn thấy cô mình càng lún càng sâu...
"Ba mẹ tôi trước khi mất có để lại một di vật, đó chính là sợi dây chuyền này. Tôi vô tình làm rớt nó nên mới phát hiện bên trong có một thẻ nhớ, bên trong chính là đoạn ghi âm năm xưa mà người đàn ông kia vì muốn giữ bí mật mà giết chết ba mẹ tôi, bên cạnh đó còn có hình ảnh của hai người liên quan đến sự việc đó..."
Bên cạnh Âu Trạch Dương cũng mở laptop lên, phát đoạn ghi âm ấy lên cho mọi người cùng nghe. Từng câu từng chữ đều vang lên rõ ràng, khiến người khác không khỏi bất ngờ trước thủ đoạn mà hai người trong đoạn ghi âm nghĩ ra.
( Rầm...
Người đàn ông tức giận đập tay xuống bàn, đôi mắt căm phẫn hằn lên những sợi đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chết tiệt, ông ta nghĩ ông ta là ai chứ? Chỉ là Bộ trưởng Bộ Kinh tế mà dám một tay che trời bao che tội lỗi của con trai ông ta sao?"
Người phụ nữ không giấu được sự lo lắng, quan tâm, bà ta đưa tay giật lại ly rượu đầy trên tay người đàn ông, khuyên nhủ.
"Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đâu. Bây giờ con trai anh đang rất cần anh, anh phải tỉnh táo lên."
"Khốn khiếp. Việc ông ta hất cẳng Hứa Thị ra khỏi dự án đó anh đã không để tâm nhưng chuyện này thì khác. Con trai ông ta say xỉn lái xe tông Lập Thành còn bỏ trốn. Lập Thành thì đang nằm trong viện, bác sĩ nói tay nó bị chấn thương, cơ hội để trở về như cũ chỉ có 80%. Anh chỉ có mỗi mình nó là con, cả Hứa Thị sau này cũng trông mong vào nó, nếu nó bị như thế thì phải làm sao? Mà Phẩm Bác Văn, ông ta bao che cho con trai, giúp thằng con trời đánh của ông ta thoát tội còn đổ ngược lại cho Lập Thành đi không đúng luật, chuốc hoạ vào thân sao? Dựa vào danh Bộ trưởng Bộ Kinh tế là giúp được thằng con trai, thật nực cười.", người đàn ông nhớ lại hình ảnh đứa con trai ông ta yêu thương nhất nằm trên giường bệnh, gương mặt đầy vết thương, nơi bàn tay trái còn đang được băng bó kĩ lưỡng, nghĩ đến lời bác sĩ nói, ông ta căm phẫn vô cùng. Ông ta nhất định phải trả mối thù này cho con ông ta.
"Anh..."
Người phụ nữ định nói gì đó nhưng rồi bị người đàn ông đó cắt ngang. Ông ta cầm một tệp hồ sơ đặt lên bàn, hai tay nắm lấy tay của người phụ nữ, đôi mắt đầy căm hận và tính toán nhìn bà, thấp giọng hỏi.
"Em có yêu anh không?"
"Tất nhiên là có.", người phụ nữ không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
"Dụ Phẩm Bác Văn kí vào tệp hồ sơ này cho anh.", ông ta đẩy tệp hồ sơ qua trước mặt người phụ nữ, hạ giọng nói.
Người phụ nữ mở ra xem bên trong là gì. Sau khi thấy từng câu từng chữ trong ấy liền không khỏi run rẩy đóng ngay lại, nhất quyết không chấp nhận.
"Em không làm."
"Em phải làm.", mặt ông ta đanh lại khi thấy người phụ nữ từ chối.
"Em không làm đâu, rất nguy hiểm. Nếu có sơ suất thì chúng ta..."
"Hừ.", ông ta cười lạnh rồi liếc nhìn người phụ nữ, giọng u ám đến độc ác.
"Em đã yêu Phẩm Bác Văn rồi?"
"Không có.", bà ta lắc đầu.
"Nếu không tại sao em lại không làm? Em nói em yêu anh, lo cho Lập Thành vậy thì hãy làm theo lời anh nói đi. Chỉ cần ông ta kí tên vào, mọi sự đau đớn mà con trai anh phải chịu đựng đều sẽ được bù đắp. Em cũng thấy Phẩm Bác Văn và con trai ông ta đáng chết đến mức nào mà?", ông ta không kiềm lại được cảm xúc ném ly rượu xuống đất, lớn giọng đáp lời người phụ nữ. Nếu ông ta có thể một mình làm thì đã không nhờ đến tay bà ta rồi.
"Tạo hồ sơ giả đổ lỗi cho Phẩm Bác Văn ăn hối lộ, thành công thì không nói, nếu thất bại cả em và anh đều phải ngồi tù đó.", người phụ nữ khó khăn nói ra điều này. Chuyện này không phải chuyện đùa, hơn nữa Phẩm Bác Văn lại là Bộ trưởng Bộ Kinh tế, dù sao vẫn là không nên.
"Suy cho cùng em cũng không giúp anh. Vậy thì anh sẽ tự giúp chính mình vậy.", người đàn ông đó gạt tay người phụ nữ ra, cầm lấy tệp hồ sơ đứng lên, loạng choạng đi về phía cửa.
Người phụ nữ đau lòng vô cùng, cuối cùng cũng không chịu được đành thoả hiệp, chấp nhận giúp đỡ người đàn ông đó.
"Được rồi, em sẽ giúp anh. Đừng làm liều, em không muốn anh xảy ra chuyện.", người phụ nữ lo lắng đi đến ôm lấy người đàn ông, tựa đầu vào lòng ông ta rồi nói.
"Em chỉ cần dụ Phẩm Bác Văn kí vào tệp hồ sơ này rồi đưa cho anh, chuyện còn lại hãy để anh lo. Chỉ cần như vậy thôi là được rồi.", người đàn ông đó liền thu lại vẻ mặt sầu não khi nãy lại, bây giờ trên mặt ông ta chính là sự tàn độc vô cùng, nhếch môi nhìn người phụ nữ trong lòng, suy cho cùng để thu phục người phụ nữ không khó, chỉ cần đánh trúng điểm yếu của họ là được.
"Được, em sẽ giúp anh.", người phụ nữ gật đầu mà không hay biết rằng người đàn ông phía trên đang suy tính điều gì.
"Anh đảm bảo với em, nếu việc này thành công, Phẩm Bác Văn có thể ngồi tù cả đời này. Còn con trai của ông ta thì càng dễ giải quyết hơn, chỉ là con rùa rút đầu suốt ngày nép sau áo của ba mình, chỉ cần mất đi cái mai rùa của nó, nó sẽ sống không bằng chết."
Người đàn ông siết chặt tay lại, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn về phía trước. Dám đối xử với con ông như thế, ông ta dám đảm bảo cha con Phẩm Bác Văn sẽ không được sống yên thân đâu, hãy đợi đấy.)
Đoạn ghi âm kết thúc, ai nấy đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Nhưng có lẽ người không dám tin vào những lời nói trong đó nhất chính là Ninh Hân Nghiên và Sầm Uyển Đồng. Thì ra người đàn ông đó Ninh Hân Nghiên đã biết, cũng đã tiếp xúc lại hết sức tôn trọng nhưng thật ra lại là kẻ độc ác tàn nhẫn, sẵn sàng ra tay với người khác để bảo vệ bản thân, là do cô ngu ngốc không nhận ra ông ta gian xảo, tàn độc hay là do ông ta quá giỏi việc nguỵ trang không để lộ bản chất thật của mình? Còn đối với Sầm Uyển Đồng, nghe đoạn ghi âm và nhìn những hình ảnh trên chiếc laptop đối diện, cả người cô đều run lên, cô thật sự không tin người cô yêu thương, tôn trọng nhất lại đáng sợ đến như thế, vì một người đàn ông mà mạo hiểm, vì người đàn ông đó mà vu oan cho Phẩm Bác Văn khiến ông ta cả đời phải ngồi tù oan. Tất cả như một cơn ác mộng vậy, ban đầu cứ ngỡ là mơ nhưng dần dần nó trở thành sự thật, từ từ được phơi bày ra ánh sáng, vạch trần bộ mặt thật của tất cả những người đang cố che giấu nó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...