"Con nói cái gì? Con bé ấy lại đến nữa sao?", La Tú Ảnh thốt lên.
Trương Chấn Minh gật đầu.
Chuông cửa cứ vang lên liên tục, có vẻ người ở ngoài rất gấp gáp, chẳng có kiên nhẫn gì cả.
"Mẹ đã cố tình trốn sang đây rồi mà nó vẫn theo đến được. Chấn Minh, con nghĩ cách đi.", La Tú Ảnh thở dài, mặt nhăn nhó.
"Mẹ à, cô ta không thể lay động được con nên chuyển sang lấy lòng mẹ đó. Cũng tại mẹ tạo cơ hội cho cô ta nên cô ta nghĩ mình còn "suất" làm dâu Trương gia."
Trương Chấn Minh ngán ngẩm lắc đầu rồi nhún vai, mặt hiện rõ ý "con cũng hết cách rồi, mẹ tự giải quyết đi". La Tú Ảnh thì thở dài, buồn hẳn so với vừa rồi, rõ ràng là cũng chẳng thiết tha gì khi cô con dâu "hụt" ấy đến đây. Bà còn nhớ đầu tuần Trương Chấn Minh đưa bà sang Nhật đi du lịch. Cô gái đó gọi điện nói muốn qua thăm bà, bà lại nghĩ không sao, cứ nói bà cùng hắn đang ở Nhật, cô gái kia cũng chẳng rảnh rỗi đến nỗi qua tận đây đâu. Nhưng không, bà đã lầm. Chỉ ngày hôm sau thôi La Tú Ảnh đã thấy cô con dâu "hụt" này đứng đợi bà ngay tại sảnh khách sạn. Lúc đầu bà cũng có thiện cảm lắm, nhưng những ngày vừa qua, dựa vào độ "bám dính" cực chắc không bao giờ nhả ra của cô gái đó, bà chỉ thấy mệt mỏi và phiền toái. Sáng nay bà trốn sang phòng của Trương Chấn Minh để muốn được yên tĩnh một chút, vừa gặp Vưu Thục Ly chưa vui được bao lâu thì cô ấy lại tới. Thật phiền phức mà, giờ bà chẳng có cách gì để cắt đứt "chai keo dính" này cả.
"Cô con dâu "hụt" sao?", Vưu Thục Ly nhìn vẻ mặt của La Tú Ảnh, cũng muốn giúp đỡ bà. Nhưng trước tiên phải xác định xem cô gái đó là ai cái đã.
"Phải. Cô ta cứ bám lấy mẹ tôi và tôi không dứt.", Trương Chấn Minh ngồi xuống bên cạnh Vưu Thục Ly, đáp lời.
"Đừng nói với tôi là cô gái tôi gặp ở quán cafe nhé?", dựa vào bốn từ "bám hoài không dứt" thì trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh cô gái ngày hôm đó, thân thể thì không ngừng áp sát vào người Trương Chấn Minh, giọng nói thì... Chỉ vừa nghĩ đến thôi da gà cô cũng muốn nổi hết lên rồi.
"Chính là cô ta.", Trương Chấn Minh gật đầu khẳng định.
Thì ra là cô ta, cũng dễ đối phó thôi. Chỉ cần sử dụng một ít chiêu thức là đuổi đi được ngay thôi. Quan trọng là Trương Chấn Minh và La Tú Ảnh có chịu phối hợp cùng cô hay không?
"Tôi có cách, muốn thử không?", đôi mắt Vưu Thục Ly sáng rỡ nhìn Trương Chấn Minh, trong ánh mắt không giấu đi sự tính toán, miệng cô thì cười rõ tươi, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
"Cách gì?", Trương Chấn Minh hỏi ngược lại cô.
"Cứ làm đi rồi biết. Nhưng mà anh phải phối hợp mới được.", Vưu Thục Ly úp úp mở mở làm cho Trương Chấn Minh hắn không hiểu gì cả. Lỡ cô dùng cách bậy bạ gì đó thì sao? Sao hắn có thể phối hợp cùng cô chứ? Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô còn kéo theo La Tú Ảnh vào kế hoạch của mình nữa kìa.
"Cả bác gái nữa, bác có thể không ạ?"
La Tú Ảnh không ngần ngại gật đầu, chỉ cần thoát khỏi cô con dâu "hụt" đó thì bà làm được tất.
"Vậy được thôi, chúng ta bắt đầu nhé. Trương Chấn Minh, anh phải nhớ phối hợp cùng tôi, một mình tôi thì cũng không thành công đâu.", Vưu Thục Ly kiên quyết dặn dò hắn lần nữa.
"Được.", hắn đáp.
"Bây giờ anh ra mở cửa đi.", Vưu Thục Ly hất mặt về phía cánh cửa đang ồn ào không dứt vì tiếng chuông kia.
"Thục Ly, con định cho con bé đó vào thật à?", La Tú Ảnh ngỡ ngàng hỏi cô.
"Bác yên tâm đi bác gái, con sẽ giúp bác mà.", cô vỗ vỗ tay La Tú Ảnh trấn an.
Trương Chấn Minh nghe theo ý Vưu Thục Ly đi ra mở cửa. Cửa vừa mở thì có một cô gái không biết giữ ý tứ chưa được mời vào đã tự tiện chạy tót vào bên trong. Khi thấy La Tú Ảnh ngồi ở ghế sofa phía trước, cô ta liền chạy đến nắm tay nắm chân tỏ vẻ vô cùng nhớ nhung.
"Bác gái, thì ra bác ở bên này. Làm con sáng giờ tìm bác mãi thôi."
La Tú Ảnh bị cô ta nắm chặt, mặt có chút khó chịu nhưng chủ yếu vẫn là nụ cười gượng, bà gật gật đầu.
Vưu Thục Ly thì vỗ vỗ lên phần ghế bên cạnh ra hiệu cho Trương Chấn Minh ngồi xuống. Hắn thuận theo cô mà làm theo. Đột nhiên Vưu Thục Ly choàng tay qua khoác lấy cánh tay rắn chắc của hắn, vô cùng tự nhiên và tình cảm làm hắn cũng vô cùng ngỡ ngàng, nhìn cô chăm chú.
"Sao anh lại nhìn em như thế?", Vưu Thục Ly dịu dàng mỉm cười hỏi Trương Chấn Minh.
Trương Chấn Minh chưa từng nghe Vưu Thục Ly ăn nói nhỏ nhẹ đầy tình cảm như vậy, nhất thời không quen, cứ ngây ra làm cho cô bật cười. Tiếng cười của Vưu Thục Ly thu hút sự chú ý của cô gái kia. Cô ta liền quay sang nhìn cô, nhìn cảnh hành động thân mật giữa hai người đối diện, vẻ mặt khó chịu hiện rõ.
"Cô...cô sao lại ở đây? Còn khoác tay anh Chấn Minh nữa?"
"Tại sao tôi không thể ở đây? Hơn nữa anh ấy là người yêu của tôi, khoác tay là chuyện thường tình thôi.", Vưu Thục Ly nhoẻn miệng cười, càng nói cô càng ôm chặt lấy cánh tay Trương Chấn Minh.
Trương Chấn Minh và cả La Tú Ảnh nghe câu nói này của Vưu Thục Ly thì lúc này họ mới hiểu ra cô định làm gì để đuổi cô gái này đi. Đóng vai người yêu sao? Cũng hay đó. Trương Chấn Minh hắn còn không biết tận dụng cơ hội này sao? Mỡ thật sự treo đến miệng mèo rồi. Hắn nhếch môi, một bàn tay hắn đặt lên bàn tay đang khoác cánh tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa làm cô gái kia vô cùng chướng mắt.
"Người yêu sao? Cô đang đùa tôi sao? Rõ ràng anh Chấn Minh chưa có người yêu, bác gái cũng chưa từng nhắc đến, hơn nữa hôm qua ở quán cafe cô còn tỏ thái độ với chúng tôi thì người yêu nổi gì?"
Cô ta đứng thẳng dậy, lên giọng chất vấn Vưu Thục Ly, rõ ràng là không thể chấp nhận được việc Trương Chấn Minh có người yêu đây mà.
"Anh Chấn Minh, cô gái này tên gì vậy?", Vưu Thục Ly cố tình nhấn mạnh ba chữ "anh Chấn Minh" như muốn trêu chọc cô ta.
"Kim Thư Di.", Trương Chấn Minh trả lời.
"À, thì ra là cô Kim. Hôm qua là cô hiểu lầm rồi. Thật ra là tuần trước chúng tôi vừa có mâu thuẫn, tôi liền giận anh ấy bỏ sang Nhật du lịch. Bởi vậy khi thấy anh ấy ở đó tôi làm như chẳng quen biết gì. Nhưng sau khi biết được anh Chấn Minh sang tận Nhật để làm hòa với tôi. Tôi vui lắm, chúng tôi vừa mới làm lành mới đây thôi. Phải không anh yêu?"
"Ừ."
Vưu Thục Ly xoay sang nhìn Trương Chấn Minh với ánh mắt đầy tình cảm, miệng thì nở nụ cười hạnh phúc. Đáp lại Vưu Thục Ly, Trương Chấn Minh đưa tay lên vén lọn tóc cô, hơn nữa còn véo cả mũi của cô nữa. Trông họ vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Dường như trong khoảnh khắc này thế giới chỉ còn mỗi hai người mà thôi. Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ này chưa được bao lâu thì Vưu Thục Ly trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo về hành động vừa rồi, cô không thích người khác véo mũi mình chút nào cả.
"Hai người đang nói dối. Làm gì có chuyện yêu đương như vậy chứ?", Kim Thư Di như không tin vào mắt mình. Nhìn thấy cảnh người đàn ông mình yêu có cử chỉ thân mật với người phụ nữ khác làm cô ta không khỏi tức giận, ánh mắt căm ghét nhìn Vưu Thục Ly.
"Nếu cô không tin có thể hỏi bác gái? Bác gái cũng biết chuyện của tôi và anh Chấn Minh, bác còn hoàn toàn ủng hộ nữa cơ.", Vưu Thục Ly mỉm cười chuyển dời cảnh diễn sang cho La Tú Ảnh, ánh mắt cô không ngừng chớp chớp ra hiệu cho bà.
"Thư Di à, cho bác xin lỗi. Bác cũng chỉ biết mới đây thôi, hai đứa này lại thích chơi trò yêu đương trong thầm lặng, bác cũng rất bất ngờ.", La Tú Ảnh phối hợp, gật đầu xác nhận. Trên mặt bà còn có sự hối lỗi vì khiến Kim Thư Di hiểu lầm rằng Trương Chấn Minh vẫn chưa có bạn gái.
"Bác gái...bác...", Kim Thư Di tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Không kiềm được nữa, cô ta chỉ thẳng mặt Vưu Thục Ly, chưa kịp nói thêm gì thì đã bị cô chụp mũ trước rồi.
"Cô Kim, chúng ta thật có duyên. Chúng tôi đang bàn việc tổ chức đám cưới, đang nghĩ nên mời ai đây thì cô đã đến. Cô là bạn của anh Chấn Minh, chắc chắn sẽ không thiếu phần cô đâu.", muốn Kim Thư Di tức điên lên và từ bỏ thì phải đi đến bước đường "kết hôn" này. Có như vậy mới loại triệt để ý nghĩa của cô ta.
"Đám...đám cưới sao?", Kim Thư Di lùng bùng lỗ tai. Cái gì chứ? Cô ta mới là cô dâu của Trương Chấn Minh. Đám cưới cái gì? Cô ta không cho phép.
"Đúng vậy, tôi rất thích biển, anh Chấn Minh thì chiều ý tôi. Biển ở Bali rất đẹp, chúng tôi dự định sẽ tổ chức ở đó. Cô Kim cũng sắp xếp đến dự nhé.", Vưu Thục Ly dường như chốt hạ câu cuối, thẳng thừng đè bẹp ý muốn làm dâu Trương gia của Kim Thư Di.
"Bác gái, bác thấy được không ạ?", Vưu Thục Ly lễ phép hỏi ý kiến của La Tú Ảnh.
Bà cũng mong chuyện này sớm kết thúc, nhìn Kim Thư Di tức giận rồi la ó làm bà nhức cả đầu. La Tú Ảnh gật đầu nhanh chóng, vui vẻ chấp thuận ý kiến của Vưu Thục Ly.
"Được thôi, con dâu muốn sao thì làm như vậy."
"Anh yêu, còn anh?", Vưu Thục Ly đột nhiên giơ tay lên ôm lấy cổ Trương Chấn Minh, ngọt ngào hỏi hắn.
Trương Chấn Minh dường như say đắm trong từng cử chỉ của Vưu Thục Ly. Dù biết đây chỉ là vở kịch nhưng hắn vẫn muốn diễn sao cho trọn vẹn vai diễn. Hắn choàng tay qua ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Vưu Thục Ly, đôi mắt tình ý nồng đậm hướng về cô, nhanh chóng đồng ý.
"Được, theo ý em."
"Cảm ơn anh yêu.", Vưu Thục Ly bất ngờ nhướn người về phía đặt một nụ hôn nhẹ lên má Trương Chấn Minh. Đã đóng vai tình cảm rồi sao có thể thiếu một nụ hôn cơ chứ? Chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua, chắc chắn không có gì nghiêm trọng cả.
"Em đúng là..."
Trương Chấn Minh chưa thấy đủ với sự dịu dàng phớt qua nhanh chóng của nụ hôn vừa rồi, hắn không nhịn được tiến đến hôn lấy môi Vưu Thục Ly, ngọt ngào cùng mãnh liệt chiếm lấy. Cả hai người dường như chìm vào không gian riêng của hai người, hắn cuồng nhiệt còn cô thì không nghĩ ngợi đáp lại. Cảnh tượng lãng mạn đầy nóng bỏng này làm La Tú Ảnh ngượng cả mặt, vội vàng lấy tay che lại. Còn Kim Thư Di thì có lẽ chịu không nổi đả kích này, cô ta hét lớn một cái rồi mở cửa phòng chạy đi mất. Kết cục của vở diễn này ngoài sức mong đợi, Vưu Thục Ly thành công đuổi được cô Kim Thư Di ấy đi, Trương Chấn Minh thì được dịp cơ hội thân mật cùng cô, còn La Tú Ảnh thì không khỏi vui sướng khi biết mình sắp được uống tách trà con dâu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...