Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Thái dương chiếu qua khe cửa sổ, tẩm cung của hoàng đế, một mảnh yên
lặng, quần áo và phục sức rơi lả tả trên mặt đất, trên giường mất trật
tự, áo ngủ bằng gấm vương vãi, Hạng Thiên Khải ôm chặt lấy Dực Cánh nằm
trong chăn, sau khi cuồng loạn, hai người uể oải đi vào giấc ngủ, Hạng
Thiên Khải nghĩ nếu mình không mệt mỏi như vậy thì sẽ không thể nào ngủ
được. Hạng Thiên Khải hơi mở mắt, trời đã sáng. Thời gian trôi qua nhanh như vậy, một ngày đêm lại một ngày đêm, mỗi ngày nghe được chiến báo,
Tề quốc hạ thành trì này, Tấn quốc chiếm lĩnh khối thổ địa kia, Lương
quốc bình định bao nhiều địa phương, Hạng Thiên Khải nghĩ mình là người
bị thần vứt bỏ. Tiên tri tiên đoán hắn là người nhất thống thiên hạ, là
quốc chủ sở hữu thiên mệnh, từ nhỏ Hạng Thiên Khải luôn cho rằng thần sẽ phù hộ mình có được thiên hạ, cái gì là thiên mệnh, tất cả đều là gạt
người. Chưa có được thiên hạ đã bị diệt quốc gia, chính mình thực ngu
xuẩn a. Không nỗ lực, mỗi ngày chỉ nghe tiên tri nói, hiện tại rơi vào
hoàn cảnh này, chỉ có thể oán chính mình, cũng không thể oán ai.

Hạng Thiên Khải bỗng nhiên nhớ tới trước kia, Kỳ Duyên đã nói với
hắn, “Nếu mọi chuyện bệ hạ đều dựa vào tiên tri, bệ hạ mới thực là kẻ
sai lầm.” Nhiều năm sai lầm như vậy mà không tự biết, mỗi ngày chìm đắm
trong tiên đoán tốt đẹp, không thể tự kềm chế, hóa ra cuộc sống của mình chỉ là một giấc mộng, là chiến tranh với Tề quốc khiến mình tỉnh lại.
Hạng Thiên Khải buông Dực Cánh ra, ngày hôm qua Dực Cánh bị hắn làm đến
hôn mê, Hạng Thiên Khải có chút trả thù nên mới lăn qua lăn lại hắn, hắn là nhi tử của Phi Nhiễm, là công cụ mà Phi Nhiễm dùng để khống chế
mình. Mỗi khi Hạng Thiên Khải nghĩ tới đây, trong lòng sẽ sinh ra một
tia hận ý. Tại trên giường sẽ không lưu tình chút nào, thậm chí là phi
thường thô bạo đối đãi Dực Cánh, nhưng Dực Cánh vẫn trầm mặc chịu đựng,
mặc kệ mình muốn làm gì thì làm. Hạng Thiên Khải gạt sợi tóc còn ướt mồ
hôi trên mặt Dực Cánh sang một bên, dung mạo Dực Cánh không phải đẹp
nhất, nhưng rất dễ nhìn, Hạng Thiên Khải vẫn luôn nghĩ như vậy.

“Dực Cánh, nếu ngươi không phải nhi tử của Phi Nhiễm thì tốt rồi.”
Hạng Thiên Khải thì thầm bên tai Dực Cánh. Dực Cánh không có nghe thấy,
hắn trở mình cuộn người ngủ rất say.

Hạng Thiên Khải sờ sờ mặt Dực Cánh, thể mao của Dực Cánh thưa thớt,
râu mép không nhiều lắm, Hạng Thiên Khải nghĩ tới đây lại nở nụ cười.
Cung phi và các hoàng tử của hắn đều rất hận Dực Cánh, nếu như không có
sự sủng ái của hắn, Dực Cánh đã sớm chết ở nơi nào mà không biết. Còn Kỳ Duyên, mấy năm nay cuộc sống của hắn thế nào. Hạng Thiên Khải vẫn nhớ
phi thường rõ ràng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ Duyên đã thích tiên
tri này, cảm giác thích với thích Dực Cánh hoàn toàn bất đồng, cái loại
thích này là yêu say đắm, suốt đời không thể quên. Tình yêu say đắm của
mình rốt cục bị chính mình hủy diệt, là mình hạ lệnh trục xuất Kỳ Duyên
khỏi Vệ quốc, Kỳ Duyên cũng không quay đầu lại, thất vọng rời đi, bỗng
nhiên Hạng Thiên Khải rất muốn gặp lại Kỳ Duyên một lần.

“Người đâu, trẫm muốn thượng triều.” Hạng Thiên Khải nói. Thái giám
lập tức hầu hạ Hạng Thiên Khải, mặc vào triều phục, rửa mặt chải đầu,
dùng quá tảo thiện (bữa sáng), Hạng Thiên Khải nói rằng: “Chờ Dực Cánh
tỉnh lại, các ngươi hầu hạ hắn cho tốt.” Cung nhân cung kính lên tiếng,

hộ tống Hạng Thiên Khải vào triều.

—————————————-

Các đại thần Vệ quốc lại bắt đầu đả chiến nước bọt, bởi vì Hạng Thiên Khải nói muốn ngự giá thân chinh, các đại thần chia làm hai phe, có tán thành có phản đối, cãi nhau giống như phường chợ búa.

“Được rồi!” Hạng Thiên Khải bị bọn họ làm cho đau đầu, vỗ tay vịn của long ỷ, triều đình nhất thời an tĩnh lại. “Ý trẫm đã quyết, các khanh
không nên khắc khẩu nữa.”

“Hoàng thượng, người ngự giá thân chinh, nếu có sơ xuất thì làm sao
bây giờ, quốc gia không thể một ngày vô chủ a.” Các đại thần quỳ rạp
xuống đất, có cựu thần rơi lệ đầy mặt, khóc biểu thị trung tâm.

“Tề quốc quốc chủ mang theo hoàng tử hướng trẫm khiêu chiến, trẫm
thân là quốc chủ cũng có thể mang binh nghênh chiến bọn họ.” Hạng Thiên
Khải hạ quyết tâm, cố chấp nói. Hạng Thiên Khải nghĩ ngày hôm nay mình
rất uy phong, phi thường có khí khái. Từ trước hắn luôn luôn nghe theo
tiên tri cùng kiến nghị của các đại thần, rất ít khi tự quyết định, cố
chấp một lần cảm giác tâm tình thật thư sướng. (^o^ vua kiểu gì)

“Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời.” Hạng Thiên Khải
vung ống tay áo rộng thùng thình, hào khí hàng vạn hàng nghìn lần.

“Hoàng thượng suy nghĩ lại a, hoàng thượng!” Mặc cho đại thần khóc
nháo thế nào, Hạng Thiên Khải bất động như núi, hắn ngự giá thân chinh
chỉ vì muốn trông thấy Kỳ Duyên, Hạng Thiên Khải cảm thấy bi ai, đã biết suốt đời sẽ bi ai. Hạng Thiên Khải không để ý đến đại thần, vung tay áo rời đi.

Trong phòng nghị sự, Hạng Thiên Khải gọi thừa tướng cùng các tướng
quân tới bàn bạc, Hạng Thiên Khải biết rõ bọn họ không có phần thắng,
hắn hạ lệnh muốn Tố Vân cung phái tiên tri đến trợ chiến, mấy lần trước
tiên tri trong Tố Vân cung phái ra đại bộ phận đều chết trận, nhưng Hạng Thiên Khải vẫn muốn bọn họ tiếp tục trợ chiến, hắn nghĩ quốc gia của
mình bị diệt, những tiên tri này cũng phải chôn cùng.

——————————————–

Lúc này, đại doanh Tề quốc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, hai mắt
Trình Thu Vũ bị mù, Đoan Mộc Ngọc Hàn càng thêm cẩn thận, vạn phần
thương yêu Trình Thu Vũ, Đoan Mộc Dĩnh thường thường chê cười hắn là thê nô.

Trình Thu Vũ nghĩ hai mắt của mình mù, ý tình vẫn không có đổi, hắn
càng thêm hài lòng. Đoan Mộc Ngọc Hàn đối với hắn sủng ái vượt qua Âu
Tuấn Trình nhiều lần, ở thời điểm chiến đấu, Trình Thu Vũ cảm thấy chính mình thực giống một nữ nhân chờ đợi Đoan Mộc Ngọc Hàn trở về. Vốn là
Trình Thu Vũ không muốn liên lụy Đoan Mộc Ngọc Hàn, thẳng thắn ly khai ở đây. Hắn cùng Đoan Mộc Dĩnh thương lượng qua. Thế nhưng Đoan Mộc Dĩnh
không hỗ trợ, con mắt hắn nhìn không thấy, làm sao có thể tự rời đi.

Đoan Mộc Thanh Lam gọi Đoan Mộc Ngọc Hàn đến đại trướng của mình nghị sự, Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa giúp Trình Thu Vũ ăn cơm xòn, lập tức đến,

hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ, sau đó hỏi: “Phụ hoàng tuyên triệu nhi thần, có gì chuyện quan trọng sao.”

“Không tuyên triệu ngươi, ngươi sẽ không đến xem phụ hoàng, có người
trong lòng thì vứt phụ hoàng sang một bên.” Đoan Mộc Thanh Lam tâm tình
thoải mái, nói giỡn với nhi tử.

“Nhi thần đã sai, nhi thần bất hiếu.” Đoan Mộc Ngọc Hàn lập tức cúi
đầu nhận sai, âm thầm nghĩ, phụ hoàng tìm ta tới là chuyện tốt hay
chuyện xấu. Đoan Mộc Ngọc Hàn giương mắt nhìn Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc
Dĩnh cho hắn một cái nháy mắt, cười cười. Đoan Mộc Ngọc Hàn minh bạch,
đây là chuyện tốt chờ hắn.

“Huynh đệ các ngươi tễ mi lộng nhãn làm cái gì.” Đoan Mộc Thanh Lam
tà tà liếc mắt, Đoan Mộc Dĩnh vội vã che miệng lại, làm bộ ngủ gà ngủ
gật. Đoan Mộc Ngọc Hàn giả vờ nghiêm túc một chút.

“Trẫm nghĩ Trình Thu Vũ đối chúng ta có ân, ân phải báo đáp, trẫm
cũng nhìn ra được Ngọc Hàn thích Trình Thu Vũ, trẫm quyết định chuẩn bị
cho các ngươi một hôn lễ, phong hắn làm Vương phi của ngươi được không.” Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ mình thực là một phụ thân tốt, cỡ nào vì nhi tử suy nghĩ a. (^o^ mới được xíu mà ca đã kiêu)

“Thật vậy sao, nhi thần đa tạ phụ hoàng, nhi thần đa tạ phụ hoàng
thành toàn chúng ta.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vui vẻ quỳ trên mặt đất, khấu
đầu với Đoan Mộc Thanh Lam mấy cái.

“Lúc đầu trẫm cũng không xem trọng các ngươi, Lâm Tần cũng phản đối,
Trình Thu Vũ và Âu Tuấn Trình từng có chút qua lại, trẫm rất lưu ý. Thế nhưng trẫm không muốn thương tổn nhi tử của mình, hiện tại nếu trẫm
chia rẽ các ngươi là có lỗi với Trình Thu Vũ. Các ngươi chuẩn bị đi,
ngày mai sẽ làm việc vui a.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.

“Người không ngại hắn là một nam nhân?” Nội tâm Đoan Mộc Ngọc Hàn mừng như điên, nhưng trên mặt bất động thanh sắc hỏi.

“Hoàng hậu đầu tiên của Tề quốc là nam nhân, Tề quốc sẽ quan tâm đến
việc nam Vương phi sao. Trẫm tứ hôn, ai dám xen vào.” Đoan Mộc Thanh Lam cũng mặc kệ người khác nói như thế nào, hắn muốn làm cái gì luôn luôn
ghét nhất bị người khác khoa tay múa chân. Vì vậy chuyện này là chắc
chắn rồi.

Sau khi nghỉ ngơi và phục hồi một thời gian, đại doanh Tề quốc lại
phi phàm nháo động, các chiến sĩ nhàn hạ, lại bắt đầu so tài, Trình Thu
Vũ rất muốn tham gia, ai! Nghe một chút cũng được, Đoan Mộc Ngọc Hàn bị
Đoan Mộc Thanh Lam gọi ra ngoài, Trình Thu Vũ rất cô đơn, ngồi trong lều lớn nghe tiếng động lớn xôn xao bên ngoài, trong lòng có chút thê
lương.

Đoan Mộc Ngọc Hàn cước bộ vội vã đi vào, “Thu Vũ, ta đã trở về.” Sau
đó hắn kích động cầm lấy cơm chưa kịp ăn, ăn từng miếng lớn. (^o^ ta tưởng kích động ôm chầm Vũ ca chớ)


“Hoàng thượng tuyên ngươi đến có gì chuyện quan trọng sao?” Trình Thu Vũ bất an hỏi.

“Không có gì đại sự, chính là muốn ta ngày mai thành thân.” Đoan Mộc
Ngọc Hàn đưa một chén thuốc tới, bỏ chén thuốc vào trong tay Trình Thu
Vũ, “Thu Vũ, uống thuốc.”

“Ngươi muốn thành hôn, chúc mừng ngươi.” Mình lại bị vứt bỏ một lần
nữa, trong lòng Trình Thu Vũ khổ sở khó nhịn, hắn bưng thuốc cúi đầu,
nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào trong chén thuốc. Mắt mình mù, mặt
bị phá, lại là một nam nhân, hoàng thất bọn họ sao có thể muốn một người như vậy.

“Thu Vũ, ngươi khóc cái gì, phụ hoàng muốn ta và ngươi thành thân,
ngày mai chúng ta là phu thê.” Đoan Mộc Ngọc Hàn cười nâng đầuTrình Thu
Vũ lên, vì hắn lau đi nước mắt, tâm Trình Thu Vũ từ bi chuyển tới hỉ,
hắn mỉm cười, biểu tình rất thú vị, không biết là khóc hay cười, nước
mắt vẫn không ngừng rơi.

“Cảm tạ ngươi, Ngọc Hàn.” Trình Thu Vũ chân thành nói. “Người nhà các ngươi tâm địa đều tốt (^o^ ta phản đối *né dép*), gặp gỡ ngươi là phúc khí của ta.”

“Ngươi chuẩn bị làm tân nương a, tuy rằng hôn lễ không kịp chuẩn bị
nhiều, nhưng phụ thân tự mình chủ trì, tán thành ngươi và ta, ngày mai
ngươi phải gả cho ta.” Đoan Mộc Ngọc Hàn hôn lên nước mắt của Trình Thu
Vũ, hôn lên vết thương trên trán, bên trái có một đạo vết thương phá hủy sự tuấn mỹ của hắn, cũng may vết thương được Bạch phát ma y trị liệu
nên phai nhạt đi một ít. Những vết thương này trong mắt Đoan Mộc Ngọc
Hàn đều biến thành hoa văn mỹ lệ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đúng
là ý tứ này.

“Ngày mai cử hành hôn lễ, ta sẽ mặc y phục gì?” Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên là mặc phục sức Vương phi, lễ phục của Vương phi …” Đoan Mộc Ngọc Hàn nhớ tới đây là chiến tranh, thành thân làm sao có lễ phục
của Vương phi. Bọn hắn sẽ mặc cái gì?

Lúc này Đoan Mộc Dĩnh từ bên ngoài đi vào, thị vệ bên người hắn đang
cầm lễ phục, tử kim quan, còn có nhiều châu bảo phối sức. “Tứ ca, đây là lễ phục của ta, đưa cho ca ca làm lễ phục Vương phi, lễ phục vốn là dài rộng, mẫu thân làm lễ phục này, vì sợ ta cao lên nên cố ý làm rộng
thùng thình, ta mặc không được, vừa lúc đưa cho ca ca làm hỉ phục mặc.”

“Không hợp quy củ a, sao ta có thể mặc lễ phục của thân vương.” Trình Thu Vũ chối từ.

“Phụ hoàng quyết định, ngươi nhận lấy đi.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói, thị vệ đặt lễ phục ở trên giường, Trình Thu Vũ có chút xấu hổ cúi
thấp đầu. Đoan Mộc Dĩnh trêu ghẹo, “Tiểu đệ không quấy rầy nhị vị ca ca
tâm tình, xin cáo lui.”

Đoan Mộc Dĩnh nói xong ha ha ha cười, xoay người bỏ chạy, Đoan Mộc
Ngọc Hàn đi tới đá một cước, “Tiểu tử thối, nói cái gì ni!” Trên mặt
Trình Thu Vũ giống như hỏa thiêu, xấu hổ tột đỉnh. Hắn nghe hai huynh đệ cãi nhau ầm ĩ, lục lọi xung quanh, mò lấy kiện lễ phục cầm trong tay,
vuốt ve hoa văn trên lễ phục, hắn tưởng tượng được lễ phục này có bao
nhiêu tinh mỹ, đây là lễ phục của mình. Trình Thu Vũ hạnh phúc cười, mơ
hồ chờ đợi hôn lễ ngày mai. Trình Thu Vũ nghĩ đến mình theo Âu Tuấn
Trình nhiều năm, nỗ lực làm tất cả cũng không có xong, còn bị ghét bỏ.
Lúc đầu theo Đoan Mộc Ngọc Hàn chỉ là muốn lợi dụng hắn để lấp đi vết
thương ái tình. Sau lại tự mình chậm rãi rơi vào, lúc sau nữa bị mù
nhưng Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng không rời, Trình Thu Vũ nghĩ chính mình sao mà may mắn a.


Hôn lễ rất long trọng, Trình Thu Vũ một thân phục sức thân vương cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn làm theo chỉ dẫn của Kỳ Duyên, hướng thần cầu khẩn,
xong thần chúc phúc, Đoan Mộc Thanh Lam vì bọn họ chúc phúc, tất cả
thuận lợi như vậy. Hạ Pháp không khỏi đỏ mắt, hắn huyễn tưởng mình cùng
dưỡng phụ cử hành hôn lễ, làm tân nương của mình. Ánh mắt cực nóng của
Hạ Pháp nhìn Kỳ Duyên, Kỳ Duyên làm bộ không phát hiện, Hạ Pháp bất mãn
bĩu môi.

Hai người mới nhập động phòng, đã có tạp nhân chờ thanh tràng. Vốn
Đoan Mộc Tuyết cùng Trẫm Luyện muốn nháo động phòng liền bị thanh trừ,
Hạ Pháp cũng bị thỉnh ra ngoài, ngạch, Hạ Pháp sờ sờ mũi, đi tìm phụ
thân thôi.

“Phụ hoàng bất công, ta cũng muốn cùng Trầm Luyện cử hành hôn lễ.” Đoan Mộc Tuyết bất mãn ồn ào.

“Cũng được a, phụ hoàng đem ngươi gả cho Trầm gia, cho ngươi của hồi
môn thật nhiều được không.” Đoan Mộc Thanh Lam thiêu thiêu mi, liếc mắt
nhìn Đoan Mộc Tuyết, khiến Đoan Mộc Tuyết giật mình hoảng sợ.

“Hắc hắc hắc hắc, phụ hoàng, cái kia, cái kia, nhi thần cùng Trầm
Luyện cáo lui trước.” Đoan Mộc Tuyết lập tức kéo Trầm Luyện bỏ chạy, sợ
chậm một chút thì chính mình sẽ không may.

Đoan Mộc Thanh Lam lười phản ứng với hai kẻ ngu ngốc này, lôi kéo tay lão bà của mình, nhân gia động phòng, bọn họ cũng không thể nhàn rỗi,
vì vậy quay về các gia các hoa các mụ.

Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam ôm lên giường, người đã sớm đi
hết. Đoan Mộc Thanh Lam trần truồng, hai người đã sớm làm tốt bước đầu,
Đoan Mộc Thanh Lam đang khẩn cấp muốn ăn (^o^ ăn này ko phải ăn cơm nhá), chợt nghe ngoài trướng có thị vệ hướng hắn bẩm báo: “Không tốt, hoàng thượng.”

Đoan Mộc Thanh Lam gân xanh bạo khởi, nổi giận nói: “Chuyện gì!”

“Kính thân vương điện hạ cùng Trầm Luyện – Trầm tướng quân đánh nhau.” Thị vệ sát sát mồ hôi nói.

“Vì chuyện gì.” Lời nói của Đoan Mộc Thanh Lam giống như dao nhỏ, sưu sưu sưu phi đến chỗ thị vệ, thị vệ vô ý thức sờ sờ cái cổ.

“Bọn họ nói ai thua thì người đó làm tân nương.” Thị vệ sát sát mồ hôi nói.

“Bảo Thành thân vương quản bọn họ, nói là trẫm phân phó.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Tuân chỉ.” Thị vệ lập tức đứng lên, xoay người bỏ chạy.

“Phụ hoàng, nhất định hoàng thúc sẽ đánh bọn họ bằng roi, trong quân nghiêm cấm ẩu đả.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói.

“Dĩnh nhi, hiện tại không phải là lúc nói cái này.” Đoan Mộc Thanh
Lam lập tức áp đáo Đoan Mộc Dĩnh một lần nữa, Vì vậy mà XXOO. Đoan Mộc
Thanh Lam thỏa mãn thở dài, chợt nghe bên ngoài Đoan Mộc Du hô một trận, còn có tiếng kêu như giết lợn của Đoan Mộc Tuyết, sau đó tựa hồ càng
náo nhiệt. “Ai, trẫm sẽ gả Tuyết nhi cho Trầm Luyện, chỉ cần bên tai
trẫm thanh tịnh là tốt rồi.”

Hạ Pháp ngủ không được, Kỳ Duyên mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, Hạ
Pháp liền hỏi: “Phụ thân, ngươi nói một chút chuyện ở Vệ quốc cho ta a.
Ngươi ở Vệ quốc một thời gian, đối với Vệ quốc hẳn là rất hiểu biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận