Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Cảnh trong mơ của Đoan Mộc Dĩnh vẫn hiền hòa như trước, hoa đào bay
tán loạn bên bờ sông, sắc hoa đào chiếu trên mặt nước tạo thành một mảnh hồng nhuận, Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở trên tảng đá, buồn chán đạp đạp hai
chân trong nước, ngẩng đầu nhìn trời xanh không mây, cánh hoa hồng sắc
bay lượn khắp bầu trời. Đoan Mộc Dĩnh vươn tay nắm một cánh hoa đang bay lượn, đặt ở trong nước, nhượng cánh hoa theo dòng nước phiêu đi. Cảnh
tùy tâm, ngày hôm nay ảo cảnh của hắn tràn ngập mỹ cảnh vui sướng. Đoan
Mộc Dĩnh Thanh Lam từ trên trời giáng xuống, đứng ở phía sau Đoan Mộc
Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh quay đầu lại ngưỡng vọng phụ thân của mình, nam nhân này thật tình thích hắn, như vậy thật tốt.

“Dĩnh nhi, ngươi cải biến ảo cảnh của mình, có thể thấy được tâm tình của ngươi rất tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở phía sau, ôm Đoan Mộc
Dĩnh vào trong lòng, hôn lên gương mặt Đoan Mộc Dĩnh, ôn nhu nói.

“Phụ hoàng, nhi thần thật không ngờ nhi thần sẽ thích người, lần này
là xuất từ nội tâm mà nói thích, không có một chút do dự.” Đoan Mộc Dĩnh cọ cọ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, tìm một vị trí thư thái nằm.

“Ngươi đúng là phôi hài tử, không tin tấm lòng của phụ hoàng. Trẫm đã nói với ngươi, không rời không đổi không đi, ngươi còn không tin. Hiện
tại ngươi đã biết a.” Đoan Mộc Thanh Lam thỏa mãn ôm Đoan Mộc Dĩnh,
ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm tình thư sướng không gì sánh được.

“Nhi thần lo lắng mẫu thân sẽ không vui, sẽ trách cứ chúng ta.” Đoan
Mộc Dĩnh nói ra lo lắng của mình, “Người khác cười nhi thần, khinh bỉ
nhi thần, nhục mạ nhi thần, nhi thần không quan tâm. Thế nhưng mẫu thân
không giống với họ, nàng là người sinh, là người đối xử tốt nhất với nhi thần, nàng nuôi lớn nhi thần không dễ dàng, nhi thần không muốn thương
tổn nàng, càng không muốn đối mặt với sự trách móc của nàng.”

“Mẫu thân ngươi đã ngầm đồng ý chuyện của chúng ta, kỳ thực nàng đã
sớm biết chuyện này, phụ hoàng đã cùng nàng nói qua, nàng sẽ không nói
gì, ngươi yên tâm đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói có vẻ hời hợt, thế nhưng
chỉ có hắn biết bọn họ nói chuyện với nhau thế nào.

“Thật vậy sao, nhi thần an tâm.” Đoan Mộc Dĩnh biết Đoan Mộc Thanh
Lam chắc chắn dùng thủ đoạn, hắn là một kẻ thâm trầm. Bỗng nhiên nghĩ
đến, có lẽ Đoan Mộc Thanh Lam dùng Lý Hoài An uy hiếp Quý quý phi, thế
nhưng hắn không làm như vậy thì có thể làm thế nào ni.

“Người bên bờ sông ngày hôm nay là đại tướng quân của Vệ quốc –
Nghiêm Thạch, có người nói hắn không đặc biệt thích gì đó, tại sao ngày
hôm nay trẫm nhìn thấy hắn rất háo sắc. Hừ, mưu toan bắt hoàng tử Tề
quốc, lá gan cũng quá lớn.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam không hài
lòng, ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh. “Trẫm dụ dã lang rời đi, thì lại có một sắc lang tới, thiếu chút nữa cướp đi Dĩnh nhi.”

“Ha hả, phụ hoàng, người không phải sắc lang sao. Ha ha ha…” Đoan Mộc Dĩnh bởi vì câu nói này của Đoan Mộc Thanh Lam mà bật cười, ngày hôm
nay có thể nói là rất náo nhiệt, gặp phải rất nhiều lang, chỉ là … vừa
là lang vừa là người.


“Chỉ cần Nghiêm Thạch dám khiêu khích, trẫm dạy hắn có đến mà không
có về!” Đối với người thương nhớ lão bà mình, lại còn là địch nhân, Đoan Mộc Thanh Lam đều muốn giết chết, bảo hộ quyền lợi của bản thân.

“Phụ hoàng nhi thần đang suy nghĩ trong lòng phụ hoàng thiên hạ có
bao nhiêu lớn, chúng ta đánh xong Vệ quốc, người muốn làm cái gì?” Đoan
Mộc Dĩnh cầm bàn tay to của Đoan Mộc Thanh Lam, ngón tay chạm đến lòng
bàn tay chai sạn, lãnh đạm hỏi.

“Thiên hạ của phụ hoàng rất lớn, vô biên vô hạn, lớn đến nỗi trái tim cũng không chứa đủ, nhưng nó cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một Dĩnh
nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam ngẩng đầu lên, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay
nhỏ bé của Đoan Mộc Dĩnh, nhìn cánh hoa hồng sắc bay lượng khắp bầu
trời, màu hồng tượng trưng cho vui sướng cùng nhiệt tình, làm hắn hài
lòng.

“Nhi thần vẫn nghĩ phụ hoàng là một quân chủ kỳ quái, cùng quân chủ
biệt quốc bất đồng, người khác nói phụ hoàng là một quân chủ thích sát
nhân, là một người bảo thủ không nghe ý kiến của quân thần, là một người vô tình, là một quân chủ tùy hứng. Ta nghĩ phụ hoàng rất thông minh,
có trí tuệ, có thủ đoạn, rất lạnh tĩnh, Dĩnh nhi thích phụ hoàng như
vậy.” Đoan Mộc Dĩnh nói ra cái nhìn của hắn về Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn
nghĩ Đoan Mộc Thanh Lam không xấu như lời đồn đãi, lẽ nào mọi chuyện đều phải nghe đại thần nói thì mới là quân chủ tốt sao, quân chủ như vậy
còn có chính kiến ư? Về phần sát nhân, quân chủ nào chẳng như nhau, có
ai là thuần khiết chứ. Vô tình, cái gì gọi là vô tình, cái gì gọi là hữu tình, rất khó xác định, thiển cận đánh giá một người, thực sự là buồn
cười.

“Vậy Dĩnh nhi sẽ thích phụ hoàng nhiều hơn nữa, phụ hoàng còn có rất
nhiều ưu điểm Dĩnh nhi chưa nói, tỷ như phụ hoàng rất yêu ngươi, tỷ như
mỗi lần trên giường phụ hoàng đều biểu hiện phi thường tốt.” Đoan Mộc
Thanh Lam nói đến đây, cảm giác cánh tay rất đau, Đoan Mộc Dĩnh hờn dỗi
dùng sức cắn lên cánh tay hắn một cái, Đoan Mộc Thanh Lam cười gượng hai tiếng, hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói
bên tai Đoan Mộc Dĩnh, “Chính là, phụ hoàng quyết định mang Dĩnh nhi
lãng lý thiên nhai, sau khi diệt Vệ quốc, trẫm quyết định thoái vị,
nhượng thái tử đăng cơ, phụ hoàng muốn dẫn Dĩnh nhi du biến thiên hạ.”

Đoan Mộc Dĩnh xoay người lại, trong ánh mắt trong suốt lóe ra quang
mang, sững sờ nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, không chớp mắt. Đoan Mộc Thanh
Lam cũng có chút giật mình, nghĩ thầm, Dĩnh nhi làm sao vậy, ta nói cái
gì không nên nói sao, vì sao hắn lại có vẻ mặt này. Đoan Mộc Dĩnh đẩy
mạnh, cùng Đoan Mộc Thanh Lam ngã trên cỏ, hung hăng ôm lấy Đoan Mộc
Thanh Lam, muốn phát tiết cảm xúc của mình, muốn đem Đoan Mộc Thanh Lam
nhập vào tâm khảm. Hết bất ngờ, Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh vào
trong lòng, để hắn tựa vào trước ngực, Đoan Mộc Thanh Lam cảm giác y
phục trước ngực hắn bị ướt, hắn nhìn kỹ, Đoan Mộc Dĩnh đang khóc trong
lòng hắn. Đoan Mộc Thanh Lam lau đi nước mắt của Đoan Mộc Dĩnh, vừa cười vừa nói: “Nguyên lai Dĩnh nhi của trẫm là một con quỷ thích khóc, trẫm
vừa phát hiện.”


“Nhi thần không phải, đều do phụ hoàng bất hảo, là người khiến nhi
thần khóc.” Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm, hắn ôm lấy cái cổ của Đoan
Mộc Thanh Lam không buông tay, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

“Hảo hảo hảo, phụ hoàng bất hảo, phụ hoàng khiến Dĩnh nhi khóc, phụ
hoàng không phải phụ hoàng tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam dỗ dành, Đoan Mộc
Thanh Lam cũng hiểu được hiện tại mình càng ngày càng nuông chiều Đoan
Mộc Dĩnh, vì tương lai của hắn cùng Dĩnh nhi của hắn mà lo lắng rất
nhiều, hắn cũng có dã tâm xưng bá thiên hạ, thế nhưng hắn vì Đoan Mộc
Dĩnh mà sửa lại ý niệm trong đầu. Thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu lớn,
hắn phải chinh chiến bao lâu mới có được thiên hạ, khi đó, lại nhìn thấy quốc thổ bên ngoài, lại muốn chiếm hữu, còn muốn chinh chiến, thiên hạ
vô cùng vô tận, chinh chiến cũng vô cùng vô tận, hà tất phải như vậy,
lãng phí thời gian đánh Đông dẹp Bắc, có một số việc lưu lại cho hậu thế tử tôn đi làm đi. Có thể thấy Tề quốc trong tay mình không ngừng mà lớn mạnh, mình cũng đã lưu cho hậu thế tử tôn quá nhiều, còn lại phải dựa
vào chính bọn nó mà đạt được.

Đoan Mộc Dĩnh cọ cọ nước mắt vào áo Đoan Mộc Thanh Lam, yếu ớt nói
rằng, “Nhi thần kiếp trước bị người hại chết, cừu hận ngập đầy không chỗ phát tiết, khi đó nhi thần nghĩ, nhi thần sống lại là vì báo thù. Kết
quả nhi thần phát hiện mục đích nhi thần sống lại dĩ nhiên là để gặp phụ hoàng, hiện tại nhi thần nghĩ ông trời thật quan tâm nhi thần.”

“Đã như vậy, ngươi sẽ buông tha cho Trình Thu Vũ cùng Âu Tuấn Trình và Lưu Đình sao?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Không hề, nhi thần không có rộng lượng như vậy, tuy rằng Trình Thu
Vũ lòng mang hổ thẹn, thế nhưng nhi thần vẫn hận hắn như cũ. Chính là
căm hận chống đỡ nhi thần, nhi thần nhất định phải đòi lại công đạo.”
Đoan Mộc Dĩnh nói, cho dù Trình Thu Vũ được Đoan Mộc Ngọc Hàn thích, ta
cũng sẽ không đơn giản tha thứ cho hắn. Bây giờ hắn hổ thẹn, thế nhưng
lúc hắn hại chết đệ đệ chưa từng hổ thẹn qua.

“Ngươi nha, ngươi không nên thương tổn tứ ca ngươi là được, tứ ca
ngươi sống không dễ dàng, mấy năm nay tại ngoại phiêu bạt, chưa từng
hưởng thụ qua vinh hoa phú quý, trẫm muốn hắn vui vẻ một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Nhi thần minh bạch.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

Bỗng nhiên Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh đứng lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, lạnh lùng quát: “Ai, ở nơi nào, đi ra!”

“Ha hả a, nguyên lai chúng ta tới cảnh trong mơ của hoàng tử Tề quốc, không nghĩ đến lại thấy lục hoàng tử cùng phụ hoàng khanh khanh ta ta,
thực sự là ngoài ý muốn.” Trên không trung khẽ truyền đến tiếng cười,
giữa hoa đào bay tán loạn xuất hiện mười tiên tri, mười người này thân
vận trường bào bạch sắc thêu cửu phẩm liên hoa (chín tầng hoa sen), dung mạo bọn họ cũng đẹp, đáng tiếc biểu tình lại khiến kẻ khác chán

ghét. Đám người quá kiêu ngạo, thực sự là không cách nào hình dung phong thái bọn họ lúc đó có bao nhiêu đáng ghét.

“Nguyên lai lục hoàng tử cùng phụ thân mình loạn luân, ngày hôm nay
chúng ta được mở mang tầm mắt.” Một tiên tri biểu tình khinh miệt trào
phúng, giống như hắn mới phát hiện cái gì tốt, lập tức tiến đến trước
mặt Đoan Mộc Dĩnh hiếu kỳ hỏi, “Hoàng tử, lá gan ngươi ghê gớm thật,
ngươi không sợ người trong thiên hạ chỉ trỏ sao.”

“A!” Tiên tri đứng trước mặt Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy mặt mình, động tác
của Đoan Mộc Dĩnh rất nhanh khiến tiên tri không kịp né tránh, dùng một
cây ngân châm đâm vào con mắt của tiên tri, tiên tri che mắt khóc thét.
Máu theo tay hắn chảy ra, tiên tri đứng ở hai bên lập tức đỡ hắn.

“Ảo cảnh là nhân tâm, do thần thức biến thành, ta tại ảo cảnh đâm mắt ngươi bị thương, lúc ngươi ra khỏi đây con mắt hẳn là mạc danh kỳ diệu (không rõ nguyên nhân) mà nhỏ lại, đây là hình phạt do dám vô lễ với ta, một tiên tri nho nhỏ
dám cười bản vương, các ngươi đều đáng chết.” Đoan Mộc Dĩnh hận nhất
tiên tri, nếu như không có tiên đoán vô lí của bọn họ, kiếp trước mình
sẽ không chết thê thảm như vậy.

Đoan Mộc Thanh Lam vung tay lên, Huyết Hồn kiếm sáng quắc tỏa quang,
Đoan Mộc Dĩnh đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, trong tay là Trảm
Nguyệt đao, thân đao hắc sắc phát ra hồng quang (ánh sáng đỏ), phảng phất có linh hồn thị huyết ong ong kêu to. Tiên tri liền cảnh
giác, Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh không phải là người dễ đối
phó, xem là biết bọn hắn có ảo thuật, những tiên tri này nghĩ đi nghĩ
lại, bọn ta đông đảo, lẽ nào đánh không lại các ngươi sao.

“Chúng ta nhân số đông đảo, các ngươi tự mình chấm dứt hay là chờ
chúng ta động thủ đây?” Tiên tri hóa ra vũ khí của mình, triển khai trận thế vây quanh Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh.

“Hừ!” Đoan Mộc Dĩnh hừ lạnh một tiếng, ảo cảnh chợt cải biến. Bầu
trời màu đỏ, trên mặt đất mọc lên những đóa hoa bạch sắc, thiên địa đầy
rẫy tiếng khóc thét thê lương, địa phủ âm u gió lạnh phảng phất khiến
tiên tri lạnh cả người, tóc gáy đứng thẳng. Đất dưới chân bọn họ rất
xốp, từ trong những đóa hoa bạch sắc vươn ra những cánh tay nhiễm máu,
nắm lấy mắt cá chân bọn họ, tiếng gào bén nhọn, “Trả mệnh cho ta ——– trả mệnh cho ta ———–”

Tiên tri quá sợ hãi, rút chân, xuất kiếm chém đứt những cánh tay nắm
chân mình. Ảo thuật của Đoan Mộc Dĩnh cao hơn bọn họ, những cánh tay này bị chém đứt lại lần nữa tuôn ra. Bỗng nhiên Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam song song xuất thủ, Huyết Hồn kiếm và Trảm Nguyệt đao lợi hại không gì sánh được, kiếm khí đao phong cắt ngang bầu trời, kiếm trong
tay tiên tri bị kiếm khí chặt đứt, da thịt bị Trảm Nguyệt đao cắt. Tiên
tri cao ngạo trong nháy mắt tiêu thất, kinh khủng tràn ngập nội tâm bọn
họ, bọn họ phát hiện bọn họ không phải là đối thủ của hai người này,
bỗng nhiên một người trong số bọn họ cao giọng quát: “Tinh mang trận!”

Tiên tri phi thân lên, giữa không trung nắm tay, xuất từng đạo quang
huy, kết thành một cái lưới lớn hướng Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc
Dĩnh bay tới, bọn họ có ý đồ dùng võng vây khốn Đoan Mộc Dĩnh và Đoan
Mộc Thanh Lam.

“Chu Tước tới đây!” Đoan Mộc Dĩnh cao giọng quát, chỉ thấy trên người hắn dấy lên hừng hực liệt hỏa, kim sắc hỏa diễm lan tràn quanh thân,
giữa liệt hỏa, một tiếng chim hót cắt chân trời, thần điểu hồng sắc (màu đỏ) ngâm nga một tiếng xuất hiện trên đỉnh đầu của Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc
Dĩnh vung Trảm Nguyệt đao lên, chỉ thẳng vào tiên tri môn.”Lửa địa ngục
thiêu chết linh hồn các ngươi, chặt đứt luân hồi khiến các ngươi sống

mãi trong địa ngục!”

Chu Tước điểu xẹt qua, mỗi một nơi đi qua là một mảnh hỏa hải, thần
điểu hé miệng, phun ra hỏa diễm bắn thẳng đến trận võng trước mặt, những nơi trúng hỏa diễm đều bị thiêu cháy hầu như không còn, bảo kiếm của
tiên tri cũng bị hòa tan, quanh thân nóng bỏng, bọn họ giãy dụa cuồn
cuộn trong liệt hỏa, Chu Tước đứng ở trên đầu Đoan Mộc Dĩnh, ánh mắt
Đoan Mộc Dĩnh lạnh băng tựa như đang nhìn một trò hay, “Người Đoan Mộc
gia chúng ta sinh ra trên người đã có Chu Tước đồ đằng, chúng ta là hậu
duệ của chiến thần, bọn chuột nhắt vô danh các ngươi dám khiêu chiến hậu duệ chiến thần, lá gan cũng quá lớn đi.”

“Nói bậy, tiên tri chúng ta là người được thần lựa chọn, chỉ có chúng ta mới có thể làm bạn tri kỷ của thần! Các ngươi không phải hậu duệ của chiến thần, không phải ———” Tiên tri điên cuồng gào thét trong liệt
hỏa, tiếng kêu của bọn họ tê tâm liệt phế, thê lương như quỷ mỵ, “Chúng
ta mới là sứ giả của thần, chúng ta mới là người được thần chọn lựa. Các ngươi không phải, các ngươi là man tộc, các ngươi tự xưng là hậu duệ
chiến thần, các ngươi là lấy lòng mọi người, các ngươi lừa dối thiên
hạ!”

Đoan Mộc Dĩnh cười ha hả, những tiên tri này chết đến nơi vẫn tự cho
là mình là sứ giả của thần, ngu xuẩn! “Ha ha ha ha, những tiên tri ngu
xuẩn, chưa thấy qua thần đã nói mình là sứ giả của thần, thực buồn cười, lừa dối thiên hạ chính là các ngươi!”

“Ngươi cũng không có gặp qua thần, ngươi nói xằng mình là hậu duệ của thần, chúng ta mới là thần sử (người thay mặt thần)!” Tiên tri ra sức giãy dụa trong liệt họa, bị liệt hỏa đốt cháy, da của
bọn họ chậm rãi biến thành đen, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

“Thật sao, Chu Tước, ngươi nói cho bọn họ cái gì là thần sử .” Đoan Mộc Dĩnh châm chọc nói.

Chu Tước phát sinh một tiếng trường minh, trong bầu trời, xuất hiện một nữ thần vận khôi giáp kim sắc (màu bạc), sự xinh đẹp của nàng vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, chỉ thấy nàng cầm trong tay một trường thương đứng ở giữa không trung, trường thương chỉ
một cái, kim sắc hỏa diễm thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Chu Tước lại
phát sinh một tiếng trường minh, mở rộng đôi cánh bay về phía nữ thần,
thản nhiên đứng trên vai, nữ thần khẽ vuốt bộ lông của Chu Tước, sủng
nịch nói rằng: “Ngươi thực là tiểu tử không an phận, ta không thấy
ngươi, nguyên lai ngươi ở đây che chở tử tôn của ta, trở lại ta hảo hảo
thưởng cho ngươi.”

Tiên tri trong liệt hỏa mở to hai mắt nhìn, lúc sắp chết mới thấy rõ
dáng dấp vị nữ thần này, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thần, nữ thần
lạnh lùng nhìn bọn họ, “Bọn chuột vô danh mưu toan hại chết hậu duệ của
ta, chết tiệt, hừ!”

“Thần, thần tôn kính, thần vĩ đại, chúng ta mới là sứ đồ của người,
vì sao người lạnh lùng như vậy.” Tiên tri ai thanh tru lên, điên cuồng
chất vấn.

“Thần mặc kệ nhân gian sự, tất cả đều do chúng sinh tự sinh tự diệt,
các ngươi giả truyền thần ý thực sự đáng trách, chúng ta không cần sứ đồ thay mình nhắn nhủ ý chỉ, ý chỉ của các ngươi chỉ là vọng tưởng, ngu
xuẩn!” Nữ thần thở dài một tiếng, cùng Chu Tước điểu tiêu thất trên bầu
trời.

“Không nên đi, nữ thần, cứu, cứu chúng ta, cứu, cứu chúng ta!” Tiên
tri liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng điên cuồng gào thét, trong
địa ngục huyết sắc (màu máu) không ai đáp lại bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui