Vì sợ mọi người xung quanh sẽ nghe được câu chuyện, Ninh Hân Nghiên đứng lên, ra hiệu cho nhân viên hậu trường đi theo mình. Đến một góc nhỏ không ai để ý đến, họ bắt đầu tiếp tục bàn luận về vấn đề đang xảy ra.
"Thật sự là không thể tìm được người mẫu thay thế hay sao? Cậu cũng có thể tìm người mẫu khác đến, tôi chỉ cần show diễn này hoàn thành thành công thôi. Buổi ra mắt này thật sự rất quan trọng, tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì.", Ninh Hân Nghiên bây giờ rất rối, lo lắng cho show diễn nhưng lại chẳng thể nghĩ ra cách gì để giải quyết cả.
"Cô Ninh chúng tôi cũng cố gắng hết sức rồi, thật sự không thể tìm người mẫu khác được. Dù cho có đi chăng nữa, cô nhìn xem, chuẩn bị đến phần cuối rồi, chắc chắc sẽ không kịp.", người nhân viên hậu trường cũng bất lực lắc đầu. Anh ta vào nghề cũng được ba năm, đây đúng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh vedette biến mất như thế này.
Ninh Hân Nghiên thở hắt ra một hơi, đưa tay lên trán xoa xoa, cố gắng trấn tĩnh bản thân để nghĩ ra cách giải quyết. Công sức cố gắng cả mấy tháng trời không thể trở nên uổng phí, đổ sông đổ bể được.
"Cô Ninh, tôi có ý này, không biết cô có đồng ý hay không?"
Người nhân viên hậu trường mắt lóe sáng lên, môi mỉm cười nhẹ nhìn cô, dường như anh đã nghĩ ra được kế sách gì đó rồi.
"Cậu nói đi?", Ninh Hân Nghiên mong chờ, chăm chú lắng nghe cách giải quyết từ người nhân viên hậu trường ấy.
"Tôi thấy cô Ninh đây rất xinh đẹp, dáng người lại chuẩn không khác gì người mẫu. Thay vì tìm một cô người mẫu nào đó thay thế vào thì sao cô lại không tự mình thay thế vào vị trí đó?", người nhân viên này quan sát cô rất kĩ rồi mới ra lời đề nghị này. Với ngoại hình xinh đẹp kiều diễm của Ninh Hân Nghiên chắc chắn không thua kém cô người mẫu nào. Việc cô thay thế vào vị trí vedette cũng rất hợp lý, vừa hoàn thành được show diễn vừa chính mình trình diễn bộ sưu tập mà mình thiết kế, qua đó toát lên được cái hồn mà nhà thiết kế muốn gửi gắm, đạt hiệu quả tốt nhất, chẳng phải tiện cả đôi đường sao?
Ninh Hân Nghiên bất ngờ trước lời đề nghị này. Cô không nghĩ mình có thể hoàn thành tốt việc này, trong đầu có chút rối bời. Vừa muốn hoàn thành show diễn vừa lo sợ mình không thể thể hiện tốt trước đám đông, bây giờ cô nên làm gì đây?
"Cô Ninh, sắp đến phần cuối rồi, nếu cô không quyết định nhanh thì sẽ không kịp đâu. Tôi nghĩ cô sẽ làm được mà, cô cũng không muốn show diễn không thành công mà phải không?", người nhân viên cũng sốt ruột không kém, không ngừng khích lệ, giải thích cho cô.
Ninh Hân Nghiên hít một hơi thật sâu rồi thở ra, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía người nhân viên hậu trường, cô dứt khoát gật đầu nói với người đó.
"Được, tôi sẽ thay thế vị trí vedette. Chúng ta đi thôi, nếu không thì sẽ không kịp đâu."
Rồi Ninh Hân Nghiên và người nhân viên hậu trường vội vàng di chuyển vào sau sân khấu. Cô nhanh chóng thay đồ, để nhân viên makeup trang điểm lại gương mặt, làm tóc. Cũng chính Ninh Hân Nghiên tự tay đeo bộ trang sức do chính mình thiết kế lên người. Ngắm nhìn mình trước gương, Ninh Hân Nghiên không còn nhận ra đây là mình nữa. Cũng có một ngày cô trở nên xinh đẹp như thế sao. Cô co tay lại thành nắm đấm, ánh mắt kiên quyết nhìn vào gương, giọng nói tràn đầy quyết tâm.
"Cố gắng lên Hân Nghiên, mình sẽ làm được thôi."
Một nhân viên hậu trường chạy vào hỏi Ninh Hân Nghiên.
"Cô đã chuẩn bị xong cả chưa?"
Ninh Hân Nghiên gật đầu. Người nhân viên thấy thế liền đưa tay lên bộ đàm gắn trên cổ áo thông báo.
"Đã xong, có thể ra sân khấu."
Rồi anh ta chỉ dẫn đường cho Ninh Hân Nghiên. Dừng lại bên cánh gà, cô khẽ đưa mắt ra phía trước. Rất đông các vị khách đang chờ đợi màn trình diễn cuối cùng vì nó sẽ là bộ váy đẹp nhất, bộ trang sức đẹp nhất, là cả tâm huyết và sự cố gắng của nhà thiết kế. Chính vì thế đây cũng là một áp lực rất lớn đè lên Ninh Hân Nghiên. Cô bắt đầu run, hơi thở dồn dập chỉ biết thầm trấn an bản thân phải bình tĩnh, phải đem lại thành công cho Paradise và DNJ.
"Và sau đây là phần trình diễn cuối cùng của buổi tối ngày hôm nay. Mẫu thiết kế này sẽ khép lại hai bộ sưu tập đầy ấn tượng này. Và điều đặc biệt hơn hết, chính nhà thiết kế của bộ trang sức "Time is endless" cô Ninh Hân Nghiên sẽ là người mẫu trình diễn. Mời quý vị cho một tràng pháo tay."
MC vừa dứt lời, Ninh Hân Nghiên từ từ từ trong bước ra. Từng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển tôn lên vẻ đẹp của bộ váy cùng sự lấp lánh rực rỡ của bộ trang sức khiến cả khán phòng dừng như im lặng, say đắm ngắm nhìn từng bước di chuyển của cô. Ninh Hân Nghiên tuy không phải là người mẫu nhưng cách catwalk của cô không tệ, vẫn ra nét và sự tự tin vốn dĩ của một người mẫu. Không dừng lại ở đó, ở khu vực bên cạnh sân khấu, một nghệ sĩ piano đang tấu một bài hát đệm cho từng bước đi của Ninh Hân Nghiên làm cho phần trình diễn càng thêm sinh động, đi vào lòng người.
"Bộ váy dạ hội này lấy ý tưởng từ những chiếc đồng hồ quả quýt mang đậm dấu ấn văn hóa phương tây. Đồng hồ là vật tượng trưng cho thời gian, chính nó đã lưu giữ những khoảng thời gian, quá khứ đẹp đẽ của mỗi người. Hình ảnh những chiếc đồng hồ trên thân váy được thực hiện rất tỉ mỉ, cách bố trí hợp lý tạo nên cảm giác dường như thời gian đang chuyển động trong mỗi bước đi.", MC đọc lời bình, đôi mắt không thể rời khỏi bóng dáng của Ninh Hân Nghiên đang sải bước trên sân khấu.
""Time is endless" là tên của bộ trang sức đi cùng mẫu váy này. Cùng ý tưởng về chiếc đồng hồ quả quýt, mặt dây chuyền mà cô Ninh Hân Nghiên đang đeo như là một bản thu nhỏ thật sự của chiếc đồng hồ mang nét cổ điển quý phái này. Có lẽ các vị khách quý ở đây đều biết muốn mở để xem mặt đồng hồ bên trong thì chúng ta sẽ ấn một chiếc nút ở trên đầu đồng hồ. Nhưng ở đây cô Ninh đã có chút thay đổi. Chiếc nhẫn trên tay cô ấy có hình thù như một chiếc kim đồng hồ nhưng bên cạnh đó nó còn đóng vai trò như một chiếc chìa khóa. Ký ức được lưu giữ trong chiếc đồ hồ này và khi bạn muốn trở lại quá khứ, muốn một lần nữa hòa mình vào những ký ức đẹp đẽ kia, chính chiếc chìa khóa này sẽ giúp bạn trở lại thời điểm mà bạn mong muốn. Đó cũng chính là điều mà cô Ninh Hân Nghiên muốn gửi gắm đến mọi người thông qua mẫu trang sức tuyệt đẹp và đầy ý nghĩa này."
Lời bình của MC vừa dứt cũng là lúc Ninh Hân Nghiên dừng lại ở chính giữa sân khấu. Cô đứng tạo dáng ở đó, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn quanh khán phòng. Tất cả vị khách ở đây đều đang vỗ tay, họ là đang trân trọng và thật sự đắm chìm vào khung cảnh do chính cô tạo ra. Một quá khứ đẹp đẽ và đầy kỷ niệm là điều ai cũng ao ước được một lần nữa quay trở về, hòa mình vào nó. Ngay thời khắc này ánh mắt cô dừng lại trên một người đàn ông. Người đàn ông ấy ngồi chính diện với sân khấu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, trong mắt người đó bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của cô. Bốn mắt nhìn nhau, Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên đều không nói nên lời. Có lẽ họ cũng đang chìm vào quá khứ tươi đẹp ấy. Quá khứ mà cô và hắn từng có nhau, quá khứ mà cô và hắn cùng từng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn. Cảm giác đau nhói nơi ngực trái cùng xuất hiện ở cả Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên, trái tim hai người như bị ai đó bóp nghẹt, không thở được. Tại sao khi nhắc về quá khứ, cả cô và hắn đều dằn vặt đau khổ, phải chăng vẫn còn vấn vương, vẫn còn nhớ đến, vẫn không thể xóa đi hình bóng của nhau trong trái tim để rồi khi gặp lại, ở nơi sâu nhất trong lòng cả cô và hắn đều khắc khoải, mong nhớ đối phương. Hai người họ vẫn là cần có nhau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...