Một tháng sau...
Trong vòng một tháng qua, toàn bộ lực lượng của bộ phận mà Ninh Hân Nghiên phụ trách không ngừng cố gắng, ngày nào cũng tăng ca. Cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ sưu tập trang sức để kịp ra mắt cùng bộ sưu tập của Paradise. Tổng cộng bộ sưu tập gồm 20 bộ, riêng bộ váy dạ hội cuối cùng là đặc biệt nhất, nổi bật nhất dành cho vị trí vedette, chính Ninh Hân Nghiên sẽ thiết kế trang sức cho bộ này, còn các mẫu còn lại chia đều cho mọi người trong bộ phận. Hôm nay là ngày cuối của thời hạn, mọi người đều nộp lại bản thảo. Chính Ninh Hân Nghiên là người khóa lại chiếc tủ lưu giữ, đợi đến ngày mai sẽ mang sang Paradise để thảo luận cho xong phần việc cuối. Ai nấy đều nhận thấy tầm quan trọng của lần hợp tác này, không chỉ đối với DNJ mà còn quan trọng đối với cô và Vưu Thục Ly. Nếu lần ra mắt này thành công thì chắc chắn sẽ khẳng định được vị trí của bộ phận, cơ hội sẽ rộng mở hơn, là bước đệm quan trọng cho hai năm sau, khi cô và Vưu Thục Ly sáng lập thương hiệu riêng của mình.
"Cảm ơn mọi người đã cố gắng hết sức trong thời gian qua. Tối nay tôi có việc nên không thể tham gia cùng mọi người. Nhưng mọi người yên tâm, cứ đi ăn uống thoải mái, tôi sẽ chi trả hết."
Ninh Hân Nghiên đứng trước toàn thể nhân viên mà thông báo, gương mặt không giấu được sự vui mừng cùng hạnh phúc. Cô đã xem qua các bản thiết kế rồi, tất cả đều phù hợp với tiêu chí, hơn hết lại rất đẹp, những nhân lực cô đã chọn không làm cô thất vọng. Vì thế phần thưởng là không thể thiếu. Để bù đắp lại cho một tháng cố gắng không ngừng nghỉ, Ninh Hân Nghiên đích thân mời mọi người đi ăn uống thoải mái, mọi chi phí cô sẽ trả, chỉ mong đó là phần thưởng làm mọi người hài lòng, tiếp tục cống hiến hết sức mình cho bộ phận.
"Cảm ơn cô Ninh.", mọi người vỗ tay hoan hô, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho buổi ăn mừng tối nay.
Từ căn phòng bí mật, Âu Trạch Dương đứng từ trên nhìn xuống, khóe môi mỉm cười. Một tháng qua cô và bộ phận cật lực, hắn cũng chịu cực cùng với cô. Sau những buổi làm việc đáng lẽ hắn nên về nhà nghỉ ngơi nhưng cuối cùng lại đến đây, chăm chú quan sát, khi có điều gì làm ảnh hưởng đến công việc của cô, hắn đều ở sau âm thầm giúp đỡ. Nhìn cô gái mà hắn yêu vui vẻ khi đạt được mục đích, hắn cũng vui lây. Chỉ cần cố gắng một chút, hai năm sau chắc chắn cô sẽ có được thương hiệu riêng của mình, hắn tin là như vậy.
"Âu Tổng, cô Ninh đã làm được rồi.", Tần Phi cũng mừng thay cho cô. Một tháng qua, văn phòng của cô luôn bật đèn thâu đêm, chắc chắn rất mệt mỏi.
"Cô ấy luôn tài giỏi như thế." Âu Trạch Dương trả lời với giọng điệu đầy tự hào, đôi mắt sáng nhìn về phía cô gái trong bộ đồ tây đang sải bước về phòng làm việc.
Paradise...
"Anh Tề."
Vưu Thục Ly cầm bản vẽ gõ cửa phòng họp đi vào, vừa mở cửa đã thấy Tề Huy ngồi ngay ngắn ở đấy, dáng vẻ làm việc của anh rất cuốn hút nha.
"Đến rồi sao? Em ngồi đi.", Tề Huy đưa tay về phía trước, lịch sự nói. Đôi mắt đưa xung quanh như đang tìm ai đó.
"Anh đang tìm Hân Nghiên sao?", Vưu Thục Ly nhìn thấy ánh mắt có vẻ hụt hẫng của Tề Huy, trong lòng có chút buồn bã.
"Cô ấy không đến sao?", Tề Huy hỏi.
"Cô ấy có việc bận đột xuất nên nhờ em đến đây đưa bản thảo cho anh xem. Vào buổi tổng dợt, cô ấy sẽ trực tiếp đến giám sát.", khi nãy chuẩn bị sang Paradise thì đột nhiên có cuộc gọi đến, Ninh Hân Nghiên vội vã rời đi, chỉ để lại nhờ vả rằng Vưu Thục Ly sang đưa bản thảo, bàn bạc với Paradise giúp cô.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi.", Tề Huy gật đầu, đóng laptop lại đẩy sang một bên, chăm chú đợi Vưu Thục Ly.
"Đây là bản thiết kế của chúng em, mời anh xem qua. Nếu không có vấn đề gì thì chúng em sẽ lập tức tiến hành cho kịp thời gian.", Vưu Thục Ly vừa nói vừa đẩy tệp tài liệu về phía Tề Huy.
Tề Huy mở ra, nghiêm túc xem xét từng mẫu thiết kế. Bàn tay thon dài của anh khẽ lướt qua từng trang giấy, dường như mỗi khi lật sang trang mới, đôi môi của anh ngày càng cong lên hơn, đôi mắt đầy ưng ý từ từ quan sát.
"Rất đẹp, rất phù hợp với yêu cầu Paradise. DNJ không bao giờ làm Paradise thất vọng.", đóng tệp tài liệu lại, trên môi của Tề Huy là nụ cười rất tươi, không ngừng khen ngợi DNJ.
"Vậy thì tốt quá, chúng em lại sợ Paradise không hài lòng.", Vưu Thục Ly thở phào nhẹ nhõm. Công sức của mọi người thật sự được đền đáp rồi.
"Cho anh hỏi...", Tề Huy miết lấy bản thiết kế cuối cùng, thái độ vô cùng trân trọng và yêu thích.
"Anh cứ nói."
"Bản thiết kế trang sức cuối cùng có phải là do Ninh Hân Nghiên thiết kế?", nhìn nét vẽ trong bản thiết kế ấy anh liền nhận ra ngay, nhưng để cho chắc chắn anh vẫn muốn hỏi lại một lần nữa.
"Phải, rất đẹp có phải không? Em cũng không nghĩ cậu ấy có thể vẽ nên bản thiết kế đẹp đến như thế.", Vưu Thục Ly gật đầu, giọng tán thưởng.
Nhắc đến Ninh Hân Nghiên, Tề Huy liền nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng lên thấy rõ. Vưu Thục Ly cũng không ngoại lệ. Cô lén đưa mắt nhìn Tề Huy, cô suy nghĩ. Chẳng lẽ anh ấy thích Ninh Hân Nghiên? Anh ấy có biết cậu ấy chuẩn bị kết hôn? Liệu anh có cho cô cơ hội để bên cạnh anh, quan tâm anh hay không? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhưng cô không thể biết được câu trả lời. Hay cô liều một phen? Hẹn anh rồi tỏ tình? Cô cũng giấu giếm tình cảm này cả một tháng trời rồi.
"Anh Tề, hôm nay anh có rảnh không?"
"Tối nay anh không có tiết mục.", Tề Huy lắc đầu.
"Em muốn mời anh đi ăn, cảm ơn anh đã giúp đỡ em và Ninh Hân Nghiên trong suốt thời gian qua.", ánh mắt chờ mong của cô nhìn về phía Tề Huy, cô là đang đợi câu đồng ý của anh.
"Được thôi.", Tề Huy gật đầu.
Nhà hàng Blue Sky...
Vưu Thục Ly cầm ly rượu lên mời Tề Huy. Cô cố tình chọn nhà hàng này vì ở đây có không gian vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, rất thích hợp với những ai muốn tỏ tình.
"Mời anh."
"Mời."
Cả hai người nâng ly lên, nhấp một ngụm. Ngay lúc này nhân viên cũng vừa mang thức ăn lên, mùi thơm phức tỏa ra làm cho bất cứ thực khách nào cũng cảm thấy say đắm. Nhà hàng này nổi tiếng với món gan ngỗng, vì thế cô đã chọn món ăn này.
"Anh dùng thử xem, gan ngỗng ở đây rất nổi tiếng. Em nghe nói rằng mỗi ngày chỉ bán số lượng có hạn, đến trễ sẽ không được thưởng thức."
Tề Huy cắt một miếng đưa lên miệng, vị thơm ngon lan tỏa làm anh thích thú. Giới thiệu không sai nha, rất ngon.
"Rất ngon."
"Em lại sợ không hợp khẩu vị của anh.", Vưu Thục Ly gãi đầu ngượng ngùng.
"Không sao, anh rất dễ ăn."
"Anh..."
Ngay lúc Vưu Thục Ly định nói gì đó thì đột nhiên ở đâu đấy xuất hiện một giọng nói tuy quen thuộc nhưng lại sắc lạnh, trầm thấp cất lên.
"Em yêu, em ở đây sao?"
Vài giây sau, Vưu Thục Ly giật mình khi có một cánh tay rắn chắc bất ngờ xuất hiện, choàng qua vai cô, bàn tay hắn siết chặt lấy đầu vai nhỏ nhắn, hắn cúi thấp người, gương mặt lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút kề sát vào má cô, thì thầm nói.
"Em ở đây tại sao anh gọi điện thoại lại không bắt máy?"
Vưu Thục Ly xoay mặt qua, đụng phải gương mặt quen thuộc, mắt cô mở lớn, trong ánh mắt là sự bất ngờ cùng tức giận, tên điên này sao lại xuất hiện ở đây?
"Đây là bạn em sao?", không để Vưu Thục Ly nói một lời, hắn tiếp tục câu chuyện của mình.
Trương Chấn Minh đứng thẳng người dậy, đi đến bắt tay Tề Huy, dõng dạc tuyên bố.
"Chào anh, tôi là bạn trai của Thục Ly."
Vưu Thục Ly trợn mắt nhìn hắn, đứng phắc dậy, tên này ăn nói điên khùng gì vậy? Cô đi đến, kéo Trương Chấn Minh về phía sau, gằn giọng nói nhỏ.
"Anh biết anh đang nói gì không hả?"
"Biết. Tôi đang nói tôi là bạn trai của em.", Trương Chấn Minh nhếch môi, nhìn sâu vào đôi mắt cô, ý cười hiện rõ. Muốn tỏ tình với anh ta? Phải có sự cho phép của tôi đã...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...