Sáng hôm sau...
Chuông báo thức vang lên làm Ninh Hân Nghiên giật mình tỉnh giấc. Cảm giác đau từ hai đầu gối truyền đến làm cô chau mày nhăn nhó, ê ẩm cả người muốn ngồi dậy. Ninh Hân Nghiên khẽ động thì thấy có gì đó không ổn. Không phải nha, không gian xung quanh cô bỗng thu hẹp lại, rõ ràng cô đang nằm trên giường lớn của khách sạn, sao lại thấy chật hẹp đến thế? Ninh Hân Nghiên chớp nhẹ đôi mắt, không lâu sau đó lại trừng mắt mở lớn khi thấy có một cánh tay rắn chắc đặt trên người cô, cả cơ thể cô cũng bị người này ôm chặt lấy. Cô chầm chậm xoay đầu sang bên phải, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Cô còn nhớ tối qua cô đuổi theo Âu Trạch Dương, đuổi một hồi cô lại bất cẩn ngã xuống đất, hai chân trầy xước không ít. Rồi cô chợt nhớ ra con phố bên cạnh hình như có lối đi tắt để ra được đường lớn, nếu đi theo lối đó có thể cô sẽ đuổi kịp theo xe của Âu Trạch Dương. Không ngờ đi một hồi lại thành ra đi lạc, mà trước đó cô vội chạy theo hắn cả áo khoác cũng không mang theo. Trời thì lạnh buốt, hai chân thì đau, quần áo trên người thì quá mỏng manh trước gió rét mùa đông ở Nhật Bản. Và cô đã ngất đi lúc nào không hay, chuyện sau đó thì cô chẳng biết gì. Cho đến khi tỉnh dậy, nhìn thấy cánh tay đang đặt lên người mình, còn ôm lấy cô, nhìn dáng này chắc chắn là đàn ông rồi. Cô chỉ sợ trong lúc mình ngất đã có người giở trò bỉ ổi thôi. Nghĩ đến đây thôi, cả người Ninh Hân Nghiên run lên vì sợ hãi. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, làm ơn...
Khi Ninh Hân Nghiên vừa xoay mặt qua, đập vào mắt cô là gương mặt rất đỗi quen thuộc. Hắn đang nằm ngủ rất an yên, khi ngủ trông hắn chẳng khó chịu, nghiêm nghị như khi đối mặt với cô. Ngủ thôi mà, có cần đẹp trai đến vậy không. Từng đường nét rõ ràng, tựa như được tạc tượng, tỉ lệ chuẩn đến không cần chỉnh. Ninh Hân Nghiên không nhịn được khẽ đưa ngón tay trỏ lên nhẹ nhàng di chuyển trên từng đường nét gương mặt của hắn, từ đôi mắt cho đến sống mũi cao, đôi môi mỏng và cuối cùng là chiếc cằm. Ninh Hân Nghiên hết sức nhẹ nhàng trong từng bước di chuyển, chiêm ngưỡng đường nét của hắn như đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác nghệ thuật, chỉ sợ có một chút sơ sót sẽ làm hỏng ngay. Thật may, chỉ là Âu Trạch Dương. Âu Trạch Dương... Ninh Hân Nghiên giật mình mở to mắt, không phải chứ? Cô đang nằm trong lòng của Âu Trạch Dương? Cô nhanh chóng đưa tay lên cơ thể mình kiểm tra, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, không sao, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cô và hắn chẳng xảy ra chuyện gì cả.
"Không phải tôi chưa từng ấy cơ thể em, sao phải sốt sắng đến thế?"
Trong lúc Ninh Hân Nghiên nghĩ mọi thứ đã ổn thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Âu Trạch Dương. Hắn đã thức dậy rồi sao? Còn biết cô đang kiểm tra bản thân nữa? Ngượng chín cả mặt, trong đầu cô chỉ tồn tại một suy nghĩ là phải mau chóng thoát khỏi khung cảnh này ngay lập tức. Nghĩ gì làm đó, Ninh Hân Nghiên cố gắng bật người ngồi dậy nhưng chưa gì đã bị cánh tay rắn chắc của Âu Trạch Dương cản lại, một lần nữa đem cô ôm vào lòng, hắn trở mình nằm nghiêng ôm chặt lấy cô, ép gương mặt nhỏ nhắn của cô chôn trong vòm ngực rộng lớn của hắn, một chút không gian cho cô cử động cũng không có.
"Nằm yên, tôi muốn ngủ thêm một lát."
"Tôi...tôi...", Ninh Hân Nghiên ngọ nguậy.
Nhưng Âu Trạch Dương mặc kệ, thản nhiên ôm lấy cô nhắm mắt ngủ tiếp. Cả đêm qua hắn thức trắng chăm sóc cho cô, đến gần sáng mới chợp mắt được một chút thì cô đã náo loạn rồi, hắn thật sự mệt mỏi. Nhưng vừa rồi nhìn thấy cô tỉnh dậy, vẫn còn sức phản kháng thì trong lòng hắn không khỏi vui mừng. Chỉ cần cô bình an khỏe mạnh, hắn có cực thêm, có thức trắng mấy đêm thì hắn cũng cam lòng.
Điện thoại lại reo thêm một lần nữa làm Âu Trạch Dương buồn bực mở mắt, hắn với tay bắt lấy cái điện thoại định tắt đi thì Ninh Hân Nghiên bất ngờ cướp lấy, bắt máy.
"Alo?"
"Hân Nghiên, em đã đến chưa? Còn 10 phút nữa ông Robert Wilson sẽ đến đấy.", Hứa Lập Thành trong điện thoại đứng ngồi không yên, giọng nói không giấu đi sự gấp gáp.
"Sao? 10 phút nữa á?"
Ninh Hân Nghiên hốt hoảng tắt máy, nhìn lại đồng hồ, đã 10h kém rồi. Chết rồi tối hôm qua mãi nghĩ đến việc của Âu Trạch Dương mà cô quên bẵng đi cuộc hẹn lúc 10h với ông Robert Wilson. Chỉ còn 10 phút, cô phải tranh thủ mới được. Ninh Hân Nghiên vội vàng rời khỏi giường, nhanh tay nhanh chân chuẩn bị mọi thứ nhanh nhất có thể. Sau khi mọi thứ xong xuôi, cô cầm lấy túi xách đi ra cửa thì thấy Âu Trạch Dương đã đứng sẵn ở đấy đợi cô.
"Anh...?", Ninh Hân Nghiên khó hiểu nhìn hắn.
"Không phải em đang gấp sao? Tôi đưa em đi."
Âu Trạch Dương nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên mau chóng rời khỏi khách sạn. Cuộc điện thoại lúc nãy giữa cô và Hứa Lập Thành hắn đã nghe được tất cả. Hắn không mấy để tâm đến việc người gọi là ai, hắn chỉ biết cuộc hẹn này rất quan trọng với Ninh Hân Nghiên, chính vì thế hắn đã nhanh chóng sắp xếp để đưa cô đến điểm hẹn cho kịp giờ.
Nhà hàng Yoki...
Ninh Hân Nghiên đi cùng Hứa Lập Thành ra trước cổng nhà hàng để chào tạm biệt ông Robert Wilson. Biểu hiện hôm nay của Ninh Hân Nghiên rất tốt, ông ấy vô cùng hài lòng, không ngừng cười tươi vẫy chào hai người. Bản thảo của cô và Vưu Thục Ly hoàn toàn được thông qua, không phải quá hoàn hảo đến từng chi tiết, vẫn còn nhiều điểm phải sửa lại nhưng nói chung không nhiều, vẫn giữ được ý tưởng ban đầu của hai người. Ông Robert Wilson sẽ trở về nước giải quyết một số công việc rồi mới quay lại HT Jewelry, trong thời gian này cả DNJ và HT Jewelry phải chuẩn bị thật kĩ càng mới được. Ninh Hân Nghiên dự định trong hai ngày cuối này sẽ đi tìm bối cảnh để hoàn tất cho background của bộ sưu tập.
Sau khi xe của Robert Wilson rời đi, Ninh Hân Nghiên vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, cuối cùng cô cũng có cơ hội hợp tác với thần tượng của mình rồi. Hứa Lập Thành nhìn thấy cô vui, lòng anh cũng vui lây. Sáng nay cô làm anh lo lắng không yên, cứ nghĩ cô sẽ đến không kịp thì cuộc hẹn này coi như thất bại. Cũng may mọi chuyện vẫn ổn, không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng mà bây giờ điều Hứa Lập Thành quan tâm đến nhất chính là Ninh Hân Nghiên. Khi nãy nhìn cô vội vàng đi vào phòng ăn, dáng đi khập khiễng không vững, dường như cố nén sự đau đớn đang xảy ra. Hình như chân cô đang bị thương, anh đợi mãi đến bây giờ mới có cơ hội để hỏi thăm cô.
"Hân Nghiên, chân em bị thương à?", Hứa Lập Thành nhìn Ninh Hân Nghiên, cũng có lẽ vì thế nên hôm nay cô chọn một chiếc quần dài ống rộng để che đi vết thương của mình.
"Tối qua em vô tình bị ngã nên chân có đau một chút.", Ninh Hân Nghiên trả lời.
"Không sao chứ? Chẳng lẽ em đuổi theo anh ta đến ngã sao?"
Hứa Lập Thành không thể giấu đi sự đau lòng trong đôi mắt nâu của anh, trái tim anh như bị ai đó đang bóp nghẹt lại. Ninh Hân Nghiên vì Âu Trạch Dương mà đuổi theo không chút suy nghĩ, cô cũng vì hắn mà làm mình bị thương. Cô yêu hắn đến thế sao? Bao năm bên cô anh chưa từng thấy cô vì anh mà cuống cuồng, thấp thỏm như vậy. Có lẽ anh ở trong lòng cô không có chút trọng lượng nào, ngược lại người chiếm hết tất cả lại là Âu Trạch Dương.
"Em vẫn ổn."
"Em như thế này anh thấy không an tâm để em về khách sạn một mình. Để anh đưa em về.", Hứa Lập Thành đề nghị. Dù cho anh và Ninh Hân Nghiên chẳng thể quay lại như lúc xưa, dù biết trong lòng cô anh chẳng là gì nhưng anh lại không thể ngăn bản thân mình dừng lo lắng, thôi quan tâm đến Ninh Hân Nghiên.
"Em xin lỗi, nhưng mà đã có người đến đưa em về rồi."
Ninh Hân Nghiên nói xong, ánh mắt liền hướng về chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đậu ở đằng kia. Âu Trạch Dương đang đứng đợi cô, hắn ta đeo một chiếc kính râm to bản trông rất thu hút, nổi bật vô cùng. Hứa Lập Thành cũng dời tầm mắt theo ánh nhìn của Ninh Hân Nghiên, một sự cay đắng bao trùm lấy anh. Thì ra là vậy, Ninh Hân Nghiên đã có người đưa đón rồi, còn cần đến Hứa Lập Thành anh hay sao? Có lẽ anh đã lo lắng vô ích rồi.
"Được rồi, vậy em về đi. Cẩn thận nhé."
"Em biết rồi. Hẹn gặp lại anh sau khi về nước."
Nói rồi Ninh Hân Nghiên cất bước tiến đến chỗ chiếc xe hơi đen kia. Âu Trạch Dương thấy thế liền đi đến đỡ lấy cô, nhẹ nhàng dìu cô ngồi vào xe hơi, cử chỉ đầy yêu thương và quan tâm. Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ không giấu đi đâu được của cô, hắn thuận miệng hỏi.
"Công việc đã ổn rồi phải không?"
"Phải.", Ninh Hân Nghiên gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi. Chúng ta về thôi.", Âu Trạch Dương nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên đặt lên đùi mình, mỉm cười.
Nhưng đi được một đoạn, Ninh Hân Nghiên cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn. Đường này đâu giống đường về khách sạn đâu? Một bảng chỉ dẫn vừa lướt qua trước mắt cô, liền hỏi.
"Chúng ta sao không về khách sạn mà lại ra sân bay vậy?"
"Em xong việc rồi thì không phải nên về nước sao? Còn ở đây làm gì?", Âu Trạch Dương thản nhiên trả lời cô.
"Không phải... tôi...", Ninh Hân Nghiên bất ngờ cũng không biết nói sao với Âu Trạch Dương. Còn bối cảnh, còn cả Vưu Thục Ly, sao cô có thể bỏ cô bạn thân ở lại đây một mình cơ chứ?
"Yên tâm, tôi đã sắp xếp cả rồi. Sẽ có người đi chụp bối cảnh cho em, em tha hồ mà chọn.", Âu Trạch Dương đã thay cô sắp xếp tất cả công việc còn lại. Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn cùng hắn về nước mà thôi.
"Vậy còn Thục Ly? Tôi vẫn chưa nói cậu ấy biết. Cũng không thể để cậu ấy ở lại đây một mình được."
"Yên tâm, cô ấy sẽ không ở một mình đâu. Đã có người cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cô ấy rồi.", nói đến đây Âu Trạch Dương liền không giấu được niềm vui trên gương mặt. Cuối cùng thì người bạn này của hắn cũng biết mùi vị khi sa vào lưới tình rồi.
"Người ấy là ai?", cô và Vưu Thục Ly sang Nhật chỉ có một mình hai người thì lấy ra người nào ở cạnh bạn cô chứ?
"Trương Chấn Minh.", Âu Trạch Dương nhếch môi cười. Bạn thân của tôi ơi, tôi đã tạo điều kiện cho cậu như thế mà còn không biết nắm lấy thì đừng có than vãn gì với tôi nữa, cố gắng mà thu phục chú thỏ con ấy đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...