Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Sau khi dùng bữa cơm xong, mọi người đều di chuyển ra phòng khách, từng tách trà và trái cây được mang lên, mọi người đều tiếp tục với câu chuyện lúc nãy vẫn chưa nói hết.

Âu Tân Vinh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó bất ngờ khi nhận được quà của Sầm Uyển Đồng. Là một chiếc áo sơmi màu đen rất đẹp, chất liệu cũng thuộc hạng đắt đỏ, một món quà vô cùng giá trị. Sau đó Sầm Uyển Đồng tặng tiếp đến cho Thái lão phu nhân, là hộp trà ngon, nhưng loại trà này ở nhà bà đã có nhiều rồi, Thái lão phu nhân nghĩ thầm. Sau cùng là đến Âu Trạch Dương. Món quà của hắn được gói kĩ càng nhất, hắn cũng theo yêu cầu mà mở ra, là một chiếc cravat đắt tiền. Hắn chỉ nhìn sơ qua, nói lời cảm ơn rồi để sang một bên. Nhìn thấy Sầm Uyển Đồng bỏ ra tâm sức không ít, Âu Tân Vinh vội nói giúp cô trước mặt mọi người.

"Uyển Đồng thật có tâm ý nha, món quà nào đều đẹp và ý nghĩa cả. Nhất là của con đấy Trạch Dương, nhìn là biết con bé cẩn trọng và kĩ càng đến mức nào rồi. Dù sao Uyển Đồng cũng là hôn thê của con, nay em nó trở về rồi thì dành thời gian đi chơi, bồi dưỡng tình cảm đi."

Sầm Uyển Đồng thẹn thùng đỏ mặt, cô đúng là bỏ không ít tâm sức vào món quà của Âu Trạch Dương. Là phiên bản giới hạn lại vô cùng đắt đỏ nha, trên thế giới chỉ có 10 cái, hơn nữa lại ở cửa hàng nằm ở tiểu bang khác. Cô phải đặt vé bay sang đó để mua rồi đặt vé về New York để kịp show diễn. Nhưng nếu Âu Trạch Dương thích, có bao nhiêu khó khăn cô cũng chịu được tất.

Bùm...

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Ninh Hân Nghiên. Hôn thê sao? Ninh Hân Nghiên nắm lấy gấu áo, chăm chú nhìn Sầm Uyển Đồng. Thì ra Âu Trạch Dương hắn đã có hôn thê, lại còn xinh đẹp giỏi giang như thế. Vậy mà hắn còn yêu cầu cô sống cùng hắn, còn xảy ra chuyện đó nữa. Là hắn muốn chơi trò mới lạ hay thật sự hắn không xem Sầm Uyển Đồng là vị hôn thê của hắn đây? Trong lòng Ninh Hân Nghiên đột nhiên nảy lên cảm xúc kì lạ, khó chịu và bực dọc, cô là đang trách hắn giấu cô chuyện này, cô là đang ghen sao? Nhưng rồi một hình ảnh vô cùng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Cô gái này chính là người con gái khi xưa cô thấy trên mặt báo xuất hiện cùng Âu Trạch Dương? Cũng vì tin tức đó mà cô quyết định quên đi hắn. Thì ra là vậy...

"Không sao đâu bác, khi nào anh Trạch Dương rảnh thì đi sau cũng được ạ."

Sầm Uyển Đồng dịu dàng trả lời, đôi mắt tràn ngập tình yêu hướng về Âu Trạch Dương nhưng cuối cùng hắn lại chẳng thèm để ý đến cô, lâu lâu lại nhìn qua Ninh Hân Nghiên ngồi bên cạnh Thái lão phu nhân.

"À hai ngày nữa Hoa Thế sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm thành lập, cô của con mời bà nội, bác Vinh và anh Trạch Dương đến dự ạ. Thiệp mời một lát sẽ có người đưa đến."


Sầm Uyển Đồng chợt nhớ về buổi tiệc lớn vào hai ngày nữa. Đây cũng là một cơ hội tốt để cô xuất hiện đầy xinh đẹp sánh vai cùng Âu Trạch Dương, từ đó dần lấy lòng hắn. Cô vẫn là mong chờ buổi tiệc này vô cùng.

"Được, gia đình bác sẽ đến tham dự. Không phải buổi tiệc có khiêu vũ sao? Con và Trạch Dương chọn đồ cho ăn ý để hôm đấy khiêu vũ cho đẹp nhé."

"Anh Trạch Dương mặc thế nào thì con sẽ theo anh ấy ạ."

Sầm Uyển Đồng cô là ai chứ? Người mẫu trẻ nổi tiếng, lại là tiểu thư của Hoa Thế. Dù cho Âu Trạch Dương có mặc bộ vest nào thì cô cũng có chiếc váy phù hợp. Chỉ cần được sánh bước bên hắn, vậy là được rồi.

Âu Trạch Dương chán ngấy với việc tung hứng của Âu Tân Vinh và Sầm Uyển Đồng, mệt mỏi đứng dậy đi đến ôm lấy Thái lão phu nhân, hôn khẽ lên má bà rồi nói.

"Bà nội, Kim Thiều còn có việc, con phải đi trước đây."

Thái lão phu nhân tiếc nuối nhìn đứa cháu trai lâu ngày không về, đến khi về rồi thì lại gặp chuyện gì đâu khiến hắn không vui, chán nản bỏ về. Bà cũng nhức cả đầu với câu chuyện của hai người kia nãy giờ, thật chỉ muốn ở riêng với cháu trai và Ninh Hân Nghiên mà thôi.

"Phải về thăm bà thường xuyên đấy. À mà sẵn tiện con đưa con bé về giúp bà được không?"

Thái lão phu nhân đứng lên đẩy đẩy Ninh Hân Nghiên về phía trước. Dù bà không biết mối quan hệ giữa cháu trai và cô gái này là gì nhưng chắc chắn không đơn giản, chỉ dựa vào việc cô gái này đỡ món hải sản giúp cháu trai bà thôi thì bà cũng đã hiểu rồi. Thôi thì tạo điều kiện cho hai đứa vậy.


"Được, không thành vấn đề.", Âu Trạch Dương nhanh chóng gật đầu đồng ý, đôi mắt sâu thẳm nhìn Ninh Hân Nghiên đang đứng trước mặt.

"Uyển Đồng cũng phải về rồi. Hay là con đưa con bé về đi.", Âu Tân Vinh vội vàng đề nghị.

"Không tiện đường.", hắn trả lời.

"Hai đứa đi đi. Không biết khi nào sẽ gặp lại con.", Thái lão phu nhân không nỡ, giọng buồn bã nắm tay Ninh Hân Nghiên. Tìm được một cô gái đáng yêu như vậy rất khó, hơn nữa nói chuyện cũng rất hợp, bà muốn gặp cô thêm nữa.

"Sẽ gặp lại, bà yên tâm.", Âu Trạch Dương khẳng định chắc chắn.

Thái lão phu nhân hiểu ý, mỉm cười vui vẻ tiễn Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên ra cửa. Xe vừa đến, hắn không ngần ngại nắm tay cô ngồi vào xe. Dáng vẻ thân mật của hai người đã vô tình lọt vào mắt của Sầm Uyển Đồng ở phía sau. Cô ta tức giận, bàn tay siết lại. Thì ra là thế, cô gái đó có quan hệ với Âu Trạch Dương, còn tình cảm nắm tay như thế, vậy mà còn tỏ ra không quen biết. Không được, cô ta không thể mất Âu Trạch Dương vào tay Ninh Hân Nghiên được, bằng bất cứ giá nào cũng phải giành hắn về với cô ta.

Trên xe, Ninh Hân Nghiên vội lấy tay ra khỏi tay Âu Trạch Dương, lo lắng nhìn về phía sau.

"Anh không sợ người khác thấy sao?"


"Không.", hắn điềm nhiên trả lời.

Ninh Hân Nghiên biết hắn sẽ nói như thế, không nói thêm gì, khoanh tay trước ngực rồi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tại sao lại tỏ ra không quen biết tôi?"

"Như vậy là tốt nhất.", ánh mắt khó chịu của Âu Tân Vinh như thế, nếu ông ấy biết cô và hắn còn quan hệ, cô không nghĩ chuyện tồi tệ nào sẽ xảy ra tiếp theo.

"Em có chuyện gì giấu tôi không?", Âu Trạch Dương chợt nhớ đến thái độ của Ninh Hân Nghiên khi nhìn thấy ba hắn, căm phẫn vô cùng. Hắn muốn hỏi nhưng không biết phải mở lời thế nào.

"Không có."

"Đừng bận tâm đến ba tôi, chỉ cần biết bà nội tôi thích em, tôi cũng thích em là được rồi.", Âu Trạch Dương thấp giọng nói. Hắn biết ba hắn không thích cô, lại nói lời gây khó dễ, hắn không muốn cô buồn rồi lại suy nghĩ vẩn vơ mà thôi.

Ninh Hân Nghiên nghe thấy câu ấy tim liền đập mạnh một cái xoay sang nhìn hắn. Đúng lúc bốn mắt nhìn nhau, khó nói nên lời. Cô...không nghe nhầm chứ? Hắn nói hắn thích cô sao? Nhưng còn vị hôn thê kia? Cuối cùng mối quan hệ giữa hắn và Sầm Uyển Đồng là như thế nào đây?

Âu Trạch Dương yêu thương đưa tay vuốt ve mái tóc dài bóng mượt của cô, hạ giọng nói.

"Bữa tiệc hai ngày sau của Hoa Thế, em đi cùng tôi."


"Nhưng mà...", không được, đó là buổi tiệc lớn, cô đi với hắn với tư cách gì đây? Nếu chuyện giữa cô và hắn bị bại lộ thì cô biết phải thế nào?

"Quyết định vậy đi."

Âu Trạch Dương nhắm mắt mệt mỏi tựa đầu ra sau, chốt hạ câu cuối như không cho cơ hội để Ninh Hân Nghiên từ chối nữa rồi.

Ninh Hân Nghiên thở dài nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng suy tư. Khi nãy cô đã cố gắng chăm chú lắng nghe, nhưng dù lên cao giọng hay hạ thấp xuống, tất cả đều không giống với giọng nói của người đàn ông trong điện thoại năm đó. Cô còn nhớ cô đã đọc một bài báo nói rằng giọng nói bình thường của mình sẽ khác với giọng nói khi được ghi âm. Chính vì thế cô cũng đã lén bật điện thoại ghi âm lại đoạn nói chuyện của Âu Tân Vinh. Cô cũng đã bật lên nghe nhưng cũng không phải là giọng nói cô cần tìm. Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn, ông ta vẫn có thể đổi giọng mà. Nói chung mọi thứ vẫn còn nhiều ẩn khúc, vẫn chưa đủ để chứng minh Âu Tân Vinh là vô tội trong chuyện này, cô cần phải điều tra thêm.

"Âu Trạch Dương, ba anh là người như thế nào?", đột nhiên Ninh Hân Nghiên đặt câu hỏi về Âu Tân Vinh làm Âu Trạch Dương khá bất ngờ.

"Em cũng thấy rồi đấy."

"Vậy anh thấy ông ta có phải dạng người sẽ dùng bất cứ cách gì để đạt được lợi ích, thậm chí là hại người?"

Câu hỏi này của Ninh Hân Nghiên làm cho Âu Trạch Dương mở mắt tỉnh dậy, hắn chăm chú nhìn cô, tại sao cô lại đặt câu hỏi này? Có vẻ hắn nghĩ đúng, giữa cô và ba hắn thật sự xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề này rất nghiêm trọng, có thể nhìn thấy qua vẻ mặt của Ninh Hân Nghiên bây giờ.

"Ông ấy chỉ giỏi dùng tiền sai khiến người khác, chuyện hại người, tôi khẳng định với em là không có."

Âu Trạch Dương nhìn cô, đôi mắt của anh đã nói lên tất cả, những gì anh nói đều là sự thật, không hề giấu giếm hay dối trá cô dù chỉ nửa lời. Ninh Hân Nghiên cảm nhận được, cũng rõ tính cách của hắn. Cô cũng muốn tin hắn rằng ba hắn chỉ giỏi dùng tiền sai khiến người khác. Nhưng mà chuyện ba mẹ cô cô không thể bỏ qua như vậy được. Những gì cô biết và nắm trong tay quá ít, khó mà điều tra được gì. Cô cũng không thể nhờ cậy hắn, cô thật sự không muốn bứt dây động rừng, càng không muốn hắn sẽ đau khổ, hụt hẫng nếu như hắn biết ba hắn thật sự là hung thủ giết chết ba mẹ cô...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui