“Ngươi !” Amanda hét lên chạy bổ về phía cửa. Nhưng Cliff đã bắt được cô. “Không nhanh thế đâu.”
“Làm sao mà anh dám ?” cô hỏi Cliff. Rồi quay người trừng mắt nhìn Desiderius. “Ta không hiểu làm sao mi lại ở đây. Làm thế nào mà ?’
Desiderius thở dài. “Đừng biến chuyện này thành ra lố bịch hơn nữa. Nội chuyện bày ra một cái bẫy ấu trĩ thế này để dụ Kyrian cũng đủ khiến ta thấy tệ lắm rồi. Chẳng lẽ mi còn nghĩ ta sẽ cho mi biết toàn bộ kế hoạch để mi có thể trốn thoát và giết chết ta sao ?” Gã lắc lắc đầu. “Mi cũng biết đó, ta cũng thích xem phim về bọn người xấu mà.”
Bất thình lình, cô cảm thấy Desiderius đang xâm nhập vào suy nghĩ của mình. Cô cảm giác gã đang mò tìm kí ức của cô. Đầu cô nhói đau, những hình ảnh kỳ lạ cứ không ngừng trôi lềnh bềnh. Hình ảnh Desiderius đang ôm cô, vuốt ve cô. Hơi thở của gã mơn man nơi cổ cô.
Tệ hơn hết, Amanda thậm chí còn cảm thấy những rào chắn trong tâm trí đang dần đổ rạp trước sự công kích mạnh mẽ.
“Đúng thật là giống như những gì mi đã nói, Cliff.” Giọng gã nghe mơ hồ như thoảng bên tai. Như thể tiếng thì thầm của gió. “Năng lượng của cô tả rất thuần khiết, gần như chưa bị ảnh hưởng.”
“Tôi biết. Chính vì vậy tôi mới bị ả thu hút khi lần đầu tiên trông thấy ả.” Cliff mỉm cười. “Và theo thông tin mà chúng ta thu thập được từ trận đụng độ với Kyrian tối hôm đó trong hẻm, đánh bại gã cũng không khó khăn gì lắm.”
Desiderius khựng lại, nhìn vào con dã thú nhỏ bé. Đối với gã con người còn thấp kém hơn cả sự thấp kém. Đến cuối cùng, bọn chúng cũng chỉ là bữa ăn cho các vị thần.
Nhưng tệ hơn cả là bọn người lai, như Cliff vậy. Nửa Apollite, nửa con người, một lũ hèn nhát chỉ biết phục tùng.
Hơn hết thảy, điều khiến gã thấy an tâm nhất chính là người cha Apollite của Cliff đã chết trước khi có thể truyền lại vận mệnh cho đứa con trai bé bỏng.
Còn mẹ của Cliff…
Đúng là một miếng mồi lai ngon lành.
Desiderius biết rõ, bọn thú lai chỉ có giá trị nhất thời. Nhưng giờ đây, nghĩ đến việc tốn chừng ấy năm để nuôi dưỡng những sinh vật thấp hèn cũng không hẳn là vô ích.
Và khi Cliff nhận ra trong văn phòng có một con phù thủy bé nhỏ, Desiderius đã kiên nhẫn chờ đợi Cliff tìm cách khơi thông nguồn năng lực hoàn hảo của ả, để gã có thể cướp lấy linh hồn và cả nguồn năng lực đó.
Nhưng sự kháng cự quá mãnh liệt.
Ai lại có thể ngờ chuyện sẽ thành ra thế này. Sau khi Cliff trở nên hoảng loạn và chia tay với Amanda vì thái độ của bà chị gái, Desiderius biết gã phải nhanh bắt lấy năng lực của con phù thủy trước khi ả thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng.
Ngay khi Cliff cho gã biết mói quan hệ khắng khít giữa cặp song sinh và chuyện Cliff thường đến thăm nhà Tabitha, một kế hoạch đã được hình thành trong đầu Desiderius.
Ngay khi còng tay Amanda và Kẻ Săn Đêm lại với nhau, gã làm ra vẻ như nhầm lẫn giữa cô và bà chị gái, gã hy vọng có thể vì hoảng loạn mà cô sẽ sử dụng năng lực của mình để giết chết Desiderius, cứu Tabitha. Nhưng gã không sao ngờ cô lại dùng năng lực để bảo vệ Kẻ Săn Đêm.
Nhưng giờ thì chuyện đó cũng không có gì quan trọng.
Sức mạnh của cô đã được khai thông, giờ cô đúng là miếng mồi béo bở.
“Bây giờ ngài có thể mang tôi theo được rồi chứ ?” Cliff hỏi. “Biến tôi trở thành kẻ bất tử.”
“Tất nhiên rồi.”
Khung cảnh trở nên mờ nhạt hơn, Amanda chừng như thấy hình bóng Desiderius tiến tới chỗ Cliff, cầm lấy tay gã. Cô trông thấy chiếc răng nanh lóe sáng trước khi Desiderius cắm phập răng vào cổ họng mời gọi của Cliff.
Đầu óc cô quay cuồng, cô thấy như mình đang trôi trên sàn nhà. Đã trễ mất rồi, cô nhận ra giờ tâm trí mình không còn thuộc về mình nữa.
Kyrian dừng ngay trung tâm của khu phố Pháp, nhìn quanh quất trong khi chiếc áo choàng da đen dài phấp phới quanh chân. Khách du lịch rồng rắn trên đường Bourbon, ra đường vào giờ phút này rõ ràng là nguy hiểm. Vài người dừng lại nhìn anh khi nhìn thấy bộ đồ đen anh đang mặc trên người. Chiếc kính mát nằm chễm chệ trên mặt tránh cho anh không bị thương do ánh sáng sặc sỡ trên đường.
Anh có thể nghe thấy đủ thứ tạp âm từ nhạc jazz, rock cho đến những tràng cười khoái trả hòa quện trong làn gió đông lạnh buốt.
Tâm trí anh vẫn còn mơ hồ, dù đã thử đủ mọi cách, từ khoa học đến khả năng siêu nhiên, anh vẫn không cách nào lần tìm ra được dấu vết của Desiderius.
“Chết tiệt,” anh gầm gừ.
Anh xoa vai chỗ vết thương bị Tabitha tấn công.
Trong khi xoa vai, hình ảnh Amanda hiện lên xóa sạch gương mặt bà chị gái. Anh trông thấy gương mặt tươi cười của cô vào cái đêm cô trói anh lại và cùng anh nồng nhiệt. Chưa từng có ai lại khiến anh cảm động đến thế.
“Bởi vì em yêu anh.”
Lời nói có thể đốt cháy trái tim. Nhất là khi anh có thể nghe thấy tình cảm trong giọng nói đó. Lời nói từ tận đáy lòng, cô rất thật tâm khi nói thế. Chưa từng có người phụ nữ nào lại nói với anh những lời nói chân thành đến thế.
Cô yêu anh.
Và anh cũng yêu cô. Anh yêu cô đến nỗi anh cảm thấy bản thân như muốn chết đi được khi biết rằng mình không thể có cô. Định mệnh là một thứ tàn độc đáng nguyền rủa. Anh đã học được điều đó từ mấy trăm năm trước. Nhưng trong một đêm đông giá lạnh như lúc này, sự thật đó như thiêu đốt anh.
Đến với anh đi, Amanda, anh cần có em.
Suy nghĩ đó khiến anh nao núng.
“Đừng nghĩ về nó nữa,” anh thì thầm, biết rõ mọi chuyện chỉ là vô ích.
Nếu có một điều ước duy nhất…
Anh buộc bản thân phải nghĩ về chuyện khác. Anh vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành. Phải tiêu diệt Desiderius.
Điện thoại reo vang, anh lấy điện thoại ra khỏi túi trả lời máy.
Là Talon. “Ash muốn tôi báo cho anh biết có chuyện kỳ lạ đang xảy ra. Đêm nay có vẻ như bọn Daimon đang ồ ạt tấn công. Tôi đã hạ được chục tên rồi, còn anh ấy thì đang truy sát bốn gã khác. Anh ấy muốn tôi nói anh cẩn thận.”
“Nói Gramps không phải lo gì cả. Bên khu này rất yên tĩnh.”
“Được rồi, chỉ cần đừng lơ là đó.”
“Đừng lo. Tôi có thể tự lo liệu được.”
“Nhân tiện,” Talon nói. “Eric đang ở chỗ Tabitha. Cậu ta nói Tabitha cũng đang quần bên khu đó, truy tìm Desiderius.”
“Đừng đùa chứ.”
“Phải chi là đùa. Ash đã theo dấu cô ta từ vườn hoa trung tâm nhưng mất dấu khi diệt một lũ Daimon bám theo một đám du khách.”
Kyrian gác máy, cùng lúc máy phát tín hiệu của anh cũng kêu vo ve. Có nghĩa là có Daimon ở gần đây.
Kyrian lấy chiếc máy phát tín hiệu trong túi áo khoác, lần mò theo tín hiệu phát ra, Kyrian bước vào một con hẻm nhỏ cách đó một dãy nhà.
Khi bước vào bóng đêm, anh nhận ra sáu tên Daimon đang tấn công một con người.
“Này !” Kyrian gọi, phân tán sự chú ý của bọn chúng khỏi nạn nhân. Anh vuốt lại mép áo khoác, rút thanh kiếm có thể thu giãn tùy ý, nhấn vào viên đá ở cán kiếm, lưỡi kiếm dài hơn thước rưỡi bật ra khỏi chui.
“Cho ta biết,” Kyrian vừa xoay người vừa nói với bọn Daimon, “Có bao giờ các ngươi được diện kiến một tướng quân Hy Lạp đang nổi giận chưa ?”
Bọn Daimon nhìn nhau cảnh giác. Kích thước của thanh kiếm và của bản thân Kyrian cũng đủ khiến kẻ khác phải hoảng sợ cúi đầu. “Không phải là một cảnh tượng đẹp đẽ gì đâu. Thật đấy.”
“Bắt hắn !” tên trưởng nhóm la to và cả bọn nhảy bổ vào anh. Chỉ bằng một động tác gạt nhẹ nhàng, Kyrian khiến tên thứ nhất tan thành tro bụi. Anh cứ không ngừng vờn quanh như một con mèo duyên dáng, và tên thứ hai nhanh chóng được tặng một nhát ngang người. Hắn thở hắt lên một cái rồi bốc hơi.
Kyrian chưa kịp quay về tư thế phòng thủ thì một tên Daimon đã nhào đến chụp cánh tay anh, cố tước thanh kiếm khỏi tầm kiểm soát. Kyrian xoắn tay, dùng mũi dao trong giày đâm thẳng vào người gã. Lại thêm một tên tan thành tro bụi.
Một tên khác nắm lấy thắt lưng, đẩy cả người anh đâm vào tường. Hai tên khác cũng đồng thời nhào tới.
Anh đá mạnh vào tên đang giữ chặt thắt lưng mình, gã bay thốc đến chỗ hai tên đang nhào tới. Cả ba lập tức biến mất tăm.
Anh thấy Tabitha đang đứng lảo đảo. “Cho hắn chết đi, đồ ma cà rồng rác rưởi,” vừa nói cô vừa phóng mảnh thiên thạch về phía Kyrian.
Anh choáng váng vì bất ngờ nhận ra cô đang phóng vũ khí để bảo vệ chứ không phải để giết mình. Anh chụp lấy mảnh thiên thạch, dùng nó giết chết tên Daimon cuối cùng.
Khi anh chạy đến bên cạnh, Tabitha gần như đã khuỵu hẳn xuống đất. Máu trên cổ đang tuôn xối xả, mặt cô cũng trở nên trắng bệch. Kyrian xé một mảnh áo sơ mi, giữ rịt lấy miệng vết thương rồi nhấn số gọi cấp cứu.
“Eric ?” cô căng thẳng gọi trong khi đảo mắt tìm kiếm trong bóng đêm, có vài nạn nhân đang nằm gục ở đó. “Anh ấy chết rồi sao ?”
“Anh ở ngay đây, em yêu.”
Eric lảo đảo đến chỗ họ. Anh ngã nhào xuống bên cạnh Tabitha, nắm lấy tay cô. “Cô ấy sẽ không chết đâu,” Kyrian cam đoan.
Eric gật đầu. “Tôi đã cố khuyên cô ấy đừng ra ngoài đêm nay. Tôi biết sẽ có chuyện xảy ra mà. Nhưng cô ấy không chịu nghe.”
“Đúng là cùng huyết thống mà.”
Tabitha chạm vào tay Kyrian trong khi anh đang bấm gọi 911. Sau khi anh gọi xong, cô vẫn nhìn anh trừng trừng, trán cô tối lại đầy hoài nghi. “Sao lại cứu tôi ?”
“Đó là việc mà Kyrian phải làm, Tabby à.” Eric thì thầm.
Trong khi Eric ôm chặt lấy cô, Kyrian kiểm tra hai người còn lại đang nằm trên đất. Chính là hai người đã tấn công anh ở nhà Esmeralda. Đáng tiếc, họ không may mắn như Eric và Tabitha.
“Eric,” anh trở về chỗ hai người. “Chuyện gì xảy ra vậy ?” Eric nhún vai. “Mới phút trước, bọn tôi đã tóm được chúng, nhưng ngay lập tức tình thế đảo ngược.”
“Bọn chúng có nói gì không ?”
Eric trông như sắp khuỵu đến nơi nhưng vẫn ôm chặt Tabitha. “Bọn tao sẽ hút cạn linh hồn mày.”
Kyrian nhìn anh, tim đập liên hồi, anh nghiến răng, rồi vặn vẹo thành một nụ cười méo mó. “Bọn Daimon này đúng là xem quá nhiều phim loại B rồi.”
Tabitha chồm người tới, chạm vào tay Kyrian. “Cám ơn.”
Anh gật đầu. “Không cần cám ơn đâu.”
“Trời ạ, Kyrian,” Eric nói trong hơi thở. “Anh đã nói đúng về bọn chúng. Chưa bao giờ tôi thấy Daimon lại hành xử như thế này. Lẽ ra tôi nên nghe lời anh.”
Tabitha nhướng mày nhìn cả hai. “Hai người biết nhau sao ?”
“Cha của anh đã từng làm việc cho bạn của Kyrian, Talon.” Eric nhận ra cái nhìn đầy ngụ ý của Kyrian. “Anh đã biết Kyrian từ rất lâu rồi, Tabby. Tin anh đi, anh ấy là người tốt.”
Cô chưa kịp nói gì thì xe cứu thương đến.
Kyrian đợi đến khi cả hai vào trong xe, và được nhân viên y tế chăm sóc, anh lấy điện thoại gọi Amanda để cho cô biết chuyện vừa xảy ra.
Cô không trả lời điện thoại.
Anh gọi cho mẹ cô, chị gái cô, rồi lại gọi về nhà mình. Không ai nghe máy.
Bao tử quặn lên vì sợ hãi, anh chạy vội ra xe. Có thể Amanda vẫn còn đang ở nhà đợi anh.
Hoặc là Desiderius đã bắt được cô.
Anh tưởng tượng thấy cô đang bị tấn công như Tabitha. Anh thấy cô đang nằm trong vũng máu và chết như mấy người bạn của Tabitha. Sợ hãi và đau đớn công kích mạnh mẽ.
Amanda phải không được xảy ra chuyện gì. Anh không thể sống nổi nếu có chuyện gì xảy ra cho cô ấy.
Con quỷ trong cơ thể anh trỗi dậy, chiếc Lamborghini phóng nhanh hết mức có thể.
Cả người anh run lên vì sợ hãi, anh phóng ào và garage, chạy sộc vào thẳng trong căn nhà tối tăm, im lặng lắng nghe.
Làm ơn đi, các vị thần hoặc bất cứ thánh thần trời phật nào cũng được. Đừng để cô ấy bị tổn thương. Anh nghe thấy tiếng Amanda trên lầu, giai điệu Greig vang lên trong phòng ngủ của anh. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm và cảm kích, anh gần như loạng choạng. Anh phải nhìn thấy cô để biết chắc là cô vẫn mạnh khỏe an toàn. Hít một hơi thật sâu, Kyrian chạy vội lên lầu, mở cửa.
Anh như chết đứng tại chỗ.
Amanda đang thắp hết nến trong phòng. Cô mặt một chiếc áo ngủ màu trắng bó sát, gần như là trong suốt. Đôi chân dài mang tất, với phần đai eo trắng muốt. Cô nằm trên giường, quay lưng về phía anh. Anh ngửi thấy mùi tinh dầu hoa hồng từ cơ thể cô đang thấm xuống tận tấm ga giường.
Cả cơ thể anh như bừng lên khi thấy cảnh tượng đó. Choáng ngợp với muôn vàn cảm xúc, anh bước đến bên giường, ôm lấy cô từ phía sau. Anh giữ cô thật chặt trong vòng tay, đầu tựa vào đầu cô, cả cơ thể anh vẫn còn hơi run vì nhẹ nhõm.
Amanda vẫn còn sống và không bị tổn thương gì.
Cô rên lên trong lạc thú và khoái cảm. Âm thanh đó dội thẳng vào anh, khiến dục vọng trong anh dâng trào mãnh liệt.
“Chạm vào em đi, Kyrian,” cô hổn hển, nắm lấy đôi tay đang đặt lên eo mình, kéo nó áp lên bầu ngực vung tròn. “Tối nay em cần anh.”
Anh cũng cần cô. Sau khi hoảng sợ cùng cực với cái ý nghĩ sẽ phải mất cô, anh muốn được cảm nhận cô như cách cô đã làm đảo lộn tâm trí của anh.
Anh gầm gừ khi cảm thấy ngực cô bắt đầu căng lên, bàn tay anh đang áp vào phần vải mỏng như lụa che hờ trước ngực, anh gục đầu, tận hưởng mùi hương tỏa ra từ cổ cô.
Cô quay người, tháo bỏ kính mát ra khỏi mặt anh, dùng môi mình ôm trọn lấy môi anh.
“Amanda,” anh hổn hển, mùi hương hoa hồng vướng vít trong đầu khiến anh mê muội. “Em muốn làm gì anh ?”
Cô trả lời bằng cách đưa lưỡi trượt trên xương hàm anh, rồi dần xuống dưới cằm và chu du xuống vùng cổ. Cả người anh run lên khi cô cởi áo khoác của anh vứt xuống sàn.
Cô tiếp tục cởi áo sơ mi, tay cô lòn vào dưới áo, vuốt ve da thịt trần trụi.
Trong đầu anh van lên tiếng nói bảo anh nên tránh xa cô ra. Nhưng anh không thể. Đúng vậy, anh không cách nào làm thế được.
Anh yêu người phụ nữ này. Đó là tất cả. Cô đúng là một nửa của anh. Anh không bao giờ có thể phủ nhận điều đó.
Trong giây phút ngắn ngủi này, anh muốn chìm đắm hoàn toàn trong tình yêu với cô. Chìm đắm trong cảm giác khao khát này.
Mắt anh nhìn cô điên dại, cô cởi khóa quần, lòn tay vào trong, nắm chặt cái vật nam tính đang cứng ngắt. “Em thích cảm giác anh trong tay em,” cô thì thầm. “Nói cho em nghe, Kyrian, anh có thể đọc được suy nghĩ của em không ?”
Kyrian nhắm mắt, tận hưởng từng cái vuốt ve. Anh rùng mình, cảm nhận bàn tay cô. “Không,” anh hổn hển. “Anh đã phá bỏ quyền năng đó khi em bảo anh làm thế.”
Anh nhấc cô ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, đặt bản thân vào giữa hai chân cô. Cô mỉm cười, nụ cười khiến tim anh bừng sáng. Cô kéo phần trước của chiếc áo ngủ trễ xuống, để lộ bầu ngực trần trụi.
Cơ thể anh bùng cháy. Kyrian dùng khuỷu tay kéo hai đùi cô ra để anh có thể thỏa thích ngắm nhìn. Thánh thần ơi, anh thích được ngắm cô biết bao. Anh quỳ gối, ngấu nghiến cô.
Cô rên lên khi anh hoàn toàn chiếm hữu cô. Kyrian nhắm mắt, lưỡi anh không ngừng chuyển động. Đùi cô căng cứng ôm trọn lấy mặt anh trong khi anh đưa cô lên đến cực điểm.
Tay cô lòn vào tóc anh, đu đưa hông áp sát mặt anh.
“Ôi trời,” cô rên lên.
Kyrian đợi cho đến khi cô hoàn toàn thỏa mãn. Lúc đó anh mới đứng dậy.
Mắt cô như bùng lên khi cô nhìn vào anh. Cô rướn người, hoàn thành công việc còn lại – lột trần anh, và rồi nhẹ nhàng trượt người nằm sấp xuống giường.
Không cần phải nói gì, anh cũng hiểu cô đang muốn gì. Anh gầm gừ trong cổ, nhấn mạnh bản thân khắc vào bên trong cô.
Cô rên lên trong khoái cảm, rướn người lên, rồi lại hạ xuống để anh có thể hoàn toàn tiến sâu vào trong cô.
Cả cơ thể Kyrian run lên, anh lèn tay ôm chặt chiếc eo mềm mại, rồi lần tìm đến vùng bên dưới, chạm vào phần thịt hơi nhô ra. Tay anh không ngừng chuyển động thật dịu dàng trong khi phần hông vẫn giữ nguyên.
Anh để mặt cô giành quyền chủ động.
Amanda vắt cạn dòng sữa trong cơ thể anh cho đến khi cô lên đến khoái cảm lần nữa, cô gào to tên anh.
Cảm nhận được niềm hoan lạc khi cả hai cơ thể hòa làm một, và sức mạnh cơ thể tuôn ra mãnh liệt, anh rời khỏi cô. Hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn, dục vọng khiến anh đau đớn.
Lần này, Amanda không hề tỏ ra lo lắng, Thay vào đó, cô quay người ngấu nghiến môi anh.
“Amanda,” anh kêu, cố đẩy cô ra xa.
“Shh, Kyrian,” cô thì thầm trên môi anh. “Tin em đi.”
Một lần nữa, theo bản năng, anh tin cô. Cô đặt anh nằm xuống giường, leo lên người anh. Kyrian run lên khi cô đưa anh khắc vào trong cô lần nữa.
Cô cảm thấy thật tuyệt khi anh có thể cảm thấy cô bên trong anh. Cô lại một lần nữa giành quyền chủ động.
Cái phần phình lên giữ hai chân anh bắt đầu dựng đứng, hai người ôm chặt lấy nhau, lăn tròn cho đến khi anh nằm trên cô, chìm hẳn vào giữa hai đùi cô. Cảm giác đã khá hơn một chút, anh đẩy nhanh hơn và mạnh hơn.
Lần này, khi anh định lùi ra, cô đã vòng chân, giữ anh thật chặt.
Kyrian nhướng mày khi thấy cô cuộn chặt lấy mình, đưa bản thân mình vào sâu hơn nữa. Cô rên lên, cả cơ thể cô không ngừng bóp chặt lấy anh.
“Amanda, dừng lại đi,” anh thở không ra hơi. Nếu cô cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không chịu nổi nữa.
Nhưng anh càng muốn lùi ra xa, cô lại càng giữ anh chặt hơn nữa, trườn cả cơ thể dựa sát vào anh. Kyrian nghiến răng, cố không đạt đến khoái cảm.
Nó thật sự cũng có hiệu quả đôi chút cho đến khi cô lại lên đến đỉnh lần nữa. Nhưng tiếng rên thỏa mãn cùng với cảm giác cô đang bóp chặt lấy anh khiến anh không thể chịu đựng nổi. Và, một lần nữa, anh giải phóng bản thân.
Kyrian ngửa đầu về sau, hét to đầy hung bạo trong cơn khoái cảm. Trên đời này không gì tuyệt bằng vòng tay của Amanda. Cơ thể của Amanda.
Lần đầu tiên trong suốt hai ngàn năm, anh cảm thấy như đang ở nhà.
Khi cảm giác đó quét qua cơ thể, anh cảm thấy như năng lực Kẻ Săn Đêm lại bị hút cạn lần nữa.
Không !
Amanda hôn nhẹ lên môi anh, quấn lấy người anh, lăn một vòng. Anh quá yếu để có thể chống đối. Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn cô.
Cô bước ra khỏi giường, mặt áo vào.
“Amanda,” anh gọi
Lát sau, cô quay lại với một ly rượu.
“Mọi thứ đều ổn cả. Em đang ở đây, anh yêu,” cô nói.
Cô đưa ly rượu lên miệng anh. Hoàn toàn tin tưởng cô, anh uống cạn.
Vài phút sau, căn phòng trở nên chòng chành. “Em đã làm gì vậy ?” anh hỏi, cảm giác sợ hãi gặm nhấm toàn thân.
Nhưng anh đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Cũng như Theone hàng trăm thế kỷ trước, cô đã đầu độc anh.
Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là cô mở cửa để Desiderius bước vào phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...