Hạng Thiên Khải chưa từng tham gia hành quân chiến tranh, hắn cũng
biết ngự giá thân chinh không phải là hưởng thụ, lần đầu tiên ly khai
cung thất, hắn không có mang Dực Cánh theo. Cũng không biết phải đi bao
lâu, nhưng Hạng Thiên Khải không muốn nhìn thấy Dực Cánh, bởi vậy Phi
Nhiễm dẫn theo mấy đệ tử cùng hắn đồng hành. Hạng Thiên Khải cũng biết
hành quân chiến tranh khổ cực, hắn ngồi trên lưng ngựa đã mấy ngày, hai
chân tê liệt khó chịu, thân là hoàng thượng nào có thể lộ ra là mình
không thể chịu khổ, dáng dấp sợ hãi, làm như vậy tướng sĩ phía dưới sẽ
xem thường, Hạng Thiên Khải khẽ cắn môi, kiên trì trụ. Trong lòng Hạng
Thiên Khải tưởng niệm Kỳ Duyên, hắn có kết cục ngày hôm nay là do năm đó không nghe Kỳ Duyên khuyên can. Hạng Thiên Khải diện vô biểu tình liếc
mắt nhìn Phi Nhiễm, dung mạo của Phi Nhiễm còn trẻ, đâu giống một lão
giả, tuy rằng hắn niên kỉ không nhỏ, nhưng dung quang toả sáng, nhìn
qua không đến ba mươi tuổi. Hạng Thiên Khải phát hiện tiên tri đều dung
nhan bất lão, hắn cũng kỳ quái. Hạng Thiên Khải sờ sờ mặt mình, khóe mắt xuất hiện vết nhăn, đây là căn cứ xác minh tuổi tác.
“Phi ái khanh, trẫm nghĩ sắp đến thành
trì bị Tề quốc chiếm đóng, lần này xuất chiến ngươi có cao kiến gì?”
Hạng Thiên Khải vẻ mặt ôn hoà, hướng Phi Nhiễm hỏi.
“Thần đêm qua bói toán, người Tề quốc sẽ đặt bẫy, bọn họ sẽ phục kích ở dưới Hoành Sơn. Chúng ta chia làm hai đường, một đường đánh lén đại
doanh Tề quốc, một đường cùng quân đội Tề quốc giao chiến.” Phi Nhiễm
suy nghĩ một chút, nói.
“Mong lời tiên đoán của ngươi là chuẩn xác.” Hạng Thiên Khải quay
sang, trầm mặc không nói, trong lòng hắn hiểu rõ binh mã của mình đều là dân phu bị điều động, sao có thể là đối thủ của quân đội Tề quốc được
huấn luyện kĩ càng, nhưng bọn họ cũng muốn hợp lại một chút. Súc
sinh trước khi chết còn muốn giãy dụa cầu sinh, huống chi hắn là người
đứng đầu một quốc gia.
Quân đội của Vệ quốc dừng lại trước Hoành Sơn tu kiến đại doanh, Hạng Thiên Khải lặng im lắng nghe lời nói của các tướng sĩ, trong lòng bọn
họ đại đa số mong muốn xuất hiện kỳ tích, bọn họ hi vọng đánh một trận
có thể đẩy lui Tề quốc. Hạng Thiên Khải đã bị đả kích, không ôm bất luận mong muốn gì, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, trong lòng lệ chảy xuôi.
Phi Nhiễm thấy hắn dị thường trầm mặc, liền xung phong nhận việc: “Hoàng thượng, thần thống lĩnh đại quân đánh đại doanh của Tề quốc, ý người
thế nào.”
Ảo thuật của Phi Nhiễm là cao siêu nhất trong những tiên tri ở đây,
trong mắt Hạng Thiên Khải lòe ra một tia sáng, ảo thuật cao siêu của Phi Nhiễm đánh hạ đại doanh Tề quốc, chúng ta có lẽ còn cơ hội cứu vãn.
“Hảo, Phi ái khanh thống lĩnh mười vạn nhân mã đánh đại doanh Tề
quốc, ngươi đã tiên đoán Tề quốc phục kích chúng ta tại Hoành Sơn, đại
doanh của bọn họ tất nhiên trống rỗng, trẫm mong rằng trời phù hộ chúng
ta đạt được thắng lợi.” Hạng Thiên Khải có được nụ cười hiếm hỏi, hắn
muốn thắng lợi, nếu lần này thua bọn hắn sẽ không còn đứng dậy được.
Phi Nhiễm tự tin tràn đầy, lần trước đệ tử của hắn trong giao tranh
vận dụng ảo thuật đều bị tàn sát, những người hắn coi trọng đã chết
không ít, Phi Nhiễm mắt mở trừng trừng nhìn các đệ tử Tố Vân cung sau
khi ra ngoài, máu chảy đầm đìa trở về, có người chết trong loạn quân,
thi thể cũng không còn, kế hoạch hắn xây dựng gần như thất bại, Phi
Nhiễm nhớ tới Đoan Mộc Dĩnh cùng Kỳ Duyên, hận nghiến chặt hai hàm răng. Còn có tên Đoan Mộc Thanh Lam không tin vào tiên tri kia, Đoan Mộc gia
đáng chết.
“Bệ hạ, thần không giết chết Đoan Mộc Dĩnh không trở lại.” Đôi mắt
của Phi Nhiễm tối sầm lại, lập tức ngẩng đầu lên, thống lĩnh đệ tử của
mình ly khai.
Hạng Thiên Khải nhìn theo bọn họ rời đi, mong muốn chiến dịch lần này có thể thắng lợi, Hạng Thiên Khải quên rằng Đoan Mộc gia tộc đang trả
thù, chiến tranh lần này là Đoan Mộc gia cường liệt báo thù.
Phi Nhiễm thống lĩnh nhân mã một đường hành quân gấp, hắn dự kiến đại doanh Tề quốc trống rỗng, binh lực tập trung tại Hoành Sơn phục kích,
bởi vậy hắn lao thẳng tới đại doanh Tề quốc mà không chuẩn bị. Phi Nhiễm cũng không phải là tướng quân gì, thật ra bên người hắn cũng có mấy
tướng quân theo cùng, thế nhưng quan chức không bằng cao hắn, nên bọn họ đành phải nghe lệnh Phi Nhiễm. Vì vậy tiên tri thống lĩnh những tướng
quân này, tướng quân thống lĩnh binh sĩ của bọn họ, cứ như vậy tiến sát
đại doanh Tề quốc.
Vệ quốc nhìn thấy đại doanh Tề quốc, thập phần kinh ngạc, hàng rào
giống như tường thành, phía trước còn có một đạo chiến hào. Cung nỏ khí
giới được sắp thành hàng trên lỗ châu mai, tướng sĩ của Tề quốc đã sớm
nhận được tin tức, chuẩn bị ứng chiến. Dạ Dương cùng Long Uyên đứng ở
trên hàng rào tự mình chỉ huy, Đoan Mộc Dĩnh nghe thám tử nói tiên tri
mang theo mười vạn nhân mã đến, trong lòng cảm thấy bất hảo. Binh lực
của bọn họ, đại bộ phận tập trung tại Hoành Sơn, vì vậy lập tức phái
khoái mã báo tin cho Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn phải chống đỡ đến khi kỵ
binh của Đoan Mộc Thanh Lam trở về trợ giúp.
Phi Nhiễm nheo con mắt lại, quân doanh của Tề quốc phòng thủ nghiêm
mật, hắn đi lên phía trước, vung tay lên, binh sĩ đều dừng cước bộ,
triển khai trận hình. Nhưng xem những binh sĩ này bày binh bố trận chậm
chạp, Đoan Mộc Dĩnh liền biết bọn họ không được huấn luyện. Đại đa số
đều là lần đầu ra trận, sao có thể so sánh với binh sĩ Tề quốc.
“Bạch y tiên tri kia là Phi Nhiễm sao.” Đoan Mộc Dĩnh liếc mắt thấy
bạch y tiên tri, nhan sắc của hắn nổi bật trong đông đảo binh sĩ Vệ quốc y phục hông sắc (màu đỏ), thập phần chói mắt.
“Phi Nhiễm là sư phụ của Kỳ Duyên, vậy hắn hẳn là một lão giả, sao có thể trẻ như vậy.” Dạ Dương kỳ quái hỏi.
“Tiên tri đều là dung nhan bất lão.” Đoan Mộc Dĩnh mơ hồ cảm giác
được vì sao mình không thể nào lớn lên, tu luyện tâm pháp Tam Thập Tám
Thiên, lúc hắn tu đến tầng mười tám, thời gian phảng phất đã dừng lại,
hắn không hề sinh trưởng. Cả đời này hắn sẽ là bộ dáng thiếu niên, mộng
tưởng cao tráng khôi ngô của Đoan Mộc Dĩnh, đời này cũng không có khả
năng thực hiện.
“Tiên tri đúng là yêu tinh, bọn họ không phải người.” Long Uyên cho ra kết luận như vậy.
“Đại quân bọn họ đánh lén quân doanh của chúng ta, làm sao bọn họ biết kế hoạch, là ai an bài bọn họ hành động.” Dạ Dương nói.
“Là Phi Nhiễm dự kiến. Tiên tri cũng có thể tiên đoán, bọn họ có
chính đạo, trong lòng yên tĩnh một thời gian, bọn họ có khả năng thấy
tương lại. Thế nhưng thấy tương lai tràn ngập chuyện xấu, cũng không thể ngăn cản được.” Đoan Mộc Dĩnh nói. Kiếp trước hắn bị tiên tri hại chết, kiếp này lại tu tập tâm pháp của tiên tri. Không nghĩ tới mình cũng có
một cái danh hào tiên tri, Đoan Mộc Dĩnh cười tự giễu.
“Tuy binh lực của chúng ta ít, chỉ có tám vạn nhân mã, bọn họ có mười vạn cũng chẳng sao, mười vạn nhân thương xúc thành quân (người bình
thường hợp thành quân), chưa từng trải qua chiến tranh tôi luyện, đều là mới lên chiến trường, là đến nơi đây chịu chết.” Dạ Dương nhìn bọn họ
bày binh bố trận, liền nhìn ra những sĩ tốt Vệ quốc tố chất không cao,
tâm lý cũng không tự tin, có binh sĩ cầm tấm chắn còn run tay, nhát gan!
“Ta muốn xem bọn hắn làm sao tiến công.” Đoan Mộc Dĩnh đứng ở bên
cạnh Dạ Dương, hắn rút ra Trảm Nguyệt đao, Trảm Nguyệt đao phát sinh
một trận thanh âm rung động.
Phi Nhiễm liêu khởi ống tay áo, lộ ra cánh tay, trên cánh tay có một
hình xăm kim long, chỉ thấy kim long bỗng nhiên hóa thân thành một kim
long (rồng bạc) chân chính, thân thể thật lớn sáng quắc chói mắt, kim long nhảy lên dựng lên, Phi Nhiễm thả
người nhảy lên lưng kim long, hắn rút ra hàng ma xử, đánh, chỉ thấy giữa không trung mây đen rậm rạp, những đám mây hắc sắc cuồn cuộn kéo đến,
từng đạo sấm sét thẳng hướng hàng rào của đại doanh Tề quốc bổ tới. Quân sĩ Tề quốc trong lòng giật mình, Đoan Mộc Dĩnh cao giọng quát: “Không
nên kinh hoảng, giữ nghiêm phòng tuyến, bản vương thu thập lão cá chạch
này!”
Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy một cây trường mâu, cố sức nhảy một cái, hạ
xuống đất, đặt trường mâu trên mũ giáp của mình. Chỉ thấy ngân quang lóe ra, trên đầu ngân sắc quang mang tích tụ càng nhiều, chậm rãi phân tán, hình thành một đạo ngân sắc phòng hộ đại doanhTề quốc. Binh sĩ kinh
ngạc trừng lớn hai mắt, chỉ thấy sấm sét chém thẳng vào hàng rào, chạm
đến ngân sắc quang mang, liền biến mất không gặp.
“Quá thần kỳ!” Long Uyên tán thán.
“Bình nhi, không phải Bình nhi, Hiếu thân vương điện hạ thực sự là tài giỏi.” Dạ Dương cũng tán thán.
Phi Nhiễm vừa thấy ảo thuật của mình bị phá giải, sắc mặt trầm xuống, lập tức biến hóa, kim long hé miệng ra, phun những cột nước cuồn cuộn,
cột nước hóa thân thành cơn sóng động trời hướng về hàng rào kiên cố.
“Hừ!” Đoan Mộc Dĩnh vững vàng đứng trên mặt đất, đại địa run rẩy, bọn lính lung lay lắc lắc đứng bất ổn. Đoan Mộc Dĩnh giơ Trảm Nguyệt đao
lên, chém mạnh trên mặt đất một cái. Binh sĩ đứng trên tòa thành kinh hô một tiếng, chỉ thấy chiến hào xuất hiện một vết nứt lớn, sau đó đại
địa bị chia làm hai nửa, toàn bộ cơn sóng chảy vào trong khe hở.
Sắc mặt Phi Nhiễm càng thêm xấu xí, Phi Nhiễm xuất ra một cây quạt,
cố sức quạt, một cơn lốc hùng dũng hướng hàng rào, tiếng gió thổi hung
mãnh như long ngâm hổ gầm, muốn vùi lấp đại doanh Tề quốc.
Đoan Mộc Dĩnh nhặt trên mặt đất một mảnh lá cây rơi, trong đại địa
trườn ra vô số dây, dây kéo dài viễn phương, cấp tốc trưởng thành tạo
nên đại thụ to lớn, tán cây che mặt trời, ngăn trở bão cát.
Phi Nhiễm tức giận, mặt co quắp, ảo thuật của Đoan Mộc Dĩnh cùng hắn
tương xứng, hắn nghĩ đi nghĩ lại, có Kỳ Duyên âm thầm chỉ, khẳng định
Đoan Mộc Dĩnh rất lợi hại. Lại nghĩ tiếp, mình là sư phụ Kỳ Duyên, thế
nào có thể bị đồ đệ của Kỳ Duyên đánh bại. Bỗng Đoan Mộc Dĩnh nhảy dựng
lên, tay cầm Trảm Nguyệt đao đứng trên tán cây, gió mát cuồn cuộn tung
bay mái tóc tử sắc, Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười dưới ánh mặt trời, đặc biệt
xinh đẹp. Hắn có ý định hướng Phi Nhiễm khiêu chiến, trong nháy mắt đại
thụ khai ra những đóa hoa tử sắc, cánh hoa bay lượn khắp bầu trời vây
quanh binh sĩ Vệ quốc. Trong quân trận Vệ quốc phát sinh tiếng kinh hô,
những cánh hoa bỗng nhiên biến thành gió lớn, khiến những binh sĩ này
bắt đầu đứng xiêu vẹo. Quân trận Vệ quốc hỗn loạn, Phi Nhiễm vung tay
lên, một trận lông vũ, đẩy lui toàn bộ gió.
“Bản lĩnh của ngươi thực không nhỏ, Kỳ Duyên dạy cho ngươi, vậy hắn
có dạy cho ngươi cách câu dẫn nam nhân thế nào không.” Phi Nhiễm mở
miệng sẽ không có hảo ngôn ngữ, toàn lời châm chọc.
“Kỳ Duyên sư phụ là người tốt, không giống Phi Nhiễm đại sư mưu mô
xảo quyệt, muốn đồ đệ mình câu dẫn quốc chủ, mưu toan khống chế thiên
hạ.” Đoan Mộc Dĩnh nhớ tới lời nói của Mạch Mộc, nhớ tới bi ai của Mạch
Mộc, trong lòng muốn giết Phi Nhiễm tức khắc. Ngẫm lại kiếp trước mình
chết là do tiên đoán của tiên tri, hắn càng thêm căm hận Phi Nhiễm.
“Nói bậy, ngươi không nên ngậm máu phun người, ta là đại tiên tri
thiên hạ đệ nhất, sao có thể làm chuyện xấu xa như thế. Ta đối với Vệ
quốc quốc chủ trung thành và tận tâm, sao lại muốn khống chế thiên hạ.”
Trong lòng Phi Nhiễm cả kinh, thầm nghĩ, làm thế nào hắn biết mục đích
của mình? Đoan Mộc bộ tộc chết tiệt, bọn họ đều phải chết!
“Trung thành và tận tâm, lúc ngươi hãm hại Tấn quốc quốc chủ, có nghĩ qua người Tấn quốc sẽ trả thù. Các ngươi hãm hại nhị ca ta, có từng
nghĩ tới Tề quốc chúng ta sẽ trả thù. Tự cho là đúng, tự cao tự đại,
ngươi cho là ngươi là ai, sao thần có thể có loại sứ giả đê tiện vô sỉ
như ngươi, từ lâu ngươi đã không phải là thần sử.” Đoan Mộc Dĩnh châm
chọc khiêu khích, Phi Nhiễm tức giận toàn thân đều run, Phi Nhiễm luôn
nghe những lời khen tặng và tôn kính, hắn chưa từng cảm nhận tư vị bị
người nhục mạ. Ngày hôm nay Đoan Mộc Dĩnh dám mở miệng nói ra, hắn cực
kỳ giận dữ, Đoan Mộc Dĩnh, ngày hôm nay là ngày chết của ngươi.
“Hừ, nói thật dễ nghe, ngươi cùng phụ thân mình loạn luân. Người
trong thiên hạ nhìn một cái, hoàng tử của Đoan Mộc gia cùng với phụ thân cấu kết, đồi phong bại tục, còn có mặt mũi nào đến nơi đây.” Phi Nhiễm
bất chấp, có cái gì nói cái đó, cái gì khó nghe thì càng tốt.
“Đại tiên tri, bản vương cho rằng đây là ngươi đố kỵ bản vương được
phụ thân sủng ái, ngươi đã từng hướng phụ hoàng ta nêu ý kiến muốn phụ
hoàng giết ta, phụ hoàng không nghe ngươi, ngươi nói chúng ta cấu kết,
loạn luân. Một tiên tri dám chõ mõm vào quản Đoan Mộc gia chúng ta,
ngươi cho rằng ngươi là bá chủ thiên hạ sao, cái gì cũng đều phải nghe
ngươi sao!” Đoan Mộc Dĩnh giơ Trảm Nguyệt đao chỉ thẳng vào Phi Nhiễm,
hai con ngươi ám tử sắc lộ vẻ chết chóc.
Bỗng nhiên Phi Nhiễm quát một tiếng, kim long ngửa đầu phát sinh thật dài ngâm nga, hé miệng lao thẳng tới hướng Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh lóe thân né tránh công kích, kim long bỗng nhiên phun ra hỏa diễm,
thẳng phía rừng cây.
Đoan Mộc Dĩnh cũng là ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, một trận cuồng
phong thổi bay, hỏa diễm đổi hướng sang quân trận Vệ quốc, Phi Nhiễm
thấy bất hảo liền thu hồi ảo thuật, lại nhìn thấy phía sau Đoan Mộc Dĩnh dấy lên lửa cháy hừng hực, một thật con chim đại bàng thật lớn bay lên
trời, đôi cánh hỏa diễm kim sắc che đậy thiên nhật, Đoan Mộc Dĩnh thả
người nhảy trên lưng đại bàng, cầm trong tay Trảm Nguyệt đao cùng Phi
Nhiễm giao chiến. Phi Nhiễm rút bảo kiếm, nếu như ngày hôm nay bại dưới
tay Đoan Mộc Dĩnh, thanh danh sẽ bị hủy. Kiếm thuật của hắn thực tốt,
nhưng đao pháp của Đoan Mộc Dĩnh càng tốt hơn. Hai người giữa không
trung đánh tới trên mặt đất, ngươi tới ta đi, đánh giáp lá cà. Đại bàng
cùng kim long đấu một chỗ, móng vuốt của đại bàng sắc bén không gì sánh
được, vốn long là thức ăn của điểu, đại bàng nhìn thấy kim long thì cực
kỳ hưng phấn. Kim long khẳng định sẽ bị nó ăn tươi, liều mạng phản
kháng, thậm chí phun lửa, dùng hết pháp thuật, kim điểu không hề sợ hãi, móng vuốt sắc bén nắm kim long, bay thẳng tận trời, sau đó ném kim long trên mặt đất, cố sức nghiền, hé miệng gặm nhấm, lắc lư bẻ gẫy.
Đoan Mộc Dĩnh nhân lúc Phi Nhiễm lơ là vì kim long, liền một đao bổ
tới, Phi Nhiễm né qua, chợt nghe một tiếng nổ, bảo kiếm của hắn bị Trảm
Nguyệt đao bẻ gẫy, chính mình bị một vết thương. Phi Nhiễm thấy Đoan Mộc Dĩnh tiếp tục hướng hắn bổ tới, hoảng sợ ngã trên mặt đất, cấp tốc đứng lên, chật vật chạy trở lại quân trận. Đoan Mộc Dĩnh không đuổi theo
hắn, thả người nhảy, trở lại hàng rào phòng vệ. Lúc này kim long triệt
để bị kim điểu nuốt sạch, kim điểu thỏa mãn kêu một tiếng trường minh.
“Ha hả a.” Giữa không trung truyền đến một trận cười khẽ thanh, trong thiên địa xuất hiện một vị nữ thần xinh đẹp vận kim giáp, trong tay
nàng nắm một trường thương kim sắc hỏa diễm. “Chu Tước, ngươi thực không nghe lời, thế nào chạy đi ra.”
Kim điểu giữa không trung biến hóa thành Chu Tước điểu, nhu thuận bay về trên vai của chủ nhân. Nữ thần sủng ái sờ sờ lông Chu Tước, “Hảo hài tử, ăn no rồi sao. Ngươi đúng là hài tử bướng bỉnh, lần này lại bảo hộ
hậu duệ của ta, trở lại tưởng thưởng ngươi.” Nữ thần cười mang theo Chu
Tước chậm rãi tiêu thất.
Tất cả binh sĩ Tề quốc đều quỳ trên mặt đất, sùng bái tổ tiên bọn họ. Bọn họ là hậu duệ của chiến thần, lời nói không giả, chiến thần phái
Chu Tước điểu đến bang trợ bọn họ. “Chiến thần, tổ tiên của chúng ta,
được người chúc phúc, tử tôn sẽ bách chiến bách thắng!” Đoan Mộc Dĩnh
dẫn đầu cầu khẩn, chân thành nói. Người Tề quốc đều quỳ trên mặt đất
cùng Đoan Mộc Dĩnh cầu khẩn, thành kính không gì sánh được.
“Ha hả a, bọn nhỏ, dùng tiên huyết của địch nhân chứng minh các ngươi là huyết mạch của chiến thần a.” Giữa không trung truyền đến tiếng cười khẽ thanh của nữ nhân, chiến sĩ Tề quốc sôi trào, giống như là chuẩn bị cắt tiết gà (câu này không phải ta chém a~), hưng phấn không gì sánh được, hô muôn năm.
Long Uyên nhíu lông mày, hoài nghi nói: “Vị nữ thần chiến tranh kia
có phải là ảo thuật của Đoan Mộc Dĩnh không, để khích lệ chiến sĩ.”
“Quản hắn thật hay giả, ngươi xem sĩ khí tăng vọt, những binh sĩ này
có thể lấy một chọi mười, mười vạn ô hợp đã là cái gì.” Dạ Dương vừa
cười vừa nói, hắn phi thường tự tin, lúc ảo thuật biến mất là lúc bắt
đầu chiến đấu thực sự.
Đoan Mộc Dĩnh vừa nhìn Phi Nhiễm đại bại, trong lòng thả lỏng, ngã về phía sau, Dạ Dương tay mắt lanh lẹ tiếp được thân thể thiếu niên. Đoan
Mộc Dĩnh tiêu hao quá nhiều thể lực nên hôn mê, Long Uyên ôm lấy Đoan
Mộc Dĩnh đưa hắn vào trong doanh trướng nghỉ ngơi.
Chiến tranh mở màn, hồng sắc sóng triều hướng hàng rào phòng ngự, Dạ
Dương điều binh khiển tướng, trong hắc sắc pháo đài vạn tiễn tề phát,
như vũ bão. Binh sĩ Tề quốc chưa từng khí thế như hôm nay, bọn họ tin
tưởng vững chắc mình thực sự là hậu duệ của chiến thần, chiến thần đang
phù hộ bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...