Niết Bàn Trọng Sinh Bốn Kiếp Người Đấu Mưu Với Các Nam Chính


Nghe Hàn Văn Chiêu nói vậy, Hàn Thanh Dao cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cứ tưởng bản thân sẽ một mình ở tại nơi này, hiện giờ có ca ca làm bạn, nàng đương nhiên cao hứng đến không thể cao hứng hơn.
Nhìn muội muội vui vẻ như thế, Hàn Văn Chiêu lại một lần cảm thấy mình hẳn đã làm đúng rồi.
“Quách Quan”
“Có!” Một giọng nói mỏng manh vang lên dưới bậc thang, chỉ thấy một thiếu niên thân hình gầy yếu mặc áo vải bố vác theo một bao vải thô nhỏ.

Vì hai huynh muội còn đang đứng chắn trước cửa lớn, hắn đành phải khoanh tay an tĩnh chờ ở một bên.
“Ngại quá, chúng ta chặn đường rồi, xin lỗi huynh đài!” Hàn Thanh Dao cười nói xin lỗi nói.
“Không có việc gì! Không có việc gì!” Người nọ liên tục xua tay, có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Ti chức chờ được, chờ được.”
Huynh muội hai người sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục đứng chắn cửa, vì thế cao hứng phấn chấn sóng vai đi vào Kính Võ Viện.
Kính Võ Viện không khí chất nho nhã giống những thư viện khác, nơi nơi đều tỏa ra sắc thái mạnh mẽ đặc trưng của quân gia, hai huynh muội vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đến nơi ở được chuẩn bị cho Hàn Văn Chiêu.

Gia nô* dẫn đường kia cúi người hành lễ, nói: “Hàn tiên sinh, nơi này là phòng ngủ của ngài.

Hành lý đã được đưa vào trong.

Viện trưởng phân phó, ngài tàu xe mệt nhọc, hôm nay không cần tham gia lễ khai viện.”
*gia nô: đầy tớ, tôi tớ, người ở
Nói xong, người nọ lại hướng về phía Hàn Thanh Dao nói: “Huyện chúa*, viện trưởng cũng phân phó, dựa theo quy định của Kính Võ Viện, nếu đã tới nơi này thì chính là học viên trong viện, dù trước đó có thân phận gì cũng tạm gác lại ngoài cửa.

Cho nên, chỗ của ngài cũng giống các học viên khác, mời ngài đi cùng ta tới đó.”
*huyện chúa: quận chúa, quận chủ - cách gọi người phụ nữ hoàng gia, danh phận được hoàng đế phong cho.
“Vị tiểu ca này, có thể để…” Hàn Văn Chiêu đau lòng muội muội chịu khổ mới cố ý tới làm tiên sinh, hiện giờ lại thấy muội muội bị an bài ở cùng một chỗ với các nam tử khác, ngay tức khắc muốn mở miệng xin đổi, ai ngờ hắn vừa muốn nói chuyện, Hàn Thanh Dao lại lễ phép gật đầu, nói: “Viện trưởng nói rất đúng, ta đã vào Kính Võ Viện, tự nhiên trở thành một thành viên của Kính Võ Viện, nhờ tiểu ca phía trước dẫn đường!”
Nói xong, Hàn Thanh Dao chuyển hướng sang ca ca, lộ ra một nụ cười thản nhiên mà kiên định, nói: “Ca ca chớ lo lắng, cho dù mọi người không tin, nhưng muội thật sự là tới đây học tập.

Cho nên, nếu người khác ở được, muội cũng ở được.”
“Tốt, huynh biết rồi!” Hàn Văn Chiêu cảm thấy muội muội như vậy có chút xa lạ, hắn thầm thở dài trong lòng, nói: “Muội là nữ nhi gia, nếu ở không quen, cứ việc nói với huynh, Hàn gia của chúng ta luôn bảo vệ muội.”
“Vâng!” Nhìn ánh mắt lo lắng của Hàn Văn Chiêu, Hàn Thanh Dao có một loại cảm xúc không muốn xa rời mà trước nay chưa từng có, tuy rằng nàng không nhớ rõ chuyện cũ của bản thân, nhưng nàng biết kiếp trước mình không hề có thân nhân bên cạnh, nếu như nàng có được một vị huynh trưởng từ ái như thế thì sao phải đến nổi lưu lạc phong trần.


Nghĩ lại từ lúc nàng nhập vào thân thể này, luôn được Hàn Văn Chiêu sủng ái vô cùng, lần đầu tiên tận đáy lòng nàng khát vọng mình có thể thật sự trở thành muội muội của Hàn Văn Chiêu.
Nhưng khi nàng nhấc tay nải của mình lên, Hàn Thanh Dao bỗng có loại cảm giác muốn mắng người.

Hai cái nha hoàn kia vì giúp nàng có thể thuận lợi ở Kính Võ Viện, vậy mà thu thập một bao đồ vật thật sự rất nặng nha, giờ đã không có Hàn Văn Chiêu hỗ trợ, cái tay nải nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này đã trở thành gánh nặng cho một nữ hài tử là nàng đây.
“Để ta giúp cho!” Một thanh âm mềm mềm không biết từ nơi nào xông ra.

Hàn Thanh Dao vừa thấy, thì ra là Quách Quan vừa gặp ngoài cửa kia.

Thật không ngờ, người này cứ như vậy yên lặng, hai huynh muội bọn họ cũng không để ý đến.
Ngay cả gia nô dẫn đường hiển nhiên cũng quên mất còn có người này bên cạnh, bị hắn làm cho giật mình.
“Không cần, không cần, ta tự mình mang được!” Hàn Thanh Dao tuy là nữ nhi, nhưng cũng không đến mức tay không xách nỗi.

ngay lúc nàng đang định tiếp tục đi, đột nhiên nghe thấy Hàn Văn Chiêu ở đằng sau kêu nàng, nàng vội đem đồ vật đặt xuống đất, bước nhanh chạy trở về.
Ra là sau khi Hàn Văn Chiêu vào nhà mới nhớ tới quên đưa tiền tiêu vặt cho Hàn Thanh Dao, vốn dĩ hắn nghĩ hai huynh muội có thể được sắp xếp ở cạnh nhau, tới lúc đó muội muội muốn mua cái gì thì đưa cũng không muộn.

Hiện giờ hai người bị tách ra, sợ muội muội muốn dùng tiền mà còn phải chạy tới tìm hắn, vì thế vội vàng đuổi theo.
Hàn Văn Chiêu mượn cơ hội dặn dò mãi một hồi, Hàn Thanh Dao cười lắng nghe, một câu cũng không phản bác.
Sau một lúc lâu, Hàn Thanh Dao tiễn ca ca trở lại chỗ cũ, trở lại đã không thấy Quách Quan kia đâu, mà hành lý của mình cũng không thấy.

Vừa hỏi mới biết được thì ra người này đã mang hành lý đến nơi ở giúp nàng.

Hàn Thanh Dao khen người này thiện tâm một câu dưới đáy lòng, liền đi theo gia nô đi tới nơi được sắp xếp cho nàng.
Ai biết, nàng vừa đến ngoài viện* đã nghe được một người cao giọng nói: “Ta không đồng ý cho bà điên Hàn gia kia ở cùng! Nhiều viện như vậy, dựa vào đâu mà đem nàng ta xếp chung vào chỗ này của chúng ta? Đúng không?” Theo sau là một mảnh tiếng nói phụ họa.
*viện ở đây là nơi ở gồm có sân và phòng
Không cần nghĩ cũng biết “bà điên” trong miệng người này là người phương nào.

Hàn Thanh Dao nhẹ nhăn mày liễu, tiếp tục đi về phía trước.


Sau khi hai người bước vào cửa viện, trước mặt là khoảng sân bình thường, ba gian phòng lớn vây quanh cái sân có bao hành lý bị ném của Hàn Thanh Dao.

Vây chung quanh còn có các công tử thiếu gia quần áo đẹp đẽ quý giá, mỗi người bọn họ giờ phút này đều xắn tay áo, biểu cảm hung thần ác sát như muốn đánh người.

Mà ở giữa, có một người chân tay luống cuống, chính là Quách Quan gầy yếu kia.

Hắn lúc này quần áo lộn xộn, đầu tóc tán loạn, cổ áo cư nhiên còn có mấy chỗ đã bị xé rách, hiển nhiên là bị người xô đẩy, kéo tới rách.
Hàn Thanh Dao đảo mắt qua mặt của mỗi người ở đây, khi nhìn đến một người thì hơi dừng một chút.

Ngay sau đó một cổ tức giận từ đáy lòng bốc lên, con ngươi đen nhánh của Hàn Thanh Dao đột nhiên xuất hiện sau cánh hoa băng nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, biến mất cực nhanh, cơ hồ chỉ chợt lóe lên mà thôi, không ai ở đây có thể kịp nhìn thấy.
Mọi người vừa nhìn thấy Hàn Thanh Dao tới, toàn thể đều sững sờ lại.

Bọn họ tuy khinh thường Hàn Thanh Dao, nhưng rốt cuộc đều là con cháu thế gia, vẫn còn biết tôn ti cơ bản, mặc dù Hàn Thanh Dao là “Trò cười của triều đình”, nhưng người ta dù sao cũng là thiên kim nhà công tước, là huyện chúa Đại Du được Hoàng Thượng sắc phong.

Chỉ dựa vào thân phận đó, không phải người bọn họ có thể phê bình.

Đặc biệt khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thanh Dao, một ít người gia thế thấp kém, đã đồng loạt cúi đầu, bước chân không tự giác lui về sau một chút.
“Hàn huynh, không, Hàn cô nương, không, huyện chúa đại nhân.” Thiếu nien gầy yếu bị vây quanh ở giữa, run như cỏ lau trong gió, vừa nhìn thấy Hàn Thanh Dao tới, tựa như nhìn thấy vị cứu tinh.

Nhưng cố tình miệng hắn lại không nhanh nhẹn, liên tiếp nói vài cái xưng hô, nhưng có vẻ như đều không phù hợp với thân phận hai người lúc này.

Thế nên hắn trực tiếp đỏ mặt, cúi đầu, ngậm miệng không nói.
“Quách huynh vất vả rồi.” Hàn Thanh Dao một thân nam trang, đối với người nọ làm cái lễ, nhìn qua chỗ hánh lý bị ném xuống đất, cùng với đầy những dấu chân ở mặt trên, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn sang tên công tử mặc hoa phục dẫn đầu ầm ĩ kia, từng bước một đi tới chỗ hắn.

Người nọ là con trai thứ hai của võ tướng ngũ phẩm Hứa Hải Nhân - Hứa Bân.

Người này tính tình thẳng thắng giống phụ thân hắn, bởi vì mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không ở bên hắn lâu, từ nhỏ được tổ mẫu nuôi lớn, bị nuông chiều thập phần kiêu ngạo ương ngạnh.

Nhưng biểu cảm vốn dĩ kiêu ngạo kia khi bị ánh mắt lạnh của Hàn Thanh Dao nhìn chăm chú vậy mà bắt đầu trở nên thấp thỏm.

Có lẽ chính hắn đều không rõ vì sao nữ nhân hoa si trong miệng người khác giờ phút này lại có khí thế lớn như vậy.

Hắn nhìn nữ nhân từng bước từng bước đã đi tới chỗ mình, không khỏi có loại cảm giác muốn lui về phía sau.
“Hành lý của ta là do ngươi ném?” Thiếu nữ Hàn Thanh Dao vốn giọng nói kiều nộn, bây giờ lại giống như mang theo vụn băng, hỏi đến sống lưng Hứa Bân phát lạnh.
“Ờ, đúng thì thế nào?” Nam nhân lui về phía sau một bước nhỏ đến khó phát hiện, ánh mắt né tránh khắp nơi.
“Tốt, rất tốt, ngươi thừa nhận là tốt!” Khóe môi Hàn Thanh Dao gợi lên một nụ cười lạnh.

Quay đầu lại nói với gia nô dẫn đường kia: “Nhờ vị này hỗ trợ làm chứng.”
Nói, nàng đi đến chỗ hành lý, mở ra, trước mặt mọi người bắt đầu lục lọi.
Đang lúc mọi người nghi hoặc khó hiểu, liền thấy nàng lấy một hộp gỗ đàn thủ công tinh xảo từ bên trong ra, nàng giơ hộp lên, nói: “Này là trâm cài do đương kim Thái Hoàng Thái Hậu ban cho.

Nếu nó hoàn hảo không hư hao gì, như vậy việc này ta liền bỏ qua.

Nhưng nếu nó có nửa phần hư tổn…”
Hàn Thanh Dao không nói thêm gì nữa, bởi vì bọn họ đều là con cháu thế gia, tự nhiên đều biết, làm hỏng vật được ban phải chịu tội lớn nhường nào.

Bản thân hắn bị phạt không cần phải bàn cãi, mà ngay cả phụ huynh hắn cũng sẽ vì dạy bảo không nghiêm mà bị trách phạt, thậm chí có khả năng bị giáng chức quan.
Thiếu nữ nhếch khóe miệng lên, mắt hạnh gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Bân mặt đã trắng bệch kia, đôi tay nhỏ trắng nõn tinh tế trực tiếp mở hộp gỗ ra trước mặt mọi người.
Nháy mắt, tất cả con mắt trong viện đều đồng loạt nhìn về phía cái hộp.
Chỉ thấy một cây trâm cài thủ công tinh mỹ được khảm châu ngọc xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trong hộp, đầu trâm và thân trâm đã chia làm hai.
Hai chân Hứa Bân mềm nhũn, ngã mông ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không có khả năng, ngươi gạt ta.

Này tuyệt đối không phải vật được ban.”
Hàn Thanh Dao chép chép miệng nói: “Đồ vật được ban luôn được Nội Vụ Phủ ghi chép, không phải do một tiểu nha đầu ta muốn nói hươu nói vượn là được.”
Hứa Bân còn muốn nói gì đó, liền nghe Hàn Thanh Dao cười lạnh một tiếng trực tiếp cướp lời: “Ngươi muốn nói là cây trâm này vốn dĩ đã bị hư đi? Ngại quá, sáng nay thu dọn hành lý, ta đã cùng Đường phủ phu nhân xem qua, nàng có thể làm chứng cho ta, thẳng đến khi đi vào Kính Võ Viện, cây trâm này hoàn hảo không tổn hao gì.

Ngươi nếu muốn nói là do ta động tay động chân? Đáng tiếc, ta mở nó ra trước mặt mọi người.

Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, ta sao có thể động được tay chân đây.”
Thiếu nữ nói mấy câu trực tiếp đem những lời Hứa Bân định nói nghẹn ở trong miệng, nhìn hắn bị dọa cả người run rẩy, mọi người đang vây xem bắt đầu nhìn người bên cạnh mình, tựa hồ muốn cầu tình vi Hứa Bân.


Lại nghe Hàn Thanh Dao mở miệng nói: “Như vậy, ta hiện tại muốn biết, trừ bỏ hắn còn có người nào cùng làm việc này không?”
Nàng vừa dứt lời, người khắp bốn phía lập tức tránh né như tránh ôn dịch, mau chóng lui ra rất xa, sợ tội danh làm hư vật ngự ban này dính lên trên đầu mình.
“Được!” Hàn Thanh Dao khinh thường nhìn động tác của mọi người, chậm rãi đem hành lý gom lại, xách ở trong tay, chỉ cầm hộp gỗ đàn bên ngoài.

Nàng nhìn gia nô đã sợ ngây người đứng ở cửa kia, nói: “Phiền toái giúp ta an bài một chỗ thanh tịnh chút.”
“Không vấn đề gì, vậy người này…?” Gia nô này tuy mỗi năm đều sẽ tiếp đãi các vị công tử thế gia, việc tranh chấp mâu thuẫn cũng gặp không ít, nhưng sự tình như hôm nay xác thật là lần đầu tiên hắn gặp phải.
“Hắn ta?” Hàn Thanh Dao chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt từ trên cao nhìn xuống đảo qua người đang ngồi trên mặt đất kia, hừ lạnh một tiếng nói: “Hàn gia chúng ta cũng không phải để cho người khác tùy tiện khi dễ, hiện giờ hắn tự làm tự chịu, chờ phụ huynh bị trách cứ đi!”
Thiếu nữ đi về phía trước hai bước, rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với người ngồi trên mặt đất: “Từ lúc Thái Hoàng Thái Hậu ban trâm cài này cho ta, nó một bước cũng không rời khỏi người ta, chuyện này ở trong thế gia không phải là bí mật gì.

Cái người xúi giục ngươi làm chuyện này, lại căn bản không nhắc nhở ngươi, có thể thấy được tâm cơ hắn cỡ nào.

Trừ bỏ phụ huynh lo lắng vì người, ngươi tốt nhất vẫn nên xem lại một chút bằng hữu kết giao của mình đi.”
Nói xong, Hàn Thanh Dao vác cái tay nải cực lớn, không phù hợp dáng người này, rời khỏi sân.
Cho đến khi thân ảnh mảnh khảnh kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Hứa Bân té ngã trên mặt đất mới như vừa tỉnh mộng đứng dậy, không nói gì đã trực tiếp vọt tới trước mặt một người, vung một quyền đánh vào người nọ, mọi người kinh hãi vội vàng can ngăn.
Liền nghe Hứa Bân vừa đánh vừa quát: “Không phải ngươi nói nàng ta là kẻ hoa si không có đầu óc sao? Còn nói hai nhà các người cái gì mà quan hệ thông gia a, lỡ có chuyện gì ngươi sẽ nói giúp ta? Không nghĩ tới tất cả là do ngươi tính kế? Hôm nay lão tử ta đánh chết ngươi!”
Mọi người thật vất vả mới cứu được kẻ bị Hứa Bân đánh mặt mũi bầm dập ra tới, nhìn kỹ, cư nhiên đây là Mã Thế Kiệt – cháu trai của võ tướng ngũ phẩm Mã Lượng.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tất cả đều biết ca ca của Mã Thế Kiệt - Mã Thế Anh cưới thứ trưởng nữ* của phủ Hàn quốc công, Hàn Bình Nhi.

Mà Hàn Bình Nhi này do thông phòng sở ra, ở Hàn phủ không được ưa thích, càng vì việc bị gả cho Mã Thế Anh kẻ hèn thất phẩm không có thực quyền mà có nhiều ít oán giận với chính thê của Hàn quốc công.

Hiện giờ thấy được người khởi xướng là Mã Thế Kiệt, có thể nhìn ra được chuyện này do Hàn Bình Nhi bày mưu đặt kế bảo hắn xúi giục Hứa Bân ra oai phủ đầu với Hàn Thanh Dao.
Bên này còn đang loạn thành một đoàn, một hắc y nam nhân trên nóc nhà ánh mắt sâu thẳm nhìn phương hướng thiếu nữ kia rời đi, suy tư gì đó.
Mà bên kia, dựa vào bên ngoài cửa tiểu viện, một nam tử áo gấm dáng người cao ráo, hơn hai mươi tuổi, tựa chi lan ngọc thụ đứng ở nơi đó, khóe môi mỉm cười, gương mặt lộ ra một cổ nho nhã quý khí.
Mà thiếu niên tầm hai mươi tuổi đứng bên cạnh hắn lại nhăn mày kiếm, môi mỏng mím chặt, hắn mặc một thân màu xanh đen, vạt áo bó lại vòng eo, nhìn thập phần giỏi giang lưu loát, oai phong bất phàm.
“Tử Thư* a! Vị hôn thê này của ngươi tựa hồ cũng không thô bỉ bất kham như trong lời đồn a!” Nam tử mặc cẩm y mỉm cười, thanh âm như tiếng suối trong làm say lòng người.
*Này cũng là tên của Doãn Thiên Xu
Mà thiếu niên đứng bên cạnh mày càng nhăn lại, sau một lúc lâu, hắn mới hơi hơi mở miệng, giọng nói còn mang theo một chút đặc trưng của thiếu niên mới trưởng thành: “Khánh vương gia là chú của Tử Thư, không cần trêu chọc vãn bối làm gì.”
“Ngươi a!” Khánh vương gia Hách Liên Phụng Tường lắc đầu thở dài, nói: “Thật là càng lớn, càng không đáng yêu a!”
Bên tai Doãn Thiên Xu ửng đỏ, xoay người rời đi, lại bị Hách Liên Phụng Tường gọi lại dặn dò một phen, mới thả cho hắn chạy.
Mà bản thân Hách Liên Phụng Tường lại nhìn qua nơi thiếu nữ đi mất, mỉm cười lẩm bẩm: “Đến tột cùng thì cái nào mới là ngươi đây? Xem ra ngày tháng ở Ninh Châu cũng không đến nỗi nhàm chán!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận